Đạo Mộ Bút Ký

Chương 245 : Thoát ra

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Editor: Dứa



Beta: Thanh Du



*****



Tôi kêu lên thất thanh, động tác của

Muộn Du Bình quá nhanh mà chúng tôi vẫn chưa tránh kịp, hành động bất

ngờ như thế, lỡ nổ một cái thì chết cả nút.



Nhưng đợi tôi nghĩ đến đó thì làm gì còn

kịp nữa, chỉ thấy trước mắt chợt bừng lên một quầng sáng trắng lóa, Bàn

Tử nhào tới đè tôi xuống đất, sau đó là một tiếng nổ khiến cả mộ thất ầm ầm rung chuyển. Một luồng hơi nóng rát hất tung chúng tôi lên, tôi lộn

nhào trên không khoảng sáu bảy vòng gì đó, bắn ra xa hơn ba trượng, đầu

đập thẳng vào tường.



Lần này thực sự là xong rồi, cũng may

trước đó Bàn Tử kịp đẩy tôi ngã xuống, chứ không cầm chắc đã gãy cổ. Tôi va vào tường rồi chẳng còn biết gì nữa, mắt không nhìn được, hai tai

ong ong, còn tưởng mình đã đi chầu ông vải mất rồi. Nhưng chờ thêm một

lát, bỗng cảm giác trước mắt có ánh sáng, tôi chầm chậm mở ra, chỉ thấy

trời đất quay cuồng, bụi vàng bay mù mịt, đầu óc choáng váng đến buồn

nôn.



Tôi chật vật đứng lên, bên tai văng vẳng

đủ thứ thanh âm hỗn tạp, nhưng lúc này tôi làm gì còn sức phân biệt ai

là ai nữa, chỉ thấy ồn ào chết đi được, đầu thì đau muốn nứt ra. Trong

lúc hỗn loạn, Muộn Du Bình vừa ho khan vừa chạy ra từ đám bụi mù, hỏi:

“Cậu không sao chứ?”



Tôi vừa mở miệng định nói thì cắn ngay

vào lưỡi, đành xua xua tay ra hiệu đi tiếp. Hai chúng tôi vừa bụm miệng

vừa đi lòng vòng tìm Bàn Tử, đi được mấy bước thì thấy hắn đang ngồi một góc, bả vai bị mảnh gạch vỡ va trúng, tượt mất một mảng da. Hắn vừa

thấy Muộn Du Bình đã chửi ầm lên: “Chết tiệt, con mẹ nó sao cậu ra tay

nhanh vậy, ít ra cũng phải đợi chúng tôi lui vài bước đã chứ. Ông đây

chỉ cần nhích sang bên cạnh hai phân thôi thì cánh tay này coi như đi

tong rồi!”



Muộn Du Bình xòe tay ra cho chúng tôi thấy miếng kính: “Cậu nhầm rồi, vừa rồi không phải tôi làm.”


đang đậu gần một mỏm đá cách nơi này không xa, lập tức cảm thấy yên

lòng. Có thuyền, chúng tôi có thể rời khỏi vùng biển khổ sở này ngay lập tức, ngủ một giấc thật ngon.



Bàn Tử sau khi lấy lại tinh thần, chợt

nhớ tới điều gì, đột ngột lại lặn vào trong nước. Tôi cũng lặn theo hắn, thấy A Ninh đang kẹt lại trong động, liều mạng giãy dụa nhưng không ra

được.



Chuyện này thật khó hiểu, cô ta rõ ràng

là thon thả hơn Bàn Tử rất nhiều, không lý nào hắn ra được mà cô ta lại

bị kẹt lại thế kia.



Có vẻ A Ninh không nhịn thở thêm được

nữa, miệng bắt đầu nổi bọt khí, mắt trợn trừng. Tôi và Bàn Tử bèn lặn

xuống, mỗi người nắm một bên tay cô ta kéo lên.



Tôi phát hiện bên trong có lực kéo giữ cô ta lại, nhưng chúng tôi có hai người đương nhiên mạnh hơn, hợp lực một

phát đã lôi được A Ninh lên. Tôi nhìn mớ tóc đen trên chân cô ta, biết

ngay chuyện gì vừa xảy ra.



Bên trong động đã ngập đầy tóc đen, có lẽ chờ thêm lát nữa Cấm bà có thể cũng theo ra, tốt nhất nên lên bờ ngay.

Tôi cùng Bàn Tử nổi lên, hắn xem xét hô hấp của cô ta, phát hiện toàn

thân cô ta đã mềm nhũn, hình như đã mất hết sức lực, may mà vẫn còn thoi thóp thở. Bọn tôi bơi lại gần con thuyền, kéo cô ta lên. Miệng A Ninh

không ngừng trào nước, mắt trắng dã, tình thế rất nguy kịch.



Tôi không biết gì về cấp cứu người chết đuối, gọi to: “Bác lái đò, có người bị sặc nước! Mau ra cứu người!”



Hô hai tiếng mà không thấy ai trả lời,

tôi nghi hoặc bảo Bàn Tử ở lại rồi vào thuyền tìm một vòng, không khỏi

bực bội, sao lại chẳng có lấy một ai? Tôi chợt có cảm giác khác thường,

không đúng, nơi đây là ngoài khơi, làm sao lại không có ai trên thuyền,

dù có đi bơi chăng nữa cũng phải có người ở lại trông thuyền chứ?



Tôi lại gào to thêm mấy tiếng, vẫn không

ai trả lời. Bàn Tử nghe thế bèn chạy vào hỏi xem có chuyện gì, tôi khoát tay một vòng, nói: “Anh thấy đó, trên thuyền không có ai!”



Bàn Tử ngẩn người, cũng tìm quanh một

vòng, gãi đầu: “Không có ai thật, nhưng đám cá mới bắt lên trong kho vẫn còn sống, chứng tỏ nửa tiếng trước họ vẫn còn đánh cá. Không hiểu trong khoảng thời gian ấy họ đã đi đâu?”