Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 105 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Mọi người ai nấy kích động bước xuống bậc thang, im lặng ngắm nhìn đống hũ sứ trong thạch động như đang trông thấy vô số trân bảo.
Cơ hồ từng hũ đều cao bằng nửa thân người, bên cạnh không có bồn lửa, hai hỏa kế hưng phấn giơ nến mà đi đến trước mặt một cái, một người vặn mở nắp hũ, người còn lại cầm nến nhìn vào trong.
Mọi người còn chưa kịp lại gần, hai hỏa kế một vội ném cái nắp hũ đi, một cầm nến hoảng hốt lui về phía sau mấy bước, hai người họ mặt đều không còn chút máu nhanh chóng tránh xa cái hũ sứ.
Mã Liệt cau mày, túm lấy cố áo của một người, hỏi: “Lão Ngũ, sao thế?”
Hỏa kế đáng thương sợ đến phát khóc, đáp: “Mã, Mã gia, ở trong đó, là người!”
Ai gan lớn lập tức cầm nến cẩn thận đi về phía các cái hũ vừa bị mở nắp kia, Trần Ngọc cùng theo sau nhìn vào bên trong.
Dưới ánh nến, quả nhiên trông thấy một gương mặt tái nhợt không có nửa tia huyết sắc, gương mặt này ngâm trong nước nhiều năm trương phình lên, cực kỳ biến dạng. Nơi từng là đôi mắt giống như hai lỗ đen sâu hoắm chứa đầy tử thủy, chỉ là một khuôn mặt quái dị không hề rữa nát, nhưng trong nước có thể thấy đã pha lẫn thi du.
Hơn nữa nếu nhìn kỹ, gương mặt kia tuy rằng phù thũng, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là gương mặt của một đứa trẻ.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tình cảnh này vẫn khiến ai nấy trông thấy đều ghê tởm không chịu nổi.
“Con mẹ nó, Tạng vương có sơ thích quái dị gì thế này? Chẳng lẽ minh khí bồi táng đều là mấy thứ như vậy?” Mã Văn Thanh mắng to, lại tiến tới một cái hũ sứ khác, mấy phút sau, chán nản quay về.
Trần Ngọc nhìn sang hai bên, lạnh cả sống lưng, nơi này ít cũng phải hơn nghìn cái hũ, Tạng vương rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ giá trị quan thời cổ đại chênh lệch lớn đến vậy ? Đợi đã, giá trị, Trần Ngọc chợt nhận ra điều gì, ngẩng đầu nói: “Ta nghĩ, chúng ta đại khái đã hiểu sai rồi.”
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Trần Ngọc cười khổ tiếp tục: “Đối với chúng ta mà nói, vật trân quý nhất là minh khí, đối với Tạng vương, thứ trân quý nhất lại là sinh mệnh, là sự sống. Cho nên, những người trong bình này, đều là cống phẩm bộ tộc khác dâng lên. Những hài tử có thể giúp hắn kéo dài sinh mệnh.”
Nói rồi, Trần Ngọc quét mắt nhìn cái bình bị mở ra, “Nếu như các ngươi để ý, có thể phát hiện, những hài tử này từ đầu trở xuống không nơi nào còn toàn vẹn. Sinh mạng của Tạng vương được đánh đổi bằng sự trừng phạt của sơn động với những hài tử này, hơn nữa, nếu như ta đoán không lầm, cống phẩm của hắn phải là người sống, bởi vì hắn hiện tại vẫn mang hình dáng của một đứa trẻ.”
Mọi người trầm mặc, nhừng gì Trần Ngọc nói không thể nghi ngờ là rất có lý.
“Trên thế gian này sao lại có người như vậy…” Mã Văn Tú lẩm bẩm.
Trần Ngọc liếc cô một cái, không nói gì, thay vì bảo có người như vậy, chẳng thà nói rằng sao lại có nơi này. Chính sơn động biến thái hiểu cách lợi dụng lòng người, mới đem nơi này biến thành địa ngục nhân gian. Nhưng nghĩ đến chủ nhân sơn động vẫn còn ở đây, mấy lời này cậu cũng không nói ra.
“Lão Đại, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thế đi một chuyến uổng công?” Có người nóng nảy, hỏi thẳng Kim lão đại.
Kim lão đại đánh giá những hũ sứ xung quanh, đáp: “Không, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước. Cho dù những minh khí khác của Tạng vương đáng ghê tởm, ba món minh khí trong truyền thuyết kia nhất định có tư cách đặt ở đây.”
Trần Ngọc muốn đi tìm cái hộp ngũ giác kia, nên vẫn muốn đi tiếp, chỉ có điều trong lòng cậu càng lúc càng cảm thấy nơi tận cùng của sơn động đang có một mối nguy hiểm chực chờ những vị khách không mời mà đến này.
Đại khái đi được khoảng năm, sáu phút, cuối cùng không còn trông thấy hũ sứ nữa, mọi người theo đó mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến khuôn mặt co quắp đó, ai nấy đều cảm giác ngột ngạt khó thở.
