Đạo Mộ Bút Ký
Chương 324 : Ngã chết
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Editor: Biển
Beta: Tiểu Điệp
********
Tôi thoáng sững sờ, thầm hỏi đây là
chuyện gì, sao mà mặt lại có thể bị rạn nứt? Da mặt có thể khô đến mức
đó sao? Không để tôi kịp nhìn kỹ, con quái vật phía dưới đang nắm chân
tôi đột nhiên kéo giằng một cái khiến tôi lảo đảo. Thứ này mạnh kinh
khủng, tôi hoàn toàn không có cách nào đấu sức với nó, đành phải theo đà kéo nhảy xuống, ngay sau đó một tay chụp lấy chạc cây thanh đồng bên
cạnh, một tay dí súng vào cổ họng con quái vật bóp cò một phát, chỉ nghe đoàng một tiếng, đầu nó đã bị nổ tanh bành.
Mỗi lần sử dụng khẩu súng này đều rất khó khăn, sức giật khủng khiếp thiếu điều hất tôi văng khỏi chạc cây, tôi
phải nghiến chặt răng mới giữ được cả người lẫn súng. Cái xác không đầu ở bên cạnh bị lực đẩy hất ra khỏi cây thanh đồng, nhưng tay của nó vẫn
còn giữ chặt chân tôi, nguyên cái xác treo lơ lửng dưới chân kéo ghì tôi xuống dưới.
Một tay tôi không thể chịu nổi trọng
lượng của cả hai cơ thể, đành cố tìm một chạc cây có thể nhảy xuống rồi
mới tìm cách hất cái xác kia ra. Lúc này con quái vật bị tôi đánh nứt
mặt đột nhiên đổi hướng quay xuống, chụp lấy cổ tôi kéo lên trên. Cổ tôi như bị vòng kim cô khóa chặt, một chút không khí cũng không hít vào
được, mặt mũi đỏ bừng. Trong tình thế cấp bách, tôi vung Phách tử liêu
lên đập luôn vào mặt nó mấy cái.
Tôi ra tay rất mạnh, mấy cú đó nếu táng
lên mặt người bình thường thì đảm bảo mặt mũi biến dạng. Con quái kia bị tôi đánh cho đơ người, lắc đầu lia lịa muốn tránh né. Một cú phang cật
lực của tôi rơi ngay vào cái khe trên mặt nó. Con quái vật rú lên một
tiếng, đột nhiên buông tôi ra rồi nhảy lên chạc cây phía trên, điên
cuồng ôm lấy mặt mình.
Tôi mất điểm tựa, toàn bộ sức nặng lại đổ lên cánh tay. Tôi không còn trụ nổi nữa, tuột tay rơi xuống chừng hơn
một mét, vội ôm chặt lấy một chạc cây thanh đồng để dừng lại. Ngẩng nhìn lên chỉ thấy khuôn mặt của con quái vật kia đã hoàn toàn bị vỡ vụn bóc
ra thành nhiều mảnh nhỏ màu trắng như váng sữa rơi xuống.
Rất nhanh, tất cả những mảnh nhỏ màu
trắng đã rơi xuống toàn bộ. Tôi đón được một mảnh, không ngờ đó lại là
đá, chẳng lẽ những người này đều là tượng cả sao? Ngẩng lên nhìn lại thì thấy sau khi mặt đá rớt ra, bên trong vẫn còn có một khuôn mặt lông
vàng rậm rạp.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt đó, đột nhiên hiểu
ra, liền quay xuống dưới hét lớn: “Lão Dương! Tôi biết cái đám chết tiệt này là gì rồi, mẹ nó chứ tụi này là khỉ, toàn là khỉ bự!”
Lão Dương ở trong bóng tối bên dưới,
không thấy rõ được hắn đang thế nào, chỉ nghe hắn trả lời: “Khỉ ông nội
cậu ấy! Làm gì có khỉ nào mà mặt người, chẳng lẽ là khỉ thành tinh!”
Tôi hét lớn: “Đó không phải là mặt người mà là mặt nạ! Mấy con khỉ này đeo mặt nạ người bằng đá!”
Lão Dương đã bò lên từ bóng tối bên dưới, quần áo trên người đã bị xé thành từng mảnh, hắn nói to với tôi: “Là gì kệ cha nó! Khỉ thì sao, cậu đánh thắng được bọn nó à?”
Tôi nhìn xuống bên dưới hắn, thấy có
những bóng đen nhấp nhổm, không biết là có đến bao nhiêu con khỉ đeo mặt nạ đang đuổi theo. Tôi lại leo lên vào mét nữa ròi mở băng đạn ra kiểm
tra, đạn màu đỏ đã dùng hết, chỉ còn lại mấy viên màu lam, đại khái
không phải là thiết sa đạn, mà là loại đạn thép như viên bi, loại này ở
cự ly xa uy lực không tệ, nhưng vẫn không thể bằng loại đạn thiết sa tác dụng tương đương như pháo kia được. Tôi vừa thấy mấy con khỉ leo lên,
hai tay liền giữ chặt báng súng bắn liên tiếp hai phát xuống dưới.
chẳng qua bây giờ bị dựng lên thôi, có gì đáng lo đâu. Tôi nói dẹp cha
cậu đi cho rồi, nói như cậu thì Everest chỉ cao có 8848 mét, cậu đạp xe
đạp nửa giờ thì lên luôn đến đỉnh rồi! Bây giờ không phải là chúng ta
chống lại lực ma sát mà là lực hấp dẫn của trái đất, biết không?
Lão Dương khoát tay với tôi tỏ vẻ không
muốn tranh luận nữa, nói rồi đi qua tháo ba lô lên lưng lão Thái kia lôi hết đồ đạc bên trong ra ngoài xem thử có thứ gì chúng tôi có thể sử
dụng không. Vừa nhìn qua liền mừng như điên, trong nhóm của trợ lý
Lương, ông chú này với tên thanh niên gọi là Nhị Ma Tử kia là người mang những trang bị quan trọng, hầu hết thứ gì cũng có, đạn súng ngắn, vài
ngòi nổ, súng tín hiệu, dây thừng, mừng nhất là đã tìm được một cái đèn
pin, khỉ chứ, nhớ lại tình cảnh cứ nơm nớp lo sợ cây đuốc bị tắt trong
Thiên quan động lúc nãy, tôi thật muốn ôm hôn cái đèn pin này mấy cái,
công nghệ hiện đại đúng là tuyệt vời.
Lão Dương đổi băng đạn, sắp xếp lại những thứ khác rồi mang lên lưng, nói với chúng tôi: “Đám lông dày kia chắc
chắn vẫn còn ở bên dưới, chỗ này không thể ở lâu, chúng ta đừng nghỉ
ngơi nữa, phải lập tức leo lên thôi, Thái Sơn các vị cũng từng leo qua
rồi, 1300 mét đi đi về về chẳng phải cũng chỉ trong một ngày thôi sao?
Không có gì cả, cứ coi như là đi tham quan du lịch đi.”
Sắc mặt trợ lý Lương có hơi tốt hơn một
chút, gượng cười một tiếng, lấy hai ngón tay làm bộ bước đi, nói: “Anh
Dương này… Thái Sơn là đi bộ lên, cứ xài chân là đến nơi, còn chúng ta
bây giờ là từ hướng thẳng đứng, như vậy làm sao có thể nói là giống nhau được? Hơn nữa kia là phong cảnh nên thơ, nào là hải vân rồi thì quái
thạch, còn ở đây có gì đâu.”
Lão Dương đá đá vào thân cây thanh đồng,
nói: “Mẹ nó chứ, ông đây chỉ là ví von thôi, cây thanh đồng này tuy rằng thua xa phong cảnh Thái Sơn nhưng ít ra nó cũng rất đồ sộ đúng không,
hai quý ngài chịu khó một chút đi, đừng nhụt chí, thành công đã ở ngay
trước mắt, mau mau thu xếp một chút rồi cả bọn nghiến răng nghiến lợi
leo một hơi lên trên đỉnh, chắc chắn sẽ là cảnh đẹp.”
Tôi xoa bóp cái chân đã bắt đầu sưng lên, nói với hắn rằng không phải là không muốn nghiến răng mà thực sự chẳng
còn cách nào khác, còn cố mà nghiến nữa thì răng cũng lòi ra khỏi cằm
luôn. Tôi còn có thể gắng gượng được một chút chứ trợ lý Lương bây giờ
chỉ còn lại nửa cái mạng, thay vì vội vàng tranh thủ mấy phút, tôi thấy
nghỉ ngơi đầy đủ còn có hiệu quả hơn.
Trợ lý Lương cảm kích nhìn tôi, lão Dương thở dài, nói thôi được rồi, nhưng mà phải bỏ thi thể của ông chú kia
xuống dưới, để ở trên này nhìn rất khó chịu
Tôi thấy khuôn mặt ông ta méo mó, bộ dạng chết không nhắm mắt, trong lòng cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng hai con
ngươi muốn rớt ra khỏi hốc măt kia đúng là có hơi đáng sợ, lúc này cũng
chả cần đếm xỉa gì tới chuyện có đạo đức hay không, tôi cùng lão Dương
định nâng thi thể lên khỏi chạc cây.
Từ trên cao rơi xuống, giữa đường sẽ va
chạm với không ít những cành của cây thanh đồng, không bị rớt thẳng
xuống đất nát bét thành một đống cũng coi như là còn may mắn rồi. Lúc
tôi nâng cái xác lên mới thấy trợ lý Lương nói quả không sai, cả thi thể mềm nhũn, giống như là toàn bộ xương cốt đều bị nát vụn. Vừa mới động
đến, một lượng lớn máu từ trong xác chết liền chảy ra, men theo chạc cây chảy vào những hoa văn trên cây thanhh đồng, sau đó lại chảy dọc theo
giữa những hoa văn xuống phía dưới.
Tôi và trợ lý Lương cùng lúc phát hiện ra chuyện này, cả hai đều lặng đi. Trợ lý Lương ra hiệu cho chúng tôi dừng lại, mở đèn pin rọi vào những khe rãnh, sau đó nhìn sang chạc cây thanh đồng, nói: “Hai cậu, tôi đã biết đại khái cây thanh đồng này dùng để
làm gì rồi!”