Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 11 :
Ngày đăng: 07:01 19/04/20
Trần Ngọc mở trừng mắt ra nhìn, trên bầu trời rộng lớn vầng trăng tròn sáng ngời mà quỷ dị, cậu phát hiện mình cư nhiên cách mặt trăng gần đến như vậy, gần đến mức có thể miêu tả rõ nét từng đường đi, từng ngọn núi trên đó. Mặt trăng, ưm, lẽ nào tên hỗn trướng Mã Văn Thanh kia ngủ không nề nếp, làm bật rách cả đỉnh lều? Hay là đã đá mình ra ngoài? Trần Ngọc do dự, mơ hồ.
Sau đó, một tiếng nức nở nghẹn ngào lanh lảnh đột ngột vang lên, rất giống đứa trẻ khóc thút thít, lại giống như thanh âm của một loài động vật nào đấy, Trần Ngọc trong nháy mắt thức tỉnh. Cậu vội vàng lục kiếm khẩu súng, nhưng cảm thấy cánh tay tựa hồ mất hết sức lực, không thể nâng nổi lên, cũng không cảm giác được nó ở nơi nào. Mồ hôi lạnh tuôn ra, chẳng lẽ mình vẫn còn ở trong cơn ác mộng chưa hề tỉnh dậy?
Cậu khó khăn xoay xoay cần cổ đã cương cứng đến phát đau, chợt nhận ra điều gì đó, quay sang bên phải ngẩng lên nhìn, một gương mặt đang áp sát vào ngay bên cạnh cách cậu chưa đầy một thước. Ban đêm không một tiếng động, có người theo dõi mình vốn đã khiến người ta không rét mà run, chớ nói chi đến bộ mặt này lại có răng nanh nhọn hoắt, da màu tím đen, ánh mắt màu đồng xanh lạnh lẽo như băng, xấu xí hung ác.
Tóc gáy Trần Ngọc dựng ngược, hét lên một tiếng quái dị, điên cuồng lăn về phía sau. Lúc này cậu mới phát hiện, tay chân của mình đã bị tróichặt.
Khuôn mặt kỳ dị kia tiếp tục dán lại gần, mang theo nụ cười gian xảo nhưng lại có vài phần thống khổ, sau đó, thứ kia vươn tay, Trần Ngọc vùng vẫy bị nắm lấy cổ áo lôi trở về.
“Hắn đã tỉnh, còn sống. Thời gian cũng không còn nhiều nữa, chuẩn bị bắt đầu đi. Nếu để lỡ lần này, nó sẽ lại xuất hiện, có thể gây phiền phức lớn.” Một thanh âm lạnh như băng cất lên.
“Còn có thứ gì nữa, ta vất vả mang tên kia ra ngoài, chính là để tống cổ nó.”
Nghe thấy giọng nói này, Trần Ngọc mới phát hiện, thứ ở bên cạnh mình nãy giờ là người, mang mặt nạ hình thù quái dị, hơn nữa không chỉ có một mình hắn.
Cậu rốt cuộc nhớ ra, cậu và Mã Văn Thanh bị Vương Miêu giả đánh ngất, đoán chừng cô ả dùng một loại mê hồn hương nào đó. Nghĩ tới đây, Trần Ngọc dáo dác tìm kiếm xung quanh, quả nhiên phát hiện Mã Văn Thanh cũng bị trói buộc toàn thân như cậu, treo trên cây tử đằng cách đó không xa.
Trần Ngọc mới vừa tỉnh dậy đã bị dọa cho sợ đến nỗi gần như mất đi năng lực suy tư, bây giờ quan sát kỹ, cậu nhận ra mình đang nằm trên một khối cự thạch treo giữa sườn núi, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì tảng đá này không hề nối liền với sơn thể, lúc này còn đang không ngừng lắc lư. Nương theo ánh trăng có thể thấy, nơi đây rất rộng rãi bằng phẳng và khắc đầy những hoa văn phức tạp, Trần Ngọc dùng mặt cọ cọ, cảm giác lạnh lẽo như mặt kim loại. Trần Ngọc cả kinh, cậu nghi ngờ chỗ này hình như được tạo thành từ một khối đồng xanh khổng lồ. Đây rốt cuộc là ở đâu, phải biết rằng, khí cụ bằng đồng xanh lớn như thế này vô cùng hiếm thấy, nếu là đồ cổ, sẽ là loại thần khí ra sao.
