Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 130 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Trần Ngọc trong lòng run rẩy, nhất thời cảm thấy sự lạnh lẽo từ gan bàn chân theo sau lưng trực tiếp vọt lên đỉnh đầu, há miệng, thanh âm bất an nói: “Phong Hàn.”
Hắn biết! Rốt cuộc đã biết –
“Ừ. Phong Hàn nhìn chằm chằm Trần Ngọc trong chốc lát, nhưng không nói gì, chỉ quay đầu, sau khi đám người Lạc Thanh và A Cát ghi chép lại thứ tự và thời gian, đem tất cả cầm hết.
Dưới ánh mắt khẩn trương của Trần Ngọc, Phong Hàn trầm mặc một lúc, mở miệng nói: “Còn có một việc, không biết các ngươi có phát hiện ra, trong nước có thứ gì đó.”
“Thứ gì? Chẳng lẽ Phong ca ở trong hồ phát hiện ra gì sao?” Mã Văn Thanh cảm thấy hứng thú, mon men qua hỏi.
Trần Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa bàn tay ướt đẫm mồ hôi lau lau vào ống quần, nhịp tim từ từ khôi phục bình thường. Xem ra, Phong Hàn vẫn chưa phát hiện ra, có lẽ cho dù hắn có hoài nghi, cũng chỉ là nhìn ra chữ viết có vấn đề. Nhắc mới thấy, ánh mắt người này sao lại tinh tường đến vậy?
Bất kể thế nào, cậu tránh thoát được một kiếp.
Phong Hàn khó hiểu nhìn Mã Văn Thanh đang hưng phấn, gật đầu đáp, “Một bóng đen.”
Mã Văn Thanh há to mồm nhìn Phong Hàn, không phải minh khí, lại còn là một thứ kinh khủng, hắn do dự có nên hỏi tiếp hay không.
A Cát nghe thấy Phong Hàn nói như vậy, cau mày: “Xem ra ngươi cũng phát hiện, ta vốn định cùng mọi người xác nhận lại một lần nữa. Bất quá, nếu như chúng ta muốn lập tức xuống nước, cũng nhất định phải làm tốt công tác phòng bị. Ngày hôm qua lần đầu tiên chúng ta xuống nước, lão Bát ngất xỉu trong đoạn thông đạo thứ hai. Lúc ấy ta kéo hắn quay về, vốn hắn dẫn đầu, hai chúng ta bơi lên liền trở thành đi sau cuối.”
“Khi đó lão Bát hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra, ta cảm thấy hắn đặc biệt nặng, đương nhiên cũng có thể do áp lực của nước. Ta không nhịn được lia đèn pin nhìn ra sau, liền thấy một bóng đen, ở mặt bên của lão Bát, trông giống như người. Thấy ta quay đầu lại, bóng đen kia liền bơi ngay ra xa, tốc độ rất nhanh. Đáng tiếc, khi đó lão Bát không cầm cự được lâu trong nước, không thể đuổi theo. Cho nên, bây giờ vẫn không thể xác định vật ấy là gì.”
Phong Hàn nghe xong những lời A Cát nói có chút đăm chiêu, qua một lúc, thấp giọng nói: “Xem ra nó đích thực nhằm vào chúng ta, không chỉ ban ngày, ban đêm nó cũng xuất hiện, hơn nữa còn hiện thân hai lần, mỗi lần chúng ta tiến vào cửa thông đạo nó đều xuất hiện.”
Trần Ngọc chợt nghĩ đến cái gì, kêu lên một tiếng, khi mọi người đều nhìn về phía cậu, có chút lúng túng, lắp ba lắp bắp nói: “Đêm hôm đó, Nãi Bảo lão phụ cũng đuổi theo một bóng đen xuống nước, ta lúc ấy còn cho là mình bị hoa mắt.”
Mã Văn Thanh vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ, “Hắc, nói không chừng là một con cá lớn, con chó kia mỗi lần đều sủa vào lúc nửa đêm, không phải bởi vì đã nhận ra vật kia đấy chứ?”
Trần Ngọc liếc xéo Mã Văn Thanh, “Ngươi thật nghĩ rằng lão phụ đi bắt cá?”
Phát hiện ngoài ý muốn khiến mọi người nhất thời nghị luận rối rít, nhưng có không ít ý kiến đồng tình theo Mã Văn Thanh, Lạc Thanh chợt nói: “Có phải là cái thứ ở trong thông đạo hay không – có lẽ nó có thể chạy ra ngoài…”
Lời này vừa ra, người xung quanh đều câm bặt. Ai nấy càng nghĩ càng thấy, bóng đen kia giống như đoán trước được cái gì đó, tựa như dự đoán được sẽ gặp phải kỳ quái hoặc sự vật nguy hiểm.
Lạc Thanh tiếp tục nói: “Tóm lại, sự tồn tại của nó đối với chúng ta là một nguy hiểm tiềm ẩn. Ta đề nghị, khi xuống nước lần này, chúng ta chỉ cần gặp phải cái bóng đen kia, dưới tình huống thời gian cho phép, trước giải quyết xong nó. Cho dù nó thật sự là một con cá, lớn như vậy cũng đạt đến cấp bậc thủy quái.”
Mấy người xung quanh đều yên lặng gật đầu, đồng ý với ý kiến của Lạc Thanh, chỉ cần nhìn thấy, liền ưu tiên diệt trừ cái bóng đen kia, bất kể nó là con cá hay cái gì khác.
