Đạo Mộ Bút Ký

Chương 222 : Lần đầu tiên giải mê

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Biển



Beta: Miên Hoa Tử



~oOo~



Ba người chúng tôi đều ngớ cả ra, từ nãy

đến giờ cùng lắm là 5 phút, dù có là ai đi nữa cũng không thể mang tất

cả trang bị của chúng tôi đi trong thời gian ngắn như vậy được, hơn nữa

từ phòng phụ đến hành lang chỉ có duy nhất một con đường, mấy thứ đó có

thể đem giấu vào đâu?



Ba người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt rất

khó coi, đây đúng là chuyện trước chưa qua chuyện sau đã đến, Bàn Tử

cũng bắt đầu sợ hãi bèn hỏi: “Chẳng lẽ dưới này không chỉ có một cái

bánh tông?”



Tôi khoát tay, bây giờ không phải là lúc

thảo luận về bánh tông, gặp phải bánh tông chúng tôi còn có thể liều

mạng, chứ không có thiết bị lặn, chúng tôi làm sao có thể vượt qua được

quãng đường vào mộ dài mấy chục mét dưới biển kia, vấn đề này cực kỳ

nghiêm trọng, nếu không giải quyết ổn thỏa tất cả chúng tôi đều sẽ phải

chết trong cái huyệt mộ nằm sâu dưới đáy nước này.



Tôi hỏi Bàn Tử: “Lúc nãy anh là người cuối cùng cởi bỏ trang thiết bị, lúc anh bỏ ra có đem tất cả mang sang chỗ khác không?”



Bàn Tử nói: “Tất nhiên là không! Tám cái bình khí nặng như vậy, tôi đâu có ăn no rỗi việc mà xách chạy tới chạy lui.”



Tôi thấy cũng đúng, lúc đó chúng tôi đều

có mặt, nếu ai đem mấy thứ đó dời đi chỗ khác nhất định sẽ bị phát hiện, hơn nữa những thiết bị đó đúng là rất nặng, nếu muốn một lần dọn dẹp

sạch sẽ xem chừng là việc bất khả thi.



Chúng tôi ngẩn người ra ở đó một hồi, Bàn Tử thấy đứng đây nghĩ cũng vô dụng, bảo chúng tôi thử tìm kiếm ở xung
hoàn toàn không thể làm được, chắc chắn phải có nguyên do khác.”



Muộn Du Bình thản nhiên gật đầu tỏ vẻ

đồng ý, Bàn Tử gãi gãi đầu, hỏi: “Đây không phải cơ quan thì là cái gì?

Chẳng lẽ là phép thuật?”



Tôi vừa nghe hắn nói vậy cũng nhớ ra một

chuyện: “Cũng có thể, trước kia tôi đã nghe chuyện có người đổ đấu tiến

vào cổ mộ, phát hiện bên trong tráng lệ như một cung điện, còn có người

đang uống rượu. Người nọ thấy hắn đến, không chỉ mời hắn uống rượu, còn

tặng cả đai lưng. Hắn cùng người nọ chén tạc chén thù, say ngã vào trong cổ mộ, đến khi tỉnh lại mới thấy mình đang nằm trên một cỗ quan tài

rách nát, còn đai lưng kia là một con rắn. Không phải gần giống với tình huống hiện tại của chúng ta sao?”



Bàn Tử nói: “Giống cái rắm ấy! Mẹ nó, ít ra hắn còn có rượu uống, chúng ta thì chỉ có nước, sao mà so sánh với người ta được.”



Tôi thấy cũng phải, sau đó tôi phân vân

không biết có nên đem chuyện của chú Ba kể cho bọn họ biết hay không,

chủ yếu là chuyện này không đầu không đuôi, nói ra còn có thể liên lụy

đến Muộn Du Bình. Lúc này tôi vẫn chưa biết lập trường của hắn ra sao,

lỡ như nói sai điều gì thì lại càng phiền phức, nghĩ tới nghĩ lui, tôi

quyết định nói một nửa, giấu một nửa.



Bàn tử vẫn còn ở đó than thở, tôi bảo bọn họ ngồi xuống, lựa chọn vài chi tiết trong câu chuyện của chú Ba đem kể lại cho bọn họ, Bàn Tử không ngừng xen vào, tôi thật sự không nói hết

được, đành phải kể vắn tắt lại, cuối cùng Bàn Tử mắng to: “Mẹ nó cái

thằng nhóc chết tiệt này, cậu biết bao nhiêu chuyện hay ho mà không chịu nói ra, đáng ghét. Bây giờ cả đám lâm vào cảnh sống dở chết dở thế này, cậu đã vừa ý chưa!”



Muộn Du Bình nghe đến mê mẩn, bỗng nhiên chụp lấy tôi, hỏi: “Lúc chú Ba thiếp đi đã nói gì? Cậu nhắc lại lần nữa đi!”



Tôi thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy, cà lăm trả lời: “Chú… chú nói là ‘Thang máy’.”



Muộn Du Bình à một tiếng, đột nhiên cười, nói: “Thì ra chuyện là như vậy…”