Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 116 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Đi thêm hơn nửa giờ nữa, rốt cuộc mọi người lại kì tích đứng trước thạch thất treo đầy thi thể kia.
Tuy lần thứ hai thấy đống bánh tông rất dễ thi biến này có chút nhũn chân, nhưng Trần Ngọc vẫn hơi kích động, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi mê cung rồi, mà chủ nhân sơn động hiển nhiên cũng không nghĩ ra cách ngăn cản bọn họ.
Trần Ngọc khẽ đăm chiêu nhìn Tiểu Mập vẻ mặt hạnh phúc ăn đồ hộp ở cạnh cửa, xem ra sơn động chỉ có thể suy đoán được tâm lý của con người, đối với động vật thì lại bó tay. Cũng có thể bởi vì tâm lý con người hoạt động phức tạp hay thay đổi, mà tâm tư Tiểu Mập lại đơn thuần đến đáng sợ…
Trần Ngọc dám đánh cược lúc Tiểu Mập dẫn đường, trong đầu tuyệt đối chỉ có hộp thịt bò kia thôi.
Mã Văn Thanh tựa ở cửa, thi thoảng thăm dò vào bên trong, sau đó lo lắng thêm ngưng trọng mà thấp giọng nói: “Tiểu Trần Ngọc, vì sao ta cứ có loại cảm giác vừa thoát hang sói đã sa miệng hổ, nơi, nơi quỷ quái này cũng chẳng an toàn hơn chỗ kia bao nhiêu a.”
Không chỉ Mã Văn Thanh, những người khác cũng vẻ mặt tái mét, ác mộng đẫm máu mà bánh tông lần trước mang đến vẫn còn rất mới mẻ trong kí ức, hơn nữa giết chết đám bánh tông kia bọn họ đã phải trả giá nặng nề, hiện tại nếu như quay lại đến một con bọn họ cũng khó đối phó nổi.
Mới trước tại phiến cửa kia, bọn họ đã tổn thất không ít thứ, trong đó vũ khí, thức ăn và công cụ chiếu sáng là quan trọng nhất, đặc biệt là nến. Trần Ngọc do hoài nghi cái bóng có vấn đề mà đã dùng gần như toàn bộ số nến, mỗi người một cây, khi gió to kéo tới, mọi người chỉ lo lắng liều mạng tìm nơi cố định mình, đại đa phần nến đều rơi trên mặt đất, bị gió cuốn đi.
“Không, Trần Ngọc làm rất đúng, trong mộ đạo càng nguy hiểm hơn, lẽ nào các ngươi không nhận ra? Trong mộ đạo, chưa hết một ngày chúng ta đã tổn thất mất bốn hoả kế. Chỉ là chạy thôi mà cũng tổn thất nhân thủ.” Mã Liệt bỗng nhiên trầm giọng nói, khi mọi người nhận ra được điểm không thích hợp, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, tiếp tục nói: “Ta không thừa nhận đó là trùng khớp, cho nên, chúng ta nhất định phải ra ngoài, mau chóng tìm được đường thoát ra.”
“Vậy vì sao phải tới đây? Chúng ta có thể theo con đường ban đầu từ cửa động đi ra ngoài. Cho dù chúng ta đã vào trong cửa động, tuy rằng người được giải thoát mấy hôm trước nói đó không phải cửa ra, nhưng chúng ta nên thử xem, nó có vẻ an toàn đáng tin hơn.” Mập mạp len qua nói.
Người kia mà mập mạp nói là người vẫn bị cắt từng miếng trong gian thạch thất cuối cùng trên hành lang trừng phạt, được Trần Ngọc sau khi hứa cứu liền tan thành tro bụi, trước khi chết nói với bọn họ, cái động kia không ai có thể đi ra ngoài, muốn từ chỗ đó đi, tự gánh lấy hậu quả.
Trần Ngọc cau mày nhìn bên trong thạch thất, chậu than hừng hực như thiêu đốt, thi thể treo phía trên theo góc độ quỷ dị nhìn chằm chằm bọn họ, nơi đây có thể nói là nơi nguy hiểm nhất trong sơn động rồi.
Lẽ nào, đây là nguyên nhân khiến kho báu của Tạng Vương được giấu ở chỗ này.
