Đạo Mộ Bút Ký

Chương 228 : Tiếp tục không đề

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Dứa



Beta: Thanh Du



————–



Bàn Tử vừa nói xong lại ho khan, văng cả

nước bọt ra ngoài, tôi sốt ruột giục hắn nói tiếp, hắn gãi gãi lưng,

bảo: “Từ từ đã nào, việc này xảy ra quá bất ngờ, tạm thời tôi không thể

nói rõ được, cậu chờ tôi sắp xếp lại ngôn từ đã.”



Tôi thấy sắc mặt hắn trắng bệch, giọng

nói vẫn chưa trở lại bình thường, chắc trong khí quản vẫn còn đọng nước, mới giúp hắn vỗ vỗ vài cái vào lưng. Hắn bị tôi vỗ mạnh đến nỗi thân

thể bắt đầu co giật, nôn ra một đống chất lỏng màu trắng dinh dính, nói: “Được rồi, mẹ nó cậu còn vỗ nữa sẽ vỗ chết tôi mất!”



Tôi giục: “Bây giờ đã nói được chưa, rốt cuộc hai người gặp phải thứ gì?”



Hắn khụt khịt mũi, mang tất cả những việc họ đã gặp ra kể lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, lời kể của Bàn Tử vì

vậy cũng khá lộn xộn, tuy nhiên tôi vẫn hiểu sơ sơ chân tướng sự việc.



Thì ra lúc ấy hắn thấy tôi ngơ ngẩn ngắm đống tranh sứ mới giục vài câu, có điều tôi

đang vô cùng tập trung, hoàn toàn không nghe được gì. Bàn Tử thấy tôi

không phản ứng cũng không gọi nữa, cơ bản là vẫn còn tiếc mấy thứ trang

sức ngọc ngà quý giá kia, bèn một mình quay lại lấy trước. Lúc đó hắn

nghĩ tôi xem xong sẽ tự đuổi theo, hai nhĩ thất chỉ cách nhau năm sáu

bước chân, không thể xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu.



Nhưng sau đó hắn lại thấy một vật, toàn

bộ chú ý đều dồn cả vào đó, thế là quên luôn sự tồn tại của tôi, cũng

không biết cánh cửa đá kia biến mất từ khi nào.



Bàn Tử quay lại chỗ đặt quan tài, hai

người cùng nhau múc nước ra, khối thi thể kia cũng nhanh chóng nổi lên.

Hắn nhìn kĩ, không khỏi hoảng sợ, thì ra thứ hắn vẫn tưởng là bướu thịt

trên đầu lại là những bầu ngực to mọng của phụ nữ rủ xuống trên cơ thể

dị dạng. Bàn Tử lúc đó rất choáng, hắn vốn không ngờ đây lại là một nữ
thấy dùng lao đâm vài cái là có thể giải quyết còn gì.”



Muộn Du Bình sờ cổ tay mình, nói: “Đó là

một hạn bạt lông trắng, muốn giết phải chém đầu, nhưng nếu làm vậy thì

một lượng lớn hơi độc từ thi thể nó sẽ bốc ra, với không gian đóng kín

sẽ rất bất lợi.”



Tôi nghe thế liền giật mình, hạn bạt vừa

nói đến tương truyền có thể gây ra nạn hạn hán, nghe nói cương thi chết

khô sau một thời gian vùi trong loại đất dưỡng xác có thể biến thành hạn bạt. Trong Kinh Thi có nói, hạn bạt vi ngược, như đàm như phần (hạn bạt gây họa, như thiêu như đốt), tóm lại có không ít chuyện kể về nó, ai ngờ nó lại có hình dáng như

thế. Nhưng đây không phải điểm quan trọng, từ khi tôi bước vào ngôi mộ

này đã chuẩn bị tinh thần đối phó với đủ loại chuyện kỳ quái, chỉ là đạo động kia xem ra không phải để tìm tàng bảo mà là để thông đến cái ao

này, khả năng ấy không phải là không có. Tôi đoán một trong số những đạo động dưới đáy ao này chính là lối ra, có lẽ người làm ra đạo động này

lúc đầu không thể xác định vị trí chính xác, mới đào đạo động về nhiều

hướng, đây có thể là một trong số đó. Nghĩ đến đây, tôi liền hỏi bọn họ

có thấy ngã rẽ nào không.



Bàn Tử lắc đầu bảo không, đạo động không

dài, hoàn toàn là một đường thẳng. Tôi nghe xong cũng không thất vọng,

bởi lẽ với động bằng gạch thì chuyện giấu đi một cánh cửa là rất dễ

dàng.



Đạo động này, nếu không phá vỡ kết cấu

kín khí của mộ thì lối vào chắc chắn cũng nằm trong mộ thôi, có tìm được cũng vô ích, tôi đoán khi kẻ đó lần theo đài phun nước vào căn phòng

phụ thì cánh cửa vẫn chưa xuất hiện, hắn không còn cách nào khác mới

phải đào cái động ấy. Có điều kẻ này cũng thật xui xẻo, đào đến phòng

phụ thì gặp áp quan thạch, đào đến xứng thất thì gặp cái ao này, không

biết hắn đã đào đến mộ chính chưa nữa.



Nghĩ một hồi, Bàn Tử bỗng hỏi: “Hai người nói xem, hạn bạt có biết bơi không?”



Tôi sửng sốt không hiểu hắn có ý gì, hắn

bèn chỉ vào mặt nước, tôi nhìn theo, chỉ thấy giữa hồ có vô số bọt khí

đang ùng ục nổi lên.