Đạo Mộ Bút Ký
Chương 322 : Tiếp tục trèo
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Tiểu Phong Hoa
Beta: Tiểu Điệp
*****
Tôi nhìn sắc mặt lão Dương có vẻ không
ổn, trong lòng thầm cảm thấy bất thường vội kêu to tên hắn. Lão Dương bị tôi làm giật bắn mình, lập tức phản ứng lại, sợ đến run rẩy mà đứng
khựng tại chỗ.
Hai chúng tôi vội lao tới, truy hỏi hắn vừa rồi định làm trò gì.
Lão Dương nhìn nhìn cái cây rồi lại quay
sang nhìn nhìn chúng tôi, dè dặt đáp: “Tớ cũng không biết nữa, quái đản
thật, ban nãy thoáng nhìn thấy cái cây này đã có cảm giác quen thuộc
lắm, bỗng nhiên muốn…leo lên.”
Leo lên? Tôi ngờ vực nhìn lão Dương,
ngẩng đầu nhìn cây, tự thắc mắc tên này đâu phải khỉ, kiểu gì mà thấy
cây lại muốn trèo lên liền hỏi hắn: “Hay là cậu bị khí thế hoành tráng
của nó cuốn hút? Người ta nhìn thấy thứ gì cao cao thường cũng sinh hứng leo trèo mà.”
Lão Dương lắc lắc đầu: “Tớ chịu thôi!”
Trợ lý Lương ngắm nghía cây Thanh đồng,
nói: “Cây này lớn như vậy, chắc chắn có điểm quỷ quái. Trong lúc quan
sát chúng ta phải cực kỳ thận trọng, cố gắng đừng chạm vào nó.”
Lão Dương gật đầu tỏ vẻ đồng tình, tôi giơ cao bó đuốc, tiến lại gần bộ rễ của thanh đồng đại thụ.
Cây thanh đồng là văn vật vô cùng hiếm
gặp, theo trí nhớ của tôi, trừ lần khai quật được ở gò Tam Tinh, những
nơi khác hầu như chưa từng có. Tôi xem phóng sự chỉ hiểu được đôi chút,
về vấn đề nguồn gốc của thứ này, giới khảo cổ cũng không có kết luận
chắc chắn, giả thuyết thì vô số.
Từ khoảng cách gần có thể phát hiện trên
mặt cây thanh đồng không được trơn nhẵn cho lắm mà khắc chi chít những
bức họa hình rắn hai thân, tượng trưng cho thần tính của cây thanh đồng.
Trợ lý Lương nhìn hồi mới nói với tôi:
“Kích thước khổng lồ thế này chưa biết chừng là đồ cúng tế, rơi vào
khoảng thời Thương – Chu gì đó, nhưng cụ thể ở thời điểm hiến tế có tác
dụng thế nào thì đã quá cổ xưa, vượt quá phạm vi kiến thức của tôi rồi.”
Điều đó cũng giống những lời ông già ngày trước nói cho tôi, nhưng khoảng thời Thương – Chu, nhà Thương kéo dài
hơn sáu trăm năm, nhà Chu cũng đến năm trăm hai mươi hai năm, cộng vào
cũng lên tới hơn một ngàn một trăm năm. Dao động quanh con số đó, cứ cho là lên xuống tầm bốn trăm năm cũng đã chiếm một nửa những gì sử sách
Trung Quốc có ghi lại, những phán đoán thế này thì thà đừng nói còn hơn.
không? Các hòn đảo khi được phát hiện chẳng phải lấy luôn tên người đầu
tiên phát kiến mà đặt à?”
Trợ lý Lương đáp: “Đúng là có quy ước như vậy, có điều tôi chưa nghiên cứu bao giờ.”
Tôi bảo lão Dương: “Hỏi cái này làm gì,
tiền cậu còn chưa kiếm ra đã lại lên cơn thèm hốt cả danh lẫn lợi rồi
rồi. Cậu ngồi thử ngẫm lại xem một người không liên quan thì mò tới chỗ
này chơi không ngắm cảnh chắc? Cậu đang giở trò gì đưa mắt nhìn qua cũng biết.”
Lão Dương nói: “Tớ thấy thứ này ngắm cũng hay hay, cậu nói xem cái cột đồng to như vậy đặt tên gì thì hợp? Hai
người cũng nghĩ thử đi, về sau chúng ta mang ra khoe khoang còn thống
nhất cách nói.”
Cái suy nghĩ chán chết đó làm tôi thấy
phát nhảm chẳng muốn động đến thêm nữa liền nói với hắn: “Tính ra thì
cậu là người đầu tiên phát hiện, cho cậu đặt đấy. Tôi đối với cậu tốt
đến thế là cùng.”
Lão Dương ngẩng đầu ngắm nghía: “Tớ vừa
nhìn thấy vật này trong đầu đã nảy ra một cái tên, đặt cái cột này là
‘Ngã ái nhất điều sài’(*), nghe thế nào?”
(*)Tên của giang hồ đệ nhất xuân dược trong phim Lộc Đỉnh Ký chi Thần Long Giáo, có Châu Tinh Trì
Tôi nổi khùng: “Cậu lậm phim chưởng quá
rồi đúng không? Cậu ‘ái nhất điều sài’, đặt tên này ra ngoài đảm bảo sẽ
bị sét đánh chết!”
Lão Dương bật cười, trợ lý Lương cũng lắc đầu cười. Có một chút thời khắc vui vẻ này, ai ai cũng được thư giãn.
Chúng tôi ăn xong đều hồi sức được kha
khá, lão Dương liền giục giã tiếp tục leo lên. Tôi vừa nhấc chân định đi bỗng thấy là lạ, nhìn kỹ thì thấy…Ấy, hỏa đàn bên cạnh cửa đã tắt ngấm
từ khi nào rồi?
Lão Dương nhíu mày: “Chắc là gió trong này thổi tắt chứ gì?”
Tôi lắc đầu đáp không phải, hỏa đàn lớn
như vậy, so với cái tôi làm chuyên nghiệp hơn vạn lần, gió không thể
thổi tắt được. Trừ khi bên dưới đã xảy ra chuyện bất thường.
Đang nghĩ ngợi bỗng cả cây đồng chấn
động, tuy rất nhẹ nhưng vẫn giống như có gì đó đụng phải. Trợ lý Lương
hít một hơi khí lạnh, vội hỏi sao lại thế này.
Lão Dương ra hiệu cho chúng tôi chớ có
lên tiếng, sau đó khum tay thành hình loa áp vào vách cây, vừa nghe xong đã biến hẳn sắc mặt: “Bỏ mẹ rồi, hình như có gì đang trèo lên thì
phải!”