Đạo Mộ Bút Ký

Chương 28 : Giở trời rồi

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Tôi bước theo cô ta vào khoang thuyền,

bên trong chất từng đống từng đống đồ, gần như ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, xem ra họ chuẩn bị vô cùng gấp gáp, tất cả trang thiết bị còn chưa kịp xếp ngay ngắn vào khoang, vứt tứ tung trên lối vào. Tôi vừa đi vừa quan sát, phát hiện ra chủ yếu là thiết bị lặn, máy móc cỡ lớn, đồ

ăn, dây thừng, trong đó bình dưỡng khí chiếm phần lớn.



Chúng tôi bước qua đống trang thiết bị

tới khoang sau liền với phòng đặt máy, ở đây bày ra vài tấm phản xếp lộn xộn, phía trên phủ một tấm thảm đã bẩn đến mức biến thành màu đen. Trên một tấm phản có một gã trung niên hơi mập và hói đang ngồi, mặt mũi

bóng loáng. Thấy tôi bước vào, gã đứng lên bắt tay tôi như điên, nói:

“Hân hạnh, hân hạnh, tôi họ Trương.”



Ấn tượng đầu

tiên của tôi với người này không tốt chút nào, có điều vì lịch sự, tôi

vẫn bắt tay gã một cái. Đôi tay hắn rất khỏe, có lẽ trước đây từng làm

việc lao động chân tay.



Ninh tiểu thư giới thiệu với tôi. “Ngài

Trương đây là cố vấn công ty chúng tôi đặc biệt mời tới, là chuyên gia

nghiên cứu lăng mộ triều Minh, lần này chủ yếu phụ trách phân tích kiến

trúc lăng mộ dưới đáy biển.”



Tôi không có nhiều hứng thú lắm với giới

khảo cổ chính thống, cũng chưa từng nghe qua tên gã, có điều nhìn gã lộ

vẻ mặt đắc ý, không thể làm gì khác đành khách sáo một câu: “Ngưỡng mộ

đã lâu.”



Lão Trương hói kia khoa trương khoát tay

nói: “Chuyên gia không dám nhận, chỉ là nghiên cứu linh tinh mà thôi,

chẳng qua vận số của tôi khá tốt, may mắn công bố được vài bản luận văn. Nói chung thành tựu không đáng kể, không cần nhắc tới làm gì.”



Tôi xưa nay chưa từng gặp ai ăn nói kiểu này, cũng không biết phải đối đáp với gã thế nào, đành nói: “Ngài khiêm tốn quá rồi.”



Gã có vẻ thích thú với lời khách sáo này, lại ra sức bắt tay tôi, hỏi: “Không biết lần này ngài Ngô lấy thân phận gì mà được mời tới đây vậy? Thứ cho tôi nói thẳng, hình như ngành học

của ngài ít được chú ý, cũng có thể do tôi kiến thức nông cạn, nên cho

tới giờ tôi chưa từng thấy quý danh của ngài Ngô trên tạp chí khảo cổ.”



Mấy câu đó rõ ràng muốn hạ thấp tôi, cũng không biết là cố ý hay vô tình. Tính tình tôi vốn nóng nảy, nghe được

mấy câu này gần như muốn nổi điên, nhưng nghĩ lại thì mình vừa lên

thuyền không lâu, còn chưa quen với hoàn cảnh, đành nén giận, bực mình

nói: “Tôi chuyên việc đào đất.”


chạy tới chạy lui, gia cố lại mấy vật tư bằng lưới thừng, tuy gấp gáp

nhưng nét mặtlão lái thuyền vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.



Tôi đã quen ở thành thị, nhìn cảnh tượng

này chỉ thấy vô cùng hưng phấn, muốn lên boong thuyền hỗ trợ, lên tới

nơi rồi mới biết không phải cứ nghĩ là làm được. Với tình hình hiện tại, muốn đứng vững trên sàn thuyền thì phản ứng nhanh vẫn chưa đủ. Anh còn

phải cực kỳ quen thuộc với sóng biển và thuyền, biết lần này nghiêng thế nào lần sau nghiêng thế nào mà chuẩn bị sẵn sàng. Trình độ của tôi

đương nhiên không cao siêu đến mức ấy, mới đi vài bước đã phải túm lấy

một cái vòng sắt nhô ra.



Đúng lúc đó, chợt có mấy thuyền viên hình như nhìn thấy thứ gì, bắt đầu la hét, tôi nghe tiếng Mân Nam không

hiểu, nhìn theo đầu ngón tay họ chỉ, loáng thoáng thấy bên trái thuyền,

giữa những con sóng biển cao ngất, dường như có vật gì đó.



Vì cự ly khá xa, nhìn cũng không rõ lắm,

chỉ có cảm giác hình như là một con thuyền. Đúng lúc đó, cô gái kia từ

phía sau tôi bước lại gần, tôi liền lên tiếng hỏi cô ta những người này

đang kêu cái gì?



Tóc cô nàng ẩm ướt, bị gió thổi rối tung, chăm chú lắng nghe một hồi mới nói: “Hình như họ thấy một con thuyền.”



Lão lái thuyền đi tới bên chúng tôi, dùng thứ tiếng phổ thông nửa đời chưa từng xài đến mà nói: “Bên kia hình như có một con thuyền gặp nạn, chiếu theo quy ước, chúng ta phải qua đó

xem.”



Phương án này khá hợp lý, cô gái kia lập

tức gật đầu. Lão lái thuyền liền ra một loạt chỉ thị cho đám công nhân

bản địa của hắn, thuyền lập tức quay tay lái, quặt sang trái.



Mặt biển giữa cơn sóng gió nhấp nhô như

một dãy núi, mỗi cơn sóng đều là một ngọn núi. Thuyền chúng tôi hiên

ngang đón từng ngọn sóng, gần như xé sóng mà đi, mỗi lần ập vào là người trên thuyền coi như “được” tắm biển một lần, toàn thân ướt sũng không

đếm nổi bao nhiêu lượt. Tôi chưa từng có cảm giác phấn khích như thế bao giờ, không nhịn được ý nghĩ muốn gào lên thật to.



Chúng tôi liên tiếp vượt qua mười mấy ngọn sóng, rốt cuộc cũng có thể thấy rõ đường nét sơ lược của thứ kia.



Đúng lúc ấy, tôi chợt nghe lão lái thuyền kinh hoàng thét to một tiếng, tiếp đó vài thuyền viên cũng ầm ĩ la lên. Tôi vội hỏi cô gái kia xem có chuyện gì, cô nàng vừa nghe xong, mặt mày tái mét, ôm chặt lấy ánh tay tôi nói: “Nhất định không được quay đầu

lại nhìn, đó là một con thuyền ma!”