Do thời gian tiến vào mỗi đoạn thông đạo đều có hạn chế nghiêm khắc, hiện tại muốn đem mọi người dẫn đi đã không thể nào, trừ phi ba giờ sáng ngày hôm sau lại một tốp vào đó.
Hồ Tử quay đầu lại liếc một cái, hạ thấp thanh âm đáp: “Đó là bởi vì mấy vị không biết lão Bát, hắn mặc dù khả năng bơi không tệ, nhưng lại nhát gan sợ phiền phức, tuyệt đối sẽ không chủ động xin đi cùng xuống nước. Hơn nữa, hắn bình thường mặc dù ít nói, dầu gì nói chuyện với hắn hắn cũng sẽ trả lời. Kể từ lúc hắn tỉnh lại, trừ nói chuyện với đội y sỹ ra, còn chủ động nói muốn theo xuống nước, thì không lên tiếng nữa. Thật ra, ta nói chuyện với hắn từ đêm qua đến trưa nay, hắn không hề trả lời ta.”
Da thịt trên mặt Hồ Tử run rẩy, nói xong câu cuối có chút kích động, nước miếng bay tứ tung, “Người này kể từ sau khi tỉnh lại thì càng âm trầm, không chỉ ta, ai nói chuyện với hắn hắn cũng không để ý, ngay cả ăn cớm cũng tranh cướp với ta, tuyệt đối có vấn đề!”
Liên Sinh tự tiếu phi tiếu nhìn hai mắt Hồ Tử, Phong Hàn cũng rất nghiêm túc gật đầu với Hồ Tử, nói: “Biết rồi, ta sẽ chú ý.”
Hồ Tử nhất thời thỏa mãn, vội vã rời đi.
Trần Ngọc nhìn về phía ba người còn lại, nói: “Lão Bát bị dọa ngất một lần, chẳng lẽ tinh thần hắn quả thật xuất hiện vấn đề?”
Mã Văn Thanh do dự, chép miệng nói, “Tiểu tử kia nhiều lắm cũng coi như là cẩn thận, nhát gan thì chưa chắc chắn. Về phần tính tình âm trầm, điểm này quả thật rất khó nói.”
Liên Sinh nhìn sang Phong Hàn: “Ngươi thấy sao.”
Phong Hàn lên tiếng: “Hắn muốn đi thì cứ để hắn đi theo, nếu quả thật có vấn đề, ta thích giải quyết ngay tại chỗ.”
Liên Sinh cười cười, gật đầu đồng tình.
Sau khi bốn người trở về lều, chuyện Hồ Tử nhắc tới cũng không nói với những người khác. Mã Văn Thanh cùng A Cát kiểm tra trang bị, thực phẩm xuống nước của bọn họ, Vưu bộ trưởng và Lạc Thanh nói chuyện với Lăng Vân.
Lần này thứ tự xuống nước có thay đổi, Lạc Thanh chủ động dẫn đầu, sau đó là Hồ Tử, lão Bát, Mã Văn Thanh, Trần Ngọc, Phong Hàn, Vưu bộ trưởng, cuối cùng là A Cát. A Cát mấy lần nói muốn đổi vị trí với Phong Hàn, Phong Hàn nhìn Trần Ngọc, không đồng ý, sắc mặt A Cát liền không được tốt.
Trần Ngọc thật ra đối với vị trí như vậy coi như hài lòng, từ phương diện khác mà nói, Mã Văn Thanh đằng trước phối hợp ăn ý với cậu, Phong Hàn ở phía sau, cũng khiến cậu cảm thấy tương đối an toàn. Hơn nữa, Lạc Thanh đi đầu, tỷ lệ sai sót phía trước sẽ giảm đi rất nhiều.
Ăn cơm tối sớm một chút, mấy người xuống nước đều đi ngủ trước, đến hơn hai giờ sáng bị những tiểu nhị khác đánh thức.
Khi Trần Ngọc rời khỏi lều, vuốt ve Tiểu Mập xoay mông về phía cậu, kiên quyết không chịu quay đầu lại. Tiểu Mập thân thể căng cứng, cúi thấp đầu, không nhúc nhích, rõ ràng đang cáu kỉnh.
Tiểu Tề run rẩy nhìn Trần Ngọc, chỉ sợ cậu trước khi đi lại lảm nhảm trận nữa với mình.
Cũng may thời gian cấp bách, bọn họ nhất định trước ba giờ phải xuống nước, Trần Ngọc bị Phong Hàn kéo đến bên hồ. Chín người thay áo lặn, đeo bình dưỡng khí cùng một ít công cụ cần thiết, đi tới mặt hồ phía đông. Dưới nước tràn đầy xoáy nước, bộ đàm cùng điện thoại không mấy tác dụng, bọn họ nhất định phải chú ý giữ vững khoảng cách người trước người sau không hơn một mét.
Lúc Lăng Vân bắt đầu đếm ngược, khi đến số không, Phong Hàn ra hiệu, bọn họ đồng loạt xuống nước.
Khoảnh khắc rơi xuống nước, dư quang khóe mắt Trần Ngọc liếc thấy một bóng đen nhanh chóng chợt lóe rồi biến mất. Mà trong núi rất xa, tựa hồ vang lên tiếng chó sủa.
–END 131-