Đạo Mộ Bút Ký
Chương 19 : Cổ mộ
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Editor: Tiểu Phong Hoa
Beta: Thanh Du
*****
Chiếc di động kia hẳn là mới bỏ lại chưa lâu, tôi vừa nhặt lên liền
thấy ngay vệt máu loãng dính trên đó, tức thì có linh cảm không lành:
“Xem ra nơi này còn một nhóm khác, hơn nữa hình như có người bị thương.
Điện thoại làm sao từ trên trời rơi xuống được?”
Tôi mở nắp máy, trên màn hình có mấy dãy số liền nhau đều là số điện
thoại ngoại quốc, ngoài ra cũng không thu được thêm thông tin gì. Chú Ba nói: “Dù thế nào chúng ta cũng không thể đi tìm họ, trước mắt cứ lên
đường đã.” Tôi xem xét bốn phía chẳng có chút manh mối, đành phải mở
đường tiếp tục đi. Tuy vậy, giữa vùng hoang sơn dã lĩnh lại bắt gặp một
thứ đồ từ thế giới văn minh vẫn cảm thấy thật khó tưởng tượng. Tôi lên
tiếng hỏi lão già kia, ngoài chúng tôi ra có ai khác tiến vào khu rừng
này hay không.
Lão cười hề hề đáp: “Cách đây hai tuần có một toán khoảng trên mười
người, đến nay vẫn chưa thấy trở ra. Nơi đây rất nguy hiểm, các vị, giờ
quay lại vẫn còn kịp đó.”
“Cứ cho là có yêu ma quỷ quái thì đã sao?” Đại Khuê nói “Nói cho ông
biết, cương thi ngàn năm gặp anh chàng này của chúng tôi còn phải phục
xuống dập đầu, có hắn ở đây thì yêu quái nhằm nhò gì, đúng không?” Hắn
hỏi Muộn Du Bình, Muộn Du Bình không có chút phản ứng, như thể xem lời
hắn nói là không khí vậy. Đại Khuê như đụng phải gai, bực tức cũng chẳng làm gì được.
Chúng tôi lặng lẽ đi tiếp. Chưa đến bốn giờ chiều mà đất trời đã tối tăm mù mịt, rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là mười mấy chiếc lều trại quân dụng hầu như còn nguyên vẹn. Đây là loại lều chất lượng cực kỳ tốt, tuy trên nóc phủ đầy lá rụng đang mục nát nhưng bên trong khô ráo sạch sẽ, ngoài ra còn
có không ít vật dụng thông thường. Chúng tôi cứ tùy tiện xem xét, xung
quanh rải rác vô số vũ khí quân trang nhưng hoàn toàn không có thi thể,
ông già kia chưa hẳn đã nói dối.
Thậm chí chúng tôi còn tìm được cả một chiếc máy phát điện cùng mấy
ống đựng xăng, tuy động cơ đã được tra dầu nhưng phần lớn linh kiện đều
rơi vào tình trạng rỉ sét. Bàn Khuê thử khởi động thì không có chút động tĩnh gì, chỉ có xăng vẫn ok. Tôi thử lật đi lật lại, phát hiện ra tất
cả đồ đạc đều bị xé nhãn, ngay cả nhãn hiệu lều trại và ba lô của bọn họ cũng trống trơn, thật là kỳ quái. Có vẻ như, những người này một mực
không muốn kẻ khác lần ra lai lịch của họ.
Chúng tôi ở lại doanh địa đó nhóm lửa rồi ăn qua quýt một bữa cơm
chiều. Lão già vừa ăn vừa mắt la mày lét cảnh giác nhìn bốn phía như thể sợ yêu quái sẽ đột nhiên xông vào mà treo cổ lão lên vậy. Mấy thứ đồ ăn đóng hộp, thực lòng mà nói vô cùng khó nuốt, tôi hầu như chỉ uống vài
Muộn Du Bình muốn ngăn cũng không kịp, chỉ còn biết quay đầu lại cảnh
giác nhìn chiếc quan tài đá, cũng may nó vẫn im lìm không có động tĩnh
gì. Chú Ba quát loạn: “Thằng kia, đỉnh này là đồ đựng tế phẩm người ta
dùng để cúng bái cho tổ tiên, cái thằng oắt nhà mày muốn thành tế phẩm
hay sao?!”
Phan Tử cười ha hả: “Lão Ba, tôi đây đâu phải Đại Khuê, đừng có dọa
tôi.” Hắn lấy thêm một cái bình ngọc lớn: “Ông nhìn đi, toàn những thứ
thượng hạng, theo tôi chúng ta đổ quách cái đỉnh này ra xem bên trong
còn có những gì…”
“Đừng có làm bậy, mày vác xác ra ngay đi!” Chú Ba nói, lo lắng nhìn
sắc mặt Muộn Du Bình lúc này đã tái đi, ánh mắt gắt gao dán chặt vào
quan tài đá như thể biết chắc sẽ có chuyện chẳng lành.
Đúng lúc đó, tôi chợt nghe một tiếng cười khành khạch. Tôi quay đầu,
xương sống một đợt gai lạnh. Tiếng cười kia không phát ra từ quan tài,
mà chính là từ Muộn Du Bình vọng lại.
—————————————-
Chú thích
(1) Nguyên văn: Hỏa chiết tử. Bộ dụng cụ lấy lửa thời xưa gồm que
đánh lửa, đá lửa và ống giữ lửa. Trong đó ống giữ lửa rất tiện dụng, là
một ống đựng mồi lửa có thể đem theo bên mình, khi cần có thể rút ra
châm lửa hoặc dùng thay cho đuốc thắp sáng. Phương pháp làm ống giữ lửa
là lấy dây khoai trắng hoặc tím ngâm trong nước cho nở, vớt ra đập dập,
lại ngâm chung thêm với bông vải, bông lau vớt ra đập dập, phơi khô,
trộn thêm các loại vật liệu dễ cháy như kali, lưu huỳnh, nhựa thông,
long não chế thành. Xong xuôi bện lại thành dây thừng hoặc buộc thành
hình ống dài nén vào ống trúc, châm lửa cho cháy ngún rồi đậy kín lại,
lúc cần dùng rút nắp ra là cháy, rất dễ cháy, là loại vua chúa hoặc nhà
có tiền sử dụng. Nhà bình thường có thể dùng các loại giấy cắt thành
dạng dài hơn ống trúc, cuộn đều tay, nhét vào trong ống. Sau đó châm
lửa, rồi đậy nắp thông gió lại, tàn lửa sẽ được giữ trong ống. Lúc cần
dùng bật nắp, thổi nhè nhẹ để lửa cháy lên, khi thổi cần phải có kỹ
thuật thì lửa mới cháy lên được.
Đây là mô tả trên baidu, tả ống giữ lửa thời phong kiến, mình nghĩ
loại dùng trong truyện là loại có tẩm vật liệu dễ cháy, chỉ cần rút nắp
ra để tàn lửa âm ỉ trong ống tiếp xúc với oxy là lửa sẽ lập tức bùng
lên.