Đạo Mộ Bút Ký
Chương 218 : Một đống tóc
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Editor: Biển
Beta: Thanh Du
~oOo~
Trong cổ mộ dưới đáy nước đột nhiên xuất
hiện một luồng tóc, còn biết tự động co lại, người bình thường ai chẳng
nghĩ ngay là có quỷ, may mà có tảng đá ngăn ở giữa, dù có quỷ thật đi
nữa nó cũng không xông qua đây được.
Không túm được luồng tóc kia, Bàn Tử hình như không cam lòng, bèn lấy đèn chiếu vào khe hở, muốn nhìn xem bên kia rốt cuộc có thứ gì. Tôi không được can đảm như hắn, phim kinh dị có
liên quan đến tóc đâu có thiếu! Liền tránh xa tảng đá xem phản ứng của
Bàn Tử như thế nào.
Hắn nhìn đi nhìn lại vài lần, hình như đã thấy điều gì đó khả nghi, hắn lấy lại bình tĩnh, áp sát vào nhìn thêm
lần nữa. Lần này hắn phản ứng rất dữ dội, gấp rút lùi về phía sau, bơi
xa một hơi mấy mét giống như đang bỏ chạy, sau đó xoay người lại ra sức
ngoắc ngoắc nắm tay với chúng tôi. Ban đầu tôi còn tưởng hắn muốn đánh
mình, chợt nhớ ra, mẹ nó! Chẳng phải đó là ám hiệu bảo chúng tôi bỏ chạy đấy sao.
Nhưng vừa rồi đâu có xảy ra chuyện gì?
Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tảng đá chặn đường kia đột
nhiên bị đẩy về phía trước, một dòng nước đen như mực dần dần tràn qua
từ khe hở. Tôi vội vàng lui lại, cứ tưởng là nước độc, ai dè nhìn kỹ thì sợ muốn rớt cằm, thứ màu đen đó hóa ra đều là tóc người!
Bàn Tử thấy chúng tôi phản ứng quá chậm
chạp, vội bơi đến kéo chúng tôi đi. Lúc này cả bọn mới tỉnh ngộ, cuống
cuồng lo bỏ chạy. Ở dưới nước, càng căng thẳng thì càng mất sức, bơi lại càng chậm. Tôi thấy trong lúc hoảng loạn thế này không cách nào bơi cho nhịp nhàng được, đành bắt chước Bàn Tử đạp lên tường mà đi, dù rất khó
coi nhưng tốc độ khá nhanh, đặc biệt cảm giác chân có điểm tựa vẫn tốt
hơn nhiều.
Chúng tôi đạp liền hai mươi mấy bước, đến một ngã rẽ, Bàn Tử kéo chúng tôi lại núp sau khúc ngoặt, ý bảo cứ xem
tình hình thế nào đã rồi tính sau.
Chúng tôi hít một ngụm lớn dưỡng khí, vội vàng lui lại nhìn, khỉ thật, đường vào mộ đằng sau toàn tóc là tóc,
từng bện từng bện đen kìn kịt. Nhìn cảnh này, yết hầu tôi bất giác run
lên, không biết phải nuôi bao nhiêu năm tóc mới dài đến chừng này! Bàn
Tử chửi thề một tiếng, điên tiết cầm súng nhắm vào giữa mớ tóc màu đen
Bốn bề tối đen như mực, mà ánh sáng của
đèn thăm dò lại tập trung, thành ra chỉ chiếu rọi được một khoảng nhỏ.
Tôi bèn tắt đi để đổi sang đèn pin rồi quan sát mộ thất tỉ mỉ một lượt.
Mộ thất này hình hộp chữ nhật vuông vắn, ngoại trừ bức vẽ năm mươi ngôi
sao trên trần ra thì những chỗ khác cũng không có nhiều hoa văn trang
trí, có vẻ giản dị tự nhiên.
Bên trong không có quan sàng và quan
quách, vậy đây hẳn là một trong những phòng phụ. Tôi tìm kiếm một vòng,
hình như không còn cửa ra nào khác ngoài một cánh cửa bên trái thông với hành lang lát gạch.
Tường mộ được trát bởi loại đất sét trắng rẻ tiền, trên đó vốn có vài hình vẽ màu sắc sặc sỡ, tiếc rằng đã bị
nước ăn mòn chẳng thể nhìn rõ hình dạng, tôi không biết trên bức tranh
đó có phải vẽ hình Cấm bà hay không.
Trên mặt đất có chôn khoảng một trăm món
đồ sứ tùy táng, trong đó có mấy cái vò sứ Thanh Hoa Vân Long cỡ lớn rất
có giá, đồng thời tôi cũng phát hiện vài dấu chân ướt dẫm lên mặt đất
bụi bặm, dấu vết khá mới, xem ra đó chính là kiệt tác của chú Ba.
Tôi kiểm tra chất lượng không khí rồi để
cho bọn họ lần lượt nổi lên khỏi mặt nước. A Ninh lên sau cùng, đầu tiên liền lo lắng hỏi về những dấu chân này: “Đây là do kẻ trộm mộ lưu lại
sao?”
Tôi nhíu mày, không dám khẳng định, bởi
lẽ tôi thấy giữa những dấu chân đó có một vết chân trần nổi bật hơn hẳn, kỳ lạ nhất là dấu chân này rất nhỏ, nhìn như chân một đứa trẻ con không quá 3 tuổi.
Tôi chưa nghe nói đến chuyện đi đổ đấu mà mang con nít theo bao giờ, liền gọi Bàn Tử lại xem. Kinh nghiệm của hắn rất phong phú, có lẽ sẽ hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Bàn Tử thấy vết chân cũng ngẩn người,
nói: “Cậu khoan hãy quan tâm đến chuyện nó lớn hay nhỏ, ngay chính bản
thân dấu chân này cũng đã bất thường rồi, cậu nhìn kỹ hơn đi.”
Tôi quan sát tỉ mỉ thêm lần nữa, phát
hiện trên dấu chân có một lớp vàng vàng giống như sáp bèn dùng dao cạo
lên xem, vừa ngửi thấy tức khắc líu lưỡi: “Đây là lớp sáp trên xác không rữa…!”