Đến cuối đường, tất cả mọi người đứng ngốc tại chỗ, nhìn bên phía đối diện một hồi lâu, Mã Văn Thanh mới do dự nói: “Đây nhất định chính là ba món minh khí trong truyền thuyết.”
Trần Ngọc nhìn chằm chằm phía trước, lúc sau mới tìm lại thanh âm: “Thậm chí còn có cả một vật sống?”
Ở nơi này, chỉ còn lại có hai bồn lửa, ngọn lửa hừng hực chiếu sáng tới tận cùng bên trong thạch động. Trước mặt mọi người đặt ba kiện đồ vật, mặt trên của một cái trụ tam giác là một con thằn lằn, được điêu khắc hoàn toàn từ ngọc thạch, con thằn lằn màu trắng nhẵn nhụi sinh động truyền thần, phần cột sống có một hàng vảy dựng ngược, mang theo sắc xanh, thay vì nói là thằn lằn, trông nó giống một con cá sấu hơn.
“Hừ, nhất định là người của Khương gia ở bên ngoài phá hoại.” Trần Ngọc lo lắng nói, cậu xoay người lại nhìn hai con bánh tông, cơ hồ trên mỗi con bánh tông đều mang theo ba bốn thi thể, chạy tới bên cạnh ao thi du, sau đó ném họ vào trong ao.
Mọi người cách khá xa, chỉ thấy những thi thể kia từ từ chìm xuống.
Có người chưa tắt thở hoàn toàn, sau khi rơi xuống hồ, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, một thoáng giãy dụa, rồi cũng chìm nghỉm.
“Ta đã biết ao thi du kia là từ đâu mà có, hiện tại chúng ta làm sao đây?” Mập mạp ở một bên lẩm bẩm nói.
Cống Bố sắc mặt trắng bệch như người chết theo sát bên cạnh Trần Ngọc, run rẩy nhỏ gọng nói: “Ta đã bảo chúng ta không nên tới nơi này, nhất định là mạo phạm tới sơn thần nên chúng ta mới bị trừng phạt.”
“Cũng không thể ở chỗ này chờ chết, nhưng bánh tông kia ném xong thi thể sẽ qua đây, chúng ta nhanh chóng tìm cách!” Kim lão đại vừa đạp cửa vừa gấp gáp nói.
Mã Văn Thanh cũng vội đến mức xoay quanh, nhưng cũng chỉ giương mắt nhìn những cái bánh tông kia đang càng ngày càng gần.
Cửa là mở từ trong, nơi đặt tay cầm rất lớn, có thể cho phép bốn năm người cùng nhau hợp lực. Nhưng bên ngoài không biết dùng biện pháp gì, cửa vẫn chết sống bất động.
Trần Ngọc thê lương trong lòng, chẳng lẽ bọn họ đành chịu chết ở đây?
Đúng lúc ấy thì ở phía sau, cậu cảm thấy trên đùi chợt nặng, cúi đầu nhìn, báo con đang ôm đùi cậu, ô ô kêu, xem dáng dấp thì không sốt ruột, nó thậm chí còn kéo Trần Ngọc sang cạnh cửa.
Trần Ngọc đang nghi hoặc, lại phát hiện cửa đang chậm rãi chuyển động. Cậu lao lực chen lên phía trước, bảo những người đang kéo tay cầm dừng tay. Quả nhiên, cửa đang di chuyển, có người mở cửa từ bên ngoài.
Trong sự vui mừng của mọi người, cửa rốt cuộc mở ra, người đứng ngoài cửa, lại là Phong Hàn.
Phong Hàn nhíu nhíu mày, người cách hắn gần nhất bị hắn đạp bay ra ngoài.
Người bên cạnh hắn lập tức thức thời nhường ra một khoảnh đất trống, Phong Hàn đứng ở cửa, quét mắt nhìn bên trong một vòng, đôi mắt lộ ra thần sắc thất vọng, hiển nhiên không tìm thấy người hắn muốn tìm, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mọi người đợi hắn đi xa, mới chen lấn nhau từ trong cửa chạy ra ngoài.
Trần Ngọc ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Phong Hàn, chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị gì.
Đúng lúc ấy thì Trần Ngọc nghe thấy có người ở đằng sau hét lên: “Con bà nó, tiểu Trần Ngọc, tiểu tử ngươi lại chạy sai hướng rồi!”
Người lên tiếng chính là Mã Văn Thanh, Trần Ngọc lấy lại tinh thần, lui về sau nhìn, mới nhận ra phiền toái.
Thì ra sau khi ra ngoài, cậu theo thói quen chạy theo Phong Hàn. Mà đám người kia đã ý thức được Phong Hàn mất đi trí nhở hiển nhiên là một nhân vật nguy hiểm, lập tức chạy theo hướng ngược lại, chính là chạy sâu vào trong sơn động.
Vì vậy bên phía Phong Hàn, chỉ có Trần Ngọc, kèm theo một con báo. Mà đám người ở bên kia, Mã Văn Thanh và khỉ ốm đứng ở cuối đoàn, đang phát sầu nhìn cậu.
Bởi vì hai con bánh tông đã lung la lung lay từ trong cửa đi ra.
-END 105-