Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 157 : Pn1
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Một nhà bốn miệng ăn:
Trần Ngọc sắc mặt cổ quái nhìn đồ ăn trước mắt, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Khi ta không có ở đây, ngươi vẫn cho chúng nó ăn thứ này?” Đồng thời dùng đũa gẩy gẩy mấy viên thịt trắng ởn trong đĩa, và chảo súp lơ xào ngập dầu mà vẫn xanh biếc đáng yêu, cậu đánh cược Phong Hàn cho rau vào nồi chưa đầy năm giây đã đổ ra đĩa đặt lên bàn.
Thịt mua từ bên ngoài, hương vị và độ lửa hẳn là không quá tệ, thế nhưng, rau thật sự đã chín? Còn nữa, bên cạnh mỗi tiểu động vật có một ly sữa là sao? Hắn rốt cuộc học từ đâu phương pháp ăn kèm như vậy?
Phong Hàn quét mắt liếc Trần Ngọc một cái, sau đó diện vô biểu tình nhìn phía đối diện, cho đến khi hai tiểu động vật vô tội xét thời thế rưng rưng bắt đầu cố gắng gặm súp lơ, mới chậm rãi gắp một miếng thịt lên ăn.
Tiếp đó Phong Hàn gật đầu, tự tin nói: “Ta cảm thấy khá tốt.”
Trần Ngọc nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận lựa miếng thịt, sau khi ăn xong, thanh thanh cổ họng, nói: “Xem ra ăn chín tái cũng không tồi.”
Phong Hàn tỏ vẻ đồng ý trong lòng, rồi thuần thục lấy địa vị trụ cột trong nhà tuyên bố, căn cứ vào lễ nghi cơ bản nhất trên bàn ăn, tất cả mọi người không thể lãng phí lương thực, phải ăn hết toàn bộ.
Trần Ngọc khiếp sợ nhìn Tiểu Mập và bốn chân Thanh cùng trợn to mắt, sau đó yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Phong Hàn cau mày ăn nốt chỗ súp lơ trên đĩa, rồi xuống lầu.
Trần Ngọc cố gắng tưởng tượng mình là con thỏ, chết lặng gặm cà rốt, cuối cùng tiêu diệt hết đống đồ ăn. Ngẩng đầu, thấy Tiểu Mập bên mép dính đầy sữa, bốn chân Thanh cũng như vậy, Trần Ngọc không khỏi nhếch miệng nở nụ cười.
Trần Ngọc đầy xe lăn, thu dọn chén bát đi rửa. Thân thể cậu hai ngày nay rõ ràng đã có chuyển biến tốt, tuy rằng chưa thể đứng dậy, nhưng sinh hoạt cơ bản có thể tự gánh vác. Hơn nữa bác sĩ nói nếu làm tốt phục hồi chức năng, rất có hy vọng sẽ đứng lên được.
Nhà ăn, Tiểu Mập không tiếng động đối mặt với huynh đệ khác cha khác mẹ: Phong Hàn nhất định là cố ý, khi Trần Ngọc không ở đây hắn cũng không yêu cầu chúng ta ăn hết! Nó là một con báo! Con báo! Thế giới động vật nói nó là động vật ăn thịt, khụ, hẳn là đúng! Cứ như vậy thật sự không sao chứ…
Bốn chân Thanh trầm tư gật đầu: ta thấy hắn trộm tra trên mạng lễ nghi trên bàn ăn,hắn lần đầu giở trò đương gia trước mặt Trần Ngọc, phỏng chừng đang khẩn trương, cho nên, hắn nhất định muốn làm để Trần Ngọc xem…
Chuyện gì?! Trần Ngọc nổi da gà, cậu có ám chỉ gì đó sao?
Ăn xong cơm chiều, sau khi túm lấy Tiểu Mập và bốn chân Thanh chạy như điên trong rừng cây, Phong Hàn giúp Trần Ngọc tản bộ quay về.
Trong lúc đi về có vài người trộm quan sát Phong Hàn, mặt Phong Hàn dần dần trở nên khó coi, giúp Trần Ngọc bước nhanh ra sau vườn.
Sau khi cự tuyệt Phong Hàn giúp tắm rửa không có hiệu quả, Trần Ngọc đành phải chen chúc cùng Phong Hàn trong bồn tắm.
…….
Tuy rằng không thể nhúc nhích, nhưng cũng không phải mất tri giác toàn thân, cho nên Trần Ngọc hung tợn quay đầu trừng mắt với Phong Hàn, “Uy, hôm qua và hôm trước đều – chúng ta có nên nghỉ ngơi vài ngày hay không?”
Tay Phong Hàn càng thêm không kiêng nể gì, phi thường rõ ràng cự tuyệt: “Không cần, ta biết ngươi muốn, hôm nay ban ngày ngươi dùng ánh mắt cơ khát nhìn ta thật lâu, ta đều thấy được.”
“…Ta cam đoan ta không hề!”
“Yên tâm, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.” Phong Hàn ngẩng đầu đối diện với Trần Ngọc, hai mắt phát sáng chuyên chú nhìn cậu, vừa lòng thấy người trong ngực sắc mặt đỏ bừng, tuyệt đẹp giống như chỗ nào đó, “….Đương nhiên, nếu như ngươi thích làm trong phòng tắm, ta cũng không có ý kiến.”
Trần Ngọc trợn to mắt, hổn hển quát: “Từ từ, ta tuyệt đối – ngô –’’
Tiểu Mập đi ngang qua nhà tắm cơ hồ phải đồng tình với Trần Ngọc, mụ mụ đáng thương, sau khi trở về, đã bị ba ba Phong Hàn làm như vậy, ở một góc độ nào đó, ăn chay thì sao?! Bị bốn chân Thanh khi dễ thì sao?! – sớm muộn gì cũng có một ngày, nó có thể đem bốn chân Thanh đặt dưới thân!
Dùng móng vuốt lau đi nước mắt không hề tồn tại, Tiểu Mập hất cằm, ngẩng đầu, hỉ hả đi về phía phòng riêng của nó và bốn chân Thanh, nó cần bốn chân Thanh giúp nó tháo túi đeo trên lưng xuống…