Đạo Mộ Bút Ký

Chương 216 : Họp

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Biển



Beta: Thanh Du



~oOo~



Thấy Bàn Tử biến sắc, tinh thần tôi không khỏi dao động. Gã Bàn Tử này tuy tính tình tùy tiện, nhưng biểu hiện

của hắn lúc ở trong cổ mộ rất xuất sắc, ít ra về mặt kinh nghiệm cũng đã hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tự mình

đi đổ đấu lần nào, cũng không biết có cần phải nói vài lời động viên

trước khi xuống đấu hay không nên tạm thời cứ làm một cậu trò ngoan, chờ xem hắn muốn nói gì.



Tên mập kia ăn rất nhiều, hắn vỗ vỗ cái

bụng căng tròn như bụng trống, nói: “Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa đổ qua hải đấu lần nào, trước hết nhất định phải chuẩn bị đầy đủ để khi xuống

đó đỡ phải luống cuống tay chân. Mà hải đấu thì chắc chắn không giống

đấu trên cạn, tôi cũng muốn kiểm tra trước xem mấy người chuẩn bị trang

thiết bị gì cho tôi đã.”



A Ninh nói: “Ngài Vương, vậy lần này anh

nắm chắc được mấy phần? Hay là chúng ta cứ lập kế hoạch trước, trong

lòng cũng tự tin hơn.”



Bàn Tử lắc đầu: “Rất khó nói, dựa theo

kinh nghiệm của tôi, hải đấu này một là khó xác định vị trí, hai là khó

đào đạo động, ba là không nắm rõ tình hình bên trong. Bây giờ chúng ta

gác hai vấn đề đầu tiên sang một bên tạm thời không nói đến, quan trọng

là cái thứ ba, chẳng biết trong cái hải đấu này có bánh tông hay không,

lỡ như có thì quả là phiền phức, còn nếu không có thì nó chẳng qua chỉ

là một cái đấu ở dưới nước thôi, giải quyết cũng đơn giản hơn.”


móc leo núi, còn cả thức ăn, dụng cụ cấp cứu, mặt nạ phòng độc, hộp

nhiều ngăn, họ đã chuẩn bị gần như đầy đủ, đến cả móng lừa đen cũng có.



Dặn dò xong trời đã gần sáng bảnh, Bàn Tử bảo chúng tôi đừng có bàn nữa, còn bàn tiếp thì đến nước cũng hết dám

xuống luôn, lo mà đi nghỉ ngơi đi, cho nên mọi người đều tự tìm chỗ

nghỉ. Loại rượu dừa kia tác dụng mạnh mà chậm, vừa bị gió biển thổi vào

người, đầu tôi đã nặng không tả nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu,

đến xế chiều mới tỉnh lại.



Có vài người đã dậy trước tôi, giờ đang

lục đục chuẩn bị. Tôi rửa mặt bằng nước biển, đúng lúc này có mấy thợ

lặn ngoi lên từ trong nước, một người tháo ống thở xuống, nói: “Tìm được rồi, chắc chắn là chỗ này, đạo động cũng thấy luôn.”



A Ninh nghe thế vội hỏi: “Anh có vào đó xem thử không?”



Người đó lắc đầu: “Có, nhưng đạo động đó

rất dài, tôi vào một đoạn mà vẫn không thấy đáy, không dám tiếp tục tiến sâu vào nữa nên đã đi ra.”



A Ninh gật gật đầu, hỏi người thợ lặn

thêm vài câu nữa rồi quay sang nói với chúng tôi: “Được rồi, chúng ta

chuẩn bị đi là vừa, chờ họ dọn quang cửa động rồi sẽ thông báo với chúng ta. Nếu bên trong cửa động có dấu hiệu sụt lún, họ sẽ dùng giá đỡ để cố định.”



Chúng tôi nhất loạt mặc đồ lặn vào. Tôi

với mấy người kia mặc rất vừa vặn, duy có Bàn Tử là bị hở phần bụng, lộ

cả rốn ra ngoài, tuy có hơi bất lịch sự nhưng vẫn phải mặc vào. Chúng

tôi kiểm tra lại toàn bộ trang thiết bị, những thứ cần mang đều mang

theo cả, sau đó từng người một nối nhau nhảy xuống nước.