Đạo Mộ Bút Ký

Chương 318 : Ma thổi đèn

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Editor: Biển



Beta: Thanh Du



*****



Ngọn đuốc tắt ngóm, không gian vốn tranh

tối tranh sáng bỗng dưng tối đen như mực. Tôi sợ đến nỗi toàn thân toát

mồ hôi lạnh, cây đuốc suýt nữa tuột tay rơi luôn xuống đất.



Trợ lý Lương còn nhát hơn tôi, lập tức

hét lên, nhanh chân bỏ chạy. Chạy được vài bước bỗng nghe “bịch” một

tiếng, chắc là đụng phải vật gì, đau quá mà khóc ầm lên.



Tôi lấy bật lửa châm lại ngọn đuốc soi

soi cây đuốc, thấy phần trên ngọn đuốc vẫn chưa cháy hết, không hiểu sao lửa lại tự dưng vụt tắt. Có khi nào là do gió thổi? Nhưng trong cái

hang này thì lấy đâu ra gió?



Lão Dương hả hê nói: “Lão Ngô, tay nghề của cậu chẳng ra sao cả. Ngọn đuốc này cũng quá tệ, nói tắt là tắt, hại tôi nhảy dựng lên”



Tôi mắng: “Mẹ nó cậu lắm mồm vừa thôi,

rảnh rỗi cười nhạo tôi sao không đi xem trợ lý Lương thế nào, đừng để

hắn ngã vào đống xác chết.” Nói rồi tôi châm lại cây đuốc, vừa giương

cao đã thấy trợ lý Lương đang ngã lên một bộ hài cốt, xương cốt tức khắc vỡ vụn ra.



Tôi vội tới

gần đỡ gã dậy, chỉ thấy mặt gã tái nhợt, xem ra đã sợ hãi đến cực độ

rồi. Lão Dương vỗ vai gã: “Sư gia, anh đùa chúng tôi à? Lá gan bé như

thế này mà còn muốn vào đấu.”



Trợ lý Lương thấy ngọn đuốc đã được châm

lại mới thở phào: “Hai…..hai người đừng hiểu nhầm, không phải tôi sợ

bóng tối mà do ban nãy, con mẹ nó, cứ như có thứ gì đó thổi một hơi lạnh ngắt sau gáy tôi. Tôi cứ nghĩ là có bánh tông nhào ra, sợ đến hết hồn.”



Lão Dương cười to: “Khí lạnh gì cơ? Tôi

thấy có mà mồ hôi lạnh từ cổ anh toát ra thì có, bánh tông ở sau lưng

người không cắn cho một phát mà còn thổi khí, mẹ nó chứ, ông nghĩ bánh
thể xuống âm tào địa phủ khóc cho Diêm Vương nghe. Cho nên trước khi mọi chuyện rõ ràng, không nên hành động thiếu suy nghĩ.



Lão Dương nói: “Lão Ngô nói đúng. Bây giờ chúng ta còn có súng, cho dù có bánh tông thật, hai ta cũng không sợ.”



Trợ lý Lương nước mũi ròng ròng, thẳng

thừng lắc đầu: “Tiểu ca, cậu đừng an ủi tôi. Chúng ta chỉ có hai khẩu

súng, đụng tới bánh tông là chết chắc rồi. Chỉ sợ muốn giữ toàn thây

cũng khó.”



Tôi chưa từng thực sự đụng độ với bánh

tông, không biết súng có bắn xuyên qua được không, nhưng nếu là cơ thể

bằng xương bằng thịt, tôi không tin nó lại cứng hơn đạn được.



Nghĩ đến đây, sắc mặt của tôi dịu xuống,

không còn căng thẳng như trước nữa. Nghĩ lại, tôi cảm thấy có chờ ở đây

cũng không phải cách hay, tốt hơn hết là đi về phía trước, nếu không còn đường thì giẫm lên thi thể mà đi, dù sao tình hình bây giờ cũng khiến

chúng tôi va phải không ít thi thể, chẳng có gì phải sợ. Còn về đạo đức

thì ngay cái mạng nhỏ của mình còn khó giữ nên tôi cũng không ngần ngại

quẳng nó ra khỏi đầu.



Lão Dương nghe thế cũng hiểu được bây giờ không còn cách nào khác, lập tức đỡ trợ lý Lương dậy, lên đạn cho súng. Vẫn là lão Dương đi đầu, tôi đoạn hậu, ba người cắn chặt răng, theo con đường nhỏ tiếp tục tiến vào sâu trong thi trận.



Dấu vết chúng tôi đi qua lúc nãy vẫn còn

lưu lại, tôi nhớ có mấy chỗ lão Dương cố tình tạo ra mấy dấu chân trên

mặt đất, liền theo những dấu vết đó mà đi, quả nhiên không thấy có bất

cứ lối rẽ nào. Càng đi tôi càng thấy có gì đó bất thường, tại sao các

thi thể ở đây mục rữa không đều? Có thi thể đã thối rữa đến mức xương

cốt nát vụn, nhưng một số vẫn còn nguyên da thịt, vừa định bảo bọn họ

dừng lại nhìn kĩ xem, bỗng ‘rắc’ một tiếng, một bộ xương trên mặt đất

đột nhiên tản rời ra, đầu lâu lăn sang một bên. Tôi hoảng hồn, vừa mới

quay đầu lại chợt nghe ‘xì’ một tiếng, cây đuốc trên tay lần thứ ba vụt

tắt.



Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi lập tức ngồi thụp xuống. Lúc này chợt nghe bên cạnh có tiếng ồn ào, lão Dương

kêu to: “Tiên sư nó! Tôi bắt được nó rồi!”