Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 159 : Pn3
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Trần Ngọc ngồi trên thảm trải dùng cho dã ngoại, duỗi người, từ trong ba lô lôi ra nào gà quay, vịt chiên bơ, thịt khô,… thậm chí có cả điểm tâm ngọt và rau củ, hài lòng vừa gặm vừa nói: “Ngô, nếu như không suy nghĩ đến việc hạ địa, thỉnh thoáng ra ngoài một chuyến, cảm giác cũng không tồi.”
Dứt lời, Trần Ngọc vừa cười vừa liếc mắt nhìn Phong Hàn, “Sau này chúng ta có thể ra ngoài nhiều hơn một chút, ngươi nếu tới từ….nơi ấy, cũng xem như là đến ở rể chỗ chúng ta, nếu đã là chủ, ta hẳn phải mang ngươi đi thăm thú thường xuyên, thể nghiệm địa lý và văn minh bác đại tinh thông của chúng ta.” Trần Ngọc yên tâm thoải mái chiếm tiện nghi ngoài miệng.
Phong Hàn ngồi ở một bên, tựa hồ đối với ăn uống không có hứng thú, nghe Trần Ngọc nói xong, lông mày nhướn lên, nhéo nhéo cái bụng nhỏ của cậu, đáp: “Đương nhiên, nghe nói ở bên ngoài….cũng có tư vị riêng.”
Trần Ngọc tay cầm đùi gà, ngơ ngác nhìn Phong Hàn, hắn, hắn toàn học những thứ gì đâu a.
Phong Hàn mỉm cười, hắn tiện tay đoạt lấy đùi gà thoạt nhìn rất thơm ngon từ tay Trần Ngọc, sau đó tự mình gặm.
Lúc hai người đang vui vẻ hưởng thụ bữa trưa, rừng cây bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng động huyên náo.
Trần Ngọc giật mình quay đầu lại, phát hiện một con gấu chó rất lớn từ trong rừng cây đi ra, cậu sợ đến mức nhảy dựng lên, bây giờ là mùa đông, nó không phải đang ngủ đông sao?
Phong Hàn đặt tay lên vai cậu, sau đó quay đầu híp mắt nhìn con gấu chó, gấu chó không kêu la, mắt lộ hung quang nhìn bên này. Một lát sau, ánh mắt hung ác độc địa của nó chậm rãi biến mất, nó thấp giọng ô ô kếu một tiếng, xoay người cấp tốc bỏ chạy.
Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát dựa vào người Phong Hàn, Phong Hàn cầm lấy đôi tay hơi run rẩy nhưng man mát của Trần Ngọc.
Trần Ngọc lập tức cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ, đều giống như nhau, tay Phong Hàn lại thực nóng hổi. Hai người thật vất vả mới kiếm được chút ít thời gian cùng nhau đi dạo, vào mùa đông, tuy ánh năng tươi sáng, nhưng vẫn có chút lạnh.
Bất quá, hai người đều rất hưởng thụ khoảng thời gian như tuần trăng mật này.
Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, qua một lúc, trong rừng lại vang lên tiến bước chân, hơn nữa nghe thanh âm, không phải của một người.
Trần Ngọc nhướng mày, để không gặp phải quá nhiều người, cậu và Phong Hàn cố ý chọn nơi không có du khách.
Ít phút sau, vài người đi ra từ trong rừng, những người đó cũng bất ngờ vì gặp được du khách ở đây, tất cả sửng sốt. Rồi hắc hắc cười rộ lên, một người mập mạp mặt đen tuổi không lớn lắm chào hỏi với bọn cậu, “Yêu, hai vị huynh đệ, thật có nhã hứng a. Chạy đến khe núi dã ngoại, hắc hắc, cũng không sợ gặp phải dã thú.”
Phong Hàn không lên tiếng, Trần Ngọc lại tươi cười đáp lời, mắt đảo quanh, còn nói thêm: “Mùa đông mà, cũng không phải thâm sơn, sao lại có dã thú?”
Mặt đen mập mập lòng vẫn còn sợ hãi lắc đầu, “Không thể nói như vậy, nãy chúng ta vừa vào một sơn động, liền gặp phải một con gấu mù – ’’
“Lão Hắc, ngươi nói ít đi vài câu không được sao?!” Một thanh niên đội mũ sắc mặt âm trầm bỗng nhiên lên tiếng, vừa nói, vừa khinh bỉ liếc Trần Ngọc và Phong Hàn.
Mặt đen mập mập tựa hồ nhận thấy được điều gì, chuyển trọng tâm câu chuyện, nói lảng sang việc khác.
Đám người kia nhìn đồ ăn trước mặt bọn cậu, hình như cũng thấy đói bụng, dứt khoát chọn một mảnh đất trống bằng phẳng nghỉ ngơi.
Trần Ngọc bất động thanh sắc liếc nhìn bọn họ, ba người trung niên, năm thanh niên, một trong số đó là nữ, trên lưng mỗi người đều đeo ba lô to.
