Đạo Mộ Bút Ký

Chương 239 : Hỗn chiến

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Tôi có hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra có ai đó đã dịch chuyển phiến đá bên trên, trong tích tắc ấy tôi còn nghĩ

rằng đó là chú Ba hoặc A Ninh, bởi lẽ trong cổ mộ này ngoài hai người họ ra thì đâu còn ai nữa. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên lại thấy một con Hải hầu tử cao to người phủ đầy vảy đang khom lưng nhìn xuống tôi lom lom.

Tôi thoáng thấy trên vai nó máu me be bét, còn cắm một mũi lao, trong

lòng chỉ còn biết thở dài. Mẹ nó chứ, đúng là oan gia ngõ hẹp, con quái

này cứ theo ám tôi mãi không tha.



Tôi không sao ngờ được lại xảy ra chuyện

kịch tính đến thế, quýnh lên chẳng biết làm thế nào. Lúc này đột nhiên

có người kéo kéo quần tôi, tôi cúi xuống nhìn, thì ra là Muộn Du Bình,

hắn ra hiệu cho tôi mau trở xuống. Tôi nhìn lại con Hải hầu tử với cơ

thể bự chảng, lập tức hiểu được dụng ý của hắn, vội vã bò xuống dưới.

Đạo động ngay bên dưới là một quãng khá dốc, tôi lại đang chen chúc cùng một chỗ với Muộn Du Bình, hành động hết sức khó khăn, lại thêm tay chân luống cuống làm chậm mất nửa nhịp, mới xuống được vài bước đã nghe con

Hải hầu tử gầm gừ một tiếng rồi cố sức nhoài người xuống dưới. Tôi thấy

khuôn mặt khỉ dữ tợn lao thẳng về phía mình, hoảng quá trượt chân, mông

ngã bệt vào vách đạo động.



Cú ngã này thật là ê cả mông, nhưng tôi

thuận theo đó mà trượt xuống dưới, thầm nhủ coi như trời giúp một phen

vậy. Như thế có thể nhanh chóng quay trở vào trong đạo động, con Hải hầu tử kia to xác cỡ này, có đánh chết cũng chui không lọt được, xem ra đã

có thể an tâm ít nhiều rồi. Tôi vốn cứ nghĩ vậy là ổn, ai ngờ trời phụ

lòng người, mới trượt xuống được nửa mét đã thấy Bàn Tử chắn ngay trước

mặt, còn đang cố sức leo ngược lên. Hắn luống cuống kêu to: “Lên mau lên mau, mụ gà mái kia đã đuổi đến nơi rồi!”. Tôi nghe thế, trong lòng chấn động, vội nhìn ra đằng sau hắn thì thấy một luồng tóc vượt qua khúc

ngoặt cuối cùng, trong lòng âm thầm rủa xả. Thật đúng là phước bất trùng lai họa vô đơn chí, đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà. Tôi vội

ném bật lửa cho Bàn Tử để hắn chặn chúng lại trước, còn mình thì ngẩng

lên quan sát tình hình phía trên. Vừa mới xoay đầu, bả vai chợt đau

buốt, tôi nhìn lại mới biết con Hải hầu tử này dù vai bị kẹt nhưng cổ

lại vô cùng linh hoạt, tôi vừa lơ là một chút đã bị nó đớp trúng vai

phải.



Thật là phiền phức, tôi bị nó đớp trúng

chỗ nhược, răng nanh đâm sâu vào da thịt, đau muốn ngất đi được, may mà

không thương tổn gì đến gân cốt. Tôi chưa kịp vùng vẫy thì đã bị nó
với nó nên cũng không quá lo lắng, chỉ thấy hắn chạy về phía trước vài

bước, dụ nó đuổi gần đến một trụ gỗ lim rồi bất ngờ nhảy lên, đầu tiên

là lao lên cây cột, sau đó đạp mạnh chân, xoay người trên không một vòng nhẹ nhàng như đang khiêu vũ rồi hạ xuống, hai đầu gối nện mạnh lên vai

con Hải hầu tử, đè chặt lên người nó khiến nó phải quỵ xuống. Tôi không

biết đây là công phu gì, chỉ biết tròn mắt ngắm nhìn. Con Hải hầu tử này to lừng lững, đòn vừa rồi không ảnh hưởng gì đến nó, nhưng Muộn Du Bình không hề có ý ngừng tay. Hắn không nhảy xuống mà ngược lại kẹp chặt hai chân, dùng đầu gối ghì đầu nó lại, sau đó xoay người mạnh tay vặn một

phát. Chợt nghe tiếng xương gãy đanh gọn vang lên, đầu con Hải hầu tử đã bị xoay ngược lại, phần cổ cũng bị vặn đứt rời.



Chuỗi động tác liền mạch này gần như chỉ

diễn ra trong vòng một giây, đây đúng là chết không kịp ngáp. Tôi với

Bàn Tử thấy mà rớt cả cằm, đều cảm thấy cần cổ tê rần giống như bị rút

gân. Tôi chợt nhớ cái đầu của huyết thi kia, thầm nhủ chắc chắn cũng là

bị hắn vặn xuống kiểu này, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Ra tay kiểu

này quá tàn nhẫn, tự dưng tôi lại cảm thấy tội nghiệp thay cho con Hải

hầu tử kia.



Muộn Du Bình vừa nhảy xuống đã vội chạy

lại đẩy nốt phiến đá kia. Tôi thấy một đám tóc đã chui ra khỏi cửa đạo

động, vội gọi Bàn Tử đến giúp một tay. Bàn Tử vẫn làm theo cách cũ, đầu

tiên dùng bật lửa đẩy lùi đám tóc đó, sau đó cùng Muộn Du Bình đẩy phiến đá Thanh cương trở về chỗ cũ. Cấm bà kia rất không cam lòng, từ bên

dưới húc lên mấy cái như muốn húc vỡ cả phiến đá. Bàn Tử sợ phiến đá bị

nó húc vỡ thật, bèn dứt khoát đặt mông ngồi lên, đè chặt lấy cửa động.



Tiếng va đập kéo dài gần mười phút, tiếc

cho nó là trên phiến đá còn có một tên mập, không phải nó cứ muốn đẩy là đẩy được. Còn Bàn Tử thì bị chấn động đến kiệt sức, bên dưới vừa mới

yên ổn, hắn liền chửi thề một tiếng rồi mệt mỏi nằm lăn ra bất động trên mặt đất.



Tôi thấy nguy hiểm đã qua, nhẹ nhõm thở

phào một hơi; hiện giờ tay phải cũng dần khôi phục được cảm giác, có thể cử động được một chút. Tôi thấy Muộn Du Bình đi tới góc đông nam, vội

bám theo hắn. Tấm gương ở đó đã bị dời đi, trên tường quả nhiên có một

cửa động tối đen, chỉ cao có nửa người, bên trong nhìn sâu hun hút,

không biết thông đến tận đâu.