Đạo Mộ Bút Ký

Chương 243 : Bom

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Tiểu Phong Hoa



Beta: Thanh Du



*****



Ba người chúng tôi thoáng đưa mắt nhìn nhau, thần sắc đều lộ vẻ bất ổn.



Gạch sau khi xây dùng sắt nung chảy đổ

vào cứng chẳng khác gì bê tông cốt thép ngày nay, trên mặt đất bằng

phẳng dù có đập bằng búa tạ cũng không hề suy suyển, nói chi đến tình

huống hiện tại.



Phía trên tối thiểu cũng có đến bảy tầng

kết cấu y hệt thế này, hơn nữa còn đan xen chằng chịt. Không có trang

thiết bị hiện đại mà đòi phá mở trần mộ, xem ra bắc thang lên trời còn

dễ hơn.



Lòng tôi ân hận vô cùng, chỉ biết tự

trách mình ngu ngốc không đoán trước được tình huống này. Mái bằng chịu

áp lực không tốt bằng mái vòm, tầng gạch trên kia chắc chắn phải có vật

liệu gia cố thêm. Lăng mộ thời Minh vốn chẳng có bài gì mới, cứ diễn đi

diễn lại mỗi một màn dùng sắt nung chảy đúc vào kẽ gạch. Bản thân vốn

chẳng có gì ngoài một quyển bút ký và mớ kiến thức kiến trúc mèo quào,

xưa nay chỉ quen lý luận suông, ba hoa khoác lác không biết ngượng, đến

giờ mới được nếm mùi đau khổ.



Bàn Tử nhìn tôi: “Đồng chí kiến trúc sư, giờ phải làm gì đây? Cho ý kiến đi chứ?”



“Còn phải hỏi nữa sao, còn nước còn tát

thôi, trước hết cứ xử lý cái thứ phía trên đi đã.” Tôi vẫn muốn thử chút vận may, nói: “Đã qua hơn hai trăm năm, tôi không tin nó còn vững chãi

như lúc đầu.”



Bàn Tử thấy tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh cũng tin tưởng vấn đề không quá nghiêm trọng liền bắt tay vào phá gạch. Gạch rỗng ruột phá vỡ rất dễ dàng, nhưng lớp gạch dù có bị phá vỡ thì vẫn

còn khung sắt trơ trơ ra đó, Bàn Tử vận hết sức lực cũng chỉ làm xước

mấy đường. Hắn biết cách này không ổn liền bảo: “Không xong rồi, những

sợi sắt này phía trên rất chắc, cậu có điều xe tải đến cũng chẳng ăn

thua gì đâu!”



Tôi gõ thử vài cái, gan bàn tay đã tê đi, biết chắc đây là thứ không thể cậy sức mà đối phó, không khỏi chán

ngán: “Xem ra anh em ta đã quá coi nhẹ công nghệ kiến trúc thời cổ đại

rồi. Độ tinh khiết của sợi sắt rất cao, căn bản không thể táng vỡ.”


Mới đi được khoảng năm sáu bước, tôi chợt thấy thi thể có điểm là lạ. Lưng tôi dính chặt lấy lớp da khô của xác

chết nên có thể cảm nhận rõ ràng dường như xác chết hơi phình ra một

chút. Tôi dừng lại, tập trung tâm trí, lại không nhận ra có gì khác

thường.



Tôi ngoái lại nhìn Muộn Du Bình, hắn leo

ngay bên dưới, nếu thi thể có biến hóa dị thường thì hắn sẽ biết ngay.

Nhưng cho đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì, phải chăng tôi đã quá đa nghi?



Không trách được, cõng một xác chết cổ quái trên lưng, không đa nghi mới là lạ.



Còn đang suy nghĩ, bên tai đã nghe thấy

Bàn Tử hô hào thúc giục, tôi chỉ còn biết tiếp tục hướng lên trên đó. Vì quá vội vã nên chân tôi bắt đầu phát run, chỉ muốn chấm dứt cái công

việc đau khổ này càng sớm càng tốt, sải liền mấy bước, vất vả một hồi

cuối cùng cũng đi tới đích.



Có thể nói, Bàn Tử đã chạm trán vô số thi thể, thế nhưng nhìn thấy xác khô này cũng lộ ra vẻ mặt căng thẳng. Dù

sao thì khi lấy thừng buộc xác chết còn cách được hai ba nắm tay, giờ

vai kề vai mặt kề mặt, khó chịu là phải.



Tôi thu hết kiên nhẫn nói với hắn: “Anh

cố định thi thể trên trần rồi xuống đây ngay, chúng tôi sẽ kích nổ từ

bên dưới. Nếu chất nổ bên trong còn xài được, hẳn là không vấn đề gì.”



Bàn Tử liếc nhìn trần mộ, cau mày: “Cậu

thách đố tôi đấy à? Cố định thế mẹ nào bây giờ? Cậu muốn tôi học theo

Đổng Tồn Thụy chắc?”(*)



(*) Đổng Tồn Thụy là một chiến sĩ giải phóng quân TQ, trong một trận đánh đã ôm

thuốc nổ lao vào lô cốt địch, hi sinh anh dũng. Học theo Đổng Tồn Thụy = ôm bom cảm tử = đánh bom liều chết= …



Tôi ngẩng đầu, quả nhiên thấy trên trần

hoàn toàn không có bất kì điểm tựa hay điểm móc nào, nếu muốn phát huy

sức nổ tối đa thì phải tìm cách gắn chặt thi thể lên trần phòng, chuyện

này cũng thật gay go.



Tôi ngẫm nghĩ rồi giục: “Nếu không thì buộc đại vào cái cột này cũng được, mau lên đi, thời gian sắp hết rồi.”



Bàn Tử đón lấy thi thể, đưa qua đưa lại

tìm vị trí thích hợp, đột ngột hỏi một câu: “Ây, lạ thật, sao thi thể

lại mọc đuôi thế này?”