Kỳ thực Trần Ngọc có khuynh hướng tin theo câu nói cuối cùng của người kia, nếu cơ quan trong sơn động phức tạp khó giải, như vậy sơn động không thể nào đặt cửa ở nơi nổi bật như vậy. Dù lời gã nói không phải là thật, phương pháp ra ngoài trong cuốn bút ký kia, cũng chỉ nói một câu: Vào chỗ chết rồi mới sống.
Cửa động không hề được nhắc tới, cậu tin chắc rằng chủ nhân cuốn bút ký sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Còn có một điểm, Trần Ngọc liếc qua đồ vật trên người mọi người, cho dù ăn tiết kiệm, thức ăn hiện tại cũng chỉ có thể suy trì được thêm một ngày, mà từ chỗ này đến cửa động phải mất đến ba, bốn ngày, nếu như đi chứng minh nơi đó không thoát ra được, rồi trở về ——
“Người kia không nói dối, cửa động không thể ra.” Phong Hàn vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, thanh âm của hắn không cao, nhưng khiến mọi người đều tĩnh lặng lại.
Qua một lúc, mập mạp mới hỏi: “Phong tiểu ca, vì sao nói như vậy?” Trong giọng nói mang theo không chắc chắn.
Phong Hàn nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu sơn động có thể khống chế mộ đạo và các cơ quan, ngươi cho là sau khi chúng ta tiến vào, cơ quan của cửa động có hồi phục hay không?”
Mập mạp há há miệng, lặng im. Dù còn có người nửa tin nửa ngờ, cũng tuyệt đối không có ai dám đi thử cơ quan đó có khởi động không, loại chết thống khổ thể này, mọi người đến nghĩ cũng không muốn.
“Vậy, Trần Ngọc ca, chúng ta đến đây thì có tác dụng gì? Liệu chúng ta có thể bị giam vĩnh viễn ở chỗ này giống như tên Tạng Vương kia hay không?” Mã Văn Tú túm lấy cánh tay Trần Ngọc, khẩn trương hỏi.
Trần Ngọc vỗ vỗ đầu cô nàng, thoải mái nói: “Đừng lo, trời không tuyệt đường người. Chúng ta tới nơi này, bởi vì đây là nơi nguy hiểm nhất. Các ngươi còn nhớ gợi ý: vào chỗ chết rồi mới sống không.” Những lời này Trần Ngọc cũng không giấu diếm, chẳng qua chỉ che giấu là nhìn thấy trên cuốn bút ký thôi.
Mã Văn Thanh trừng mắt nhìn Trần Ngọc, thở dài: “Ta nghĩ mặc kệ có thể tìm được cửa hay không, ngươi đều đã thực hành những lời này rồi. Sống hay không sống không biết, nhưng tuyệt đối đến cảnh giới cái chết rồi.”
Trần Ngọc híp mắt cười cười, phát hiện Tiểu Mập đang dúi đầu vào đồ hộp bỗng ngẩng lên, cảnh giác nhìn vào bên trong.
Trần Ngọc nhìn theo đường nhìn của nó, phát hiện Phong Hàn đã tiến vào.
Mọi người thực không có cách nào có thể tưởng tượng, cũng biết nơi thế này, đi theo Phong Hàn là an toàn nhất. Tuy rất nhiều người đến lúc này còn chưa hiểu rõ, Phong Hàn đã mất trí nhớ sao lại quay trở về, hơn nữa còn chuyển biến từ cực kỳ nguy hiểm sang cực kỳ an toàn.
Do có kinh nghiệm từ lần trước, lần này không lưu người trông cửa, chỉ đặt hòn đá chắn cửa, Mã Văn Thanh lại dùng sợi dây và chuông thiết kế một cơ quan đơn giản, chỉ cần có người đi qua hoặc di động, chuông có thể nhắc nhở mọi người.
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy đầm lầy quen thuộc, thậm chí phía trên còn có lều trại chưa hoàn toàn chìm xuống.
“Đây là chuyện gì?” Mã Văn Thanh kinh ngạc hỏi.
Khỉ ốm tiến vài bước đến gần, quan sát một lúc, nói: “Nơi chúng ta tìm ngủ trọ đêm đó đích thật là bộ lạc ban nãy, thế nhưng nửa đêm đã bị người chuyển dời đến phía trên đầm lầy. Địa hình hai nơi này cơ hồ giống nhau như đúc, cho nên khiến chúng ta hiểu lầm. Mà ở trên đầm lầy này, chúng ta không động thì chưa sao, vừa khẽ động, liền sẽ rơi vào trong.”