Trần Ngọc lại quan sát quần áo, giầy dép của họ, mỉm cười, quay đầu thì thầm với Phong Hàn.
Những người này, vừa nhìn đã biết là dân đổ đấu. Bây giờ thấy người khác hạ địa, cũng là bình thường thôi, Trần Ngọc vì ý nghĩ này mà buồn cười, còn có sự an tâm không rõ ràng. Sau này, cậu và Phong Hàn sống tốt là được, không bao giờ….để ý đến việc gì nữa.
Nghĩ xong, cô gái bên kia đã đi tới, quần áo gọn gàng, nhìn gần thì thấy cô ta trang điểm nhẹ nhàng, rất có phong tình. Cô ta chớp chớp mắt nhìn Phong Hàn, cười hỏi: “Vị huynh đệ này, cho mượn bật lửa?”
Phong Hàn không hút thuốc lá, ngay cả Trần Ngọc cũng bị hắn buộc cai thuốc, bất quá bật lửa vẫn tùy thân mang theo.”
Phong Hàn ném bật lửa cho cô gái, cô ta nhận lấy, cười nhìn Phong Hàn, châm một điếu thuốc nữ sĩ (*), mượn cơ hội tiếp lời, “Huynh đệ sống gần đây?” Người đi cùng cô ta không có khả năng khôn có bật lửa, bất quá là mượn cớ nói chuyện mà thôi. Hơn nữa tiếp cận còn rất rõ mục đích, chí ít cô ta hoàn toàn bỏ qua Trần Ngọc vóc dáng đơn bạc.
Phong Hàn mặt lạnh lắc đầu, không có ý tứ nói chuyện với vị mỹ nữ này.
Cái nghề này con gái vốn ít, có bản lĩnh mà lại xinh đẹp lại càng hiếm, cô gái mặc đồ đen đại khái chưa từng gặp ai lạnh nhạt như vậy, sắc mặt lập tức có phần mất kiên nhẫn.
Thanh niên đội mũ có vẻ là người đứng đầu, trừng mắt nhìn cô ta, nhưng không nói gì.
Phong Hàn gục đầu xuống, bất giác nở nụ cười, Trần Ngọc há to miệng, Phong Hàn nhìn cậu nói: “Không sao, dù gì hiện tại ngươi là của ta, ta tựa hồ cũng không thiệt. Đương nhiên ngươi quá giảo hoạt, bất quá bây giờ ngươi đang hiến tế.”
Trần Ngọc kinh ngạc không thốt nên lời, Phong Hàn rốt cuộc phúc hắc đến mức nào a…
“Vậy người ban nãy cũng là giả?”
“Đương nhiên là thật, bố cục phong thủy ở đây cũng là thật, bằng không ngươi cho là cái gì có thể ngăn chăn ta? Bất quá, bọn họ hiện tại đã ra ngoài.” Phong Hàn hừ một tiếng nói.
“Chúng ta cũng mau ra ngoài thôi, nơi này quả thực lãnh lẽo muốn chết.” Trần Ngọc nói.
Phong Hàn sờ sờ thân thể cậu, “Lạnh?”
Dứt lời đột nhiên khom lưng ôm lấy Trần Ngọc đi xuống thạch đài dưới thạch đài không có bất cứ thứ gì, dường như ban nãy đều là ảo giác của cậu. Phong Hàn vỗ vỗ thạch bích, một cánh cửa xuất hiện.
Phong Hàn bước vào, bên trong tỏa ra quang mang màu đỏ nhàn nhạt, đó là đá trên đất, mà mặt sau cửa đá, còn có một ao nước. Mặt trên bốc hơi nóng, là một ao nước nóng.
Phong Hàn bế Trần Ngọc đi xuống, trong nháy mắt, Trần Ngọc thoải mái thở dài.
Rồi bị Phong Hàn sau lưng ôm chặt thêm, Phong Hàn cúi đầu hôn Trần Ngọc một lúc, mới khàn khán nói: “Đến, giúp ta cởi quần áo.”
Trần Ngọc chú ý thấy quần áo Phong Hàn ướt đẫm, dứt khoát giúp hắn cởi sạch, kết quả tay Phong Hàn lại bắt đầu không thành thật.
“Uy, nơi này…”
“Ân, vừa lúc có thể thử nghiệm một chút, ngươi không phải nói muốn thể nghiệm dã ngoại sao?’ Phong Hàn hai mắt lóe sáng nói.
Nhiệt độ trong nước, Phong Hàn kịch liệt mà làm, Trần Ngọc cúi đầu rên rỉ. Âm thanh vang vọng, một mảnh xuân quang.
Khi hai người đạt cao trào lần thứ nhất, Trần Ngọc híp mắt. Khi đang lấy lại hơi thở, Phong Hàn bỗng nhiên hôn cậu, thô bạo lại bức thiết. Trần Ngọc nhