Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 100 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Sau khi Trần Ngọc phản ứng lại, lập tức thất kinh lấy tay che mắt mình, sau đó mới nhận ra, nếu ánh mắt Phong Hàn có thực thể, hắn rất khó để phát hiện ra, đương nhiên đây cũng có thể do quá chột dạ mà sinh ra ảo giác.
Trần Ngọc quýnh lên đưa tay về phía gương mặt lạnh lùng kia, che kín đôi mắt đang nhìn cậu chằm chằm.
Lặng im một lúc, Trần Ngọc chán nản nhỏ giọng than: “Mình rốt cuộc đang làm cái gì đây…”
Cho dù Phong Hàn có thực sự tỉnh táo có lẽ vẫn không biết cậu chính là người áo đen, tuy Phong Hàn đã thấy cậu lật xem bản bút kí, nhưng điều này có thể chứng minh được cái gì? Nghĩ tới đây, Trần Ngọc liền căm tức, ngay cả chính cậu, cũng còn chưa khẳng định được mình có phải tên người áo đen đã hại thảm Phong Hàn kia hay không.
Mặc dù mọi việc phát sinh đều cho thấy, người kia đến sáu mươi phần trăm chính là cậu.
Có điều, nếu như sau khi Phong Hàn có thể cử động, hắn muốn bản bút kí của cậu thì phải làm sao, trên đó ghi chép rất rõ ràng, hoặc hắn vốn biết về sự tồn tại của quyển bút kí này thì phải làm sao bây giờ?
Trần Ngọc buông tay, cuối cùng không có dũng khí nhìn Phong Hàn nữa, chui ra phía sau Phong Hàn, tâm phiền ý loạn mà đi lại mấy vòng.
Nhốt Phong Hàn, nhốt hắn vĩnh viễn trong sơn động này… Một giọng nói nho nhỏ vang lên bên tai.
Trần Ngọc sửng sốt, xoay người nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy bất luận kẻ nào.
Chẳng lẽ đây chính là ý nghĩ trong lòng cậu? Trần Ngọc rùng mình một cái, sao cậu có thể nghĩ như vậy? Phong Hàn đã dần dần trở thành người quan trọng nhất trong lòng cậu, nếu như Phong Hàn bị nhốt vĩnh viễn tại đây thì người chật vật nhất tuyệt đối chính là cậu.
Trần Ngọc cúi đầu, nhìn quyển bút kí bìa đen trong tay, không thể nghe theo bản bút kí này nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cậu sẽ thực sự thức tỉnh thành chủ nhân của quyển bút kí này, lúc đó, trong thân thể này, có còn là Trần Ngọc cậu nữa hay không?
Cuốn bút ký này liệu sự như thần, thế nhưng, về phần tình cảm, có lẽ chủ nhân trước kia của bản bút kí này vĩnh viễn không thể hiểu.
Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, xoay người quay trở lại trước mặt Phong Hàn, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Trong cặp mắt xinh đẹp kia thoáng qua nét thâm trầm, không nhìn thấy nổi chút xíu ôn hoà nào.
Trần Ngọc thắng thắn đối diện với Phong Hàn, sau đó ôm lấy cổ hắn, sáp lại gần, dùng sức hôn lên đôi môi khẽ nhếch kia…
“…Sự giúp đỡ của ngươi, ta nhận không nổi.” Trần Ngọc từ tốn nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Phong Hàn.
Trần Ngọc bỗng nhiên nhớ tới câu mình từng nói với Phong Hàn, chỉ cần sống, vậy là đủ rồi. Thực sự là đủ rồi sao…
Phong Hàn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa. Chục giây sau, Trần Ngọc cũng nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn.
Mã Văn Thanh là người đầu tiên chạy vào, thấy hai người mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Trần Ngọc, hai người các ngươi lại làm cái quỷ gì vậy? Thế nào mà mới nháy mắt đã chạy tới đây rồi?”
Trần Ngọc đờ đẫn quay đầu, cười với Mã Văn Thanh.
“Kháo, ngươi đừng có vừa gặp đã lộ ra cái mặt như muốn khóc vậy được không! Phong ca, ngươi xem lão bà của ngươi—”
Trần Ngọc chưa kịp ngăn cản, Mã Văn Thanh đã đến gần Phong Hàn.
Mọi người còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, một tay Phong Hàn đã ấn lên cổ Mã Văn Thanh. Sau đó sắc mặt Mã Văn Thanh bắt đầu biến xanh.
“Phong tiểu ca làm sao vậy?” Người chung quanh mang theo vẻ khiếp sợ cùng không dám tin tưởng, nhưng cũng không dám tiếp tục bước lên.
Đồng thời, đại đa số người đều quay đầu nhìn về phía Trần Ngọc.
Trần Ngọc nhớ tới lần đầu tiên gặp Phong Hàn, hình ảnh hắn vặn gãy đầu một cái bánh tông. Nếu cứ tiếp tục như vậy — chuỷ thủ trong tay Trần Ngọc, nhanh chóng đâm về phía cánh tay Phong Hàn.
Mắt Phong Hàn híp lại, tiện tay ném Mã Văn Thanh lên vách núi đá bên cạnh, chuỷ thủ của Trần Ngọc sượt theo cánh tay Phong Hàn vạch xuống.
Đương nhiên Trần Ngọc không nhắm vào tay Phong Hàn để đâm, cậu chỉ muốn Phong Hàn buông tay. Nhưng hành động như vậy, trong ánh mắt lạnh lùng của Phong Hàn không thể nghi ngờ chính là một loại khiêu khích cực đại. Hắn bắt được Trần Ngọc, kéo cậu đến gần, ánh mắt lạnh lẽo mà thô bạo.
Chuỷ thủ trong tay Trần Ngọc đã bị vặn rơi xuống đất, Phong Hàn thậm chí còn nhấc báo con đang cắn ống quần hắn lên, ném báo con đi, sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Ngọc. Ngón tay đeo nhẫn bóp chặt cổ Trần Ngọc, từ từ dùng sức.
-END 100-