“Con mẹ nó đây là chuyện tốt ai làm, đừng để lão tử tóm được ——” Mập mạp oán hận mắng.
Trần Ngọc vẫn một mực yên lặng không lên tiếng ngẩng đầu nói: “Bộ lạc kia tuy không tra ra được cái gì, nhưng cũng có rất nhiều chỗ đáng hoài nghi. Không biết mọi người có phát hiện hay không, có hai người không xuất hiện.”
Mọi người vừa nghĩ, Mã Văn Thanh vỗ đùi: “Đúng vậy, Ương Kim cô nương và tiểu huynh đệ tên gì kia dẫn chúng ta tới, đều không thấy đâu.”
Trần Ngọc cười nhìn hắn: “Không sai, khá để tâm ha, mới một đêm liền nhớ kỹ tên tiểu cô nương nhà người ta rồi.”
Da mặt Mã Văn Thanh dày, nhìn không ra mặt đỏ, ho khan một tiếng nói: “Nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, ta cảm thấy hai người kia có vấn đề.”
Cống Bố bỗng nhiên run giọng nói: “Đừng, hai người kia, căn bản không phải Ương Kim và Ba Ngoã. Bọn họ chính là con gái và con rể của Đa Kiệt.”
Mọi người gần như lập tức chú ý tới, sắc mặt Cống Bố cực kỳ tái nhợt.
Chân mày Trần Ngọc cau lại, Mã Văn Thanh cũng sửng sốt, lập tức hỏi: “Không phải bọn họ vì cứu ngươi, chết trong đầm lầy rồi sao?”
Cả người Cống Bố phát run, cười khổ nói: “Không thì sao ta thấy bọn họ lại sợ hãi, nơi đây ta thực sự không muốn đến lần thứ hai. Ta cũng không rõ, vì sao người đã chết lại một lần nữa đứng trước mặt ta.”
Ngẩng đầu nhìn tuyết sơn, thống khổ trên mặt Cống bố càng ngày càng rõ rệt: “Chẳng lẽ, bọn họ tới tìm ta đòi mạng. Kỳ thực, ta có một số chuyện chưa nói với Đa Kiệt gia gia và mọi người trong bộ lạc, bọn họ, bọn họ đã cứu ta, thế nhưng ta lại bỏ mặc họ chạy đi, bởi vì ta căn bản không có cách cứu người, chỉ cần ta bước thêm một bước, sẽ là cả ba người chúng ta cùng bị vùi trong đó. Ta là một tên nhu nhược, vẫn không dám thừa nhận chuyện này.” Tuy sắc mặt vẫn xấu xí như trước, trong mắt Cống Bố đã có chút nhẹ nhõm, chuyện này đã dằn vặt hắn cả một thời gian dài.
Trần Ngọc trầm mặc một lúc, vỗ vỗ vai Cống Bố: “Chuyện đã rồi, ta cũng không muốn nhiều lời. Ngươi phải thay thế hai người bọn họ chăm sóc Đa Kiệt gia gia.”
Cống Bố gật đầu, thấp giọng nói: “Đó là đương nhiên, ta sẽ thành kính chuộc tội.”
Mập mạp yên lặng không nói nửa ngày, mới nói: “Vậy hai người đã chết sao đột nhiên sống lại?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi này, mọi người bỗng nhiên cảm thấy dù là gió nhẹ cũng có chút lạnh lẽo.
Trong bụng Trần Ngọc còn tồn trữ hai nghi vấn: Vương Miêu và người áo đen đi đâu, người của Khương gia rốt cuộc có thoát ra hay không?
Trong bầu không khí có chút trầm trọng và quỷ dị tiến về phía trước, mọi người lại bắt đầu sôi nổi lên, dù sao chuyến đi lần này không tệ, hơn nữa bọn họ còn sống.
Mã Văn Tú lấy máy ảnh ra, kéo Trần Ngọc đến chụp cùng.
Chụp xong, Trần Ngọc nhìn Phong Hàn, bỗng nói: “Chúng ta cũng cùng chụp đi.”
Phong Hàn gật đầu, ôm vai Trần Ngọc, có thâm ý khác nói: “Ân, cơ hội thế này không nhiều lắm đâu.”
Trần Ngọc sửng sốt, không biết bởi vì sau này sẽ không quay lại tuyết sơn, hay là ý gì khác.
-END 116-
=Quyển 5: Kính Thủy phong trần=