Ngay bên cạnh cự vật đồng xanh chính là vách đá dựng đứng, phía trên buông xuống năm sợi xích sắt vô cùng thô to, do xích sắt bị cây tử đằng quấn chặt lấy, nên ban đầu Trần Ngọc không nhận ra. Mã Văn Thanh chính là bị treo trên xích sắt, hiện giờ đầu cúi thật thấp, tựa hồ vẫn chưa tỉnh lại.
Chung quanh Trần Ngọc là hàng chục người mang mặt nạ cười, dưới ánh trăng chỉ có thể nhìn ra họ mặc áo choàng sẫm màu, trên cổ đeo vòng bằng xương. Những người này nghe theo chỉ thị của người đứng giữa, đi lùi về sau, cho đến khi tới sát mép đồng xanh cự vật.
Áo choàng trên người họ thoáng chốc phồng lên, có lẽ gió ở đây quá lớn, hoặc là nói, phía dưới cách mặt đất rất xa.
Tiếp theo, cái người đứng bên cạnh Trần Ngọc bắt đầu đi chuyển xung quanh cậu, vừa đi vừa nhảy, trong miệng còn lẩm nhẩm ca từ kỳ quặc. Cùng với điệu nhảy của hắn, một người khác cầm lấy một vật giống như hồ lô đưa lên miệng, vì vậy, thanh âm giống như tiếng khóc the thé của trẻ con lại vang lên.
Trần Ngọc cũng đang ngẩng đầu quan sát, nhưng vừa liếc mắt qua nội tâm đã đóng băng, khẩn trương đến nỗi một câu cũng thốt không nên lời. Người trước mắt này, cách đây không lâu, Trần Ngọc mới cáo biệt thi thể của hắn.
Người nọ chính là thanh niên trong thủy tinh quan. Thanh niên vẫn làm mặt lạnh như cũ, nhàn nhạt nhìn Trần Ngọc, dưới áo choàng màu trắng, là bộ quần áo lột ra từ trên người Trần Ngọc. Mặc dù hai người đều rất gầy, nhưng y phục này sau khi thanh niên mặc vào có vẻ hơi cộc. Trần Ngọc còn để ý thấy, áo sơ mi của mình ở chỗ ngực lộ ra một miệng vết thươn rách toạc. Thanh niên khi ấy, quả thật đã chết.
Thanh niên vươn tay, túm lấy Trần Ngọc đang run lập cập kéo ra đằng sau, từ trong balô của Trần Ngọc lôi ra cái xẻng gấp, thuần thục cắt đứt sợi dây trói cậu.
Trần Ngọc lắp bắp hỏi: “Đại ca, ngươi là người hay quỷ?”
Thanh niên lẳng lặng ngẩng đầu, đáp: “Việc đó mắc mớ gì tới ngươi?”
Câu trả lời của hắn khiến Trần Ngọc không còn gì để nói, thanh niên vẫn đang quan sát đánh giá cậu, có phần chán ghét nói: “Tế phẩm? Cho ta, vậy miễn cưỡng nhận thôi.”
Trần Ngọc không khỏi lệ rơi đầy mặt: “Không, ngài nếu nghìn vạn khó xử, thì không cần tiếp nhận.”
“Nói nhiều.” Thanh niên nhíu nhíu đôi lông mày, tay vừa động, Trần Ngọc đã bị ôm trở lại.
“Ta đói bụng.” Thanh niên lên tiếng, cúi đầu, khuôn mặt lạnh như băng kề sát và cổ Trần Ngọc.
Trên cổ tê rần, mãi cho đến khi âm thanh hút mút mập mờ phát ra, Trần Ngọc mới biết được, thanh niên thế mà đang thực sự hút máu của cậu.
Trần Ngọc đầu đầy hắc tuyến, cương thi cùng quỷ hút máu hình như không cùng một loại?
“Nhớ kỹ, ta là Phong Hàn.”
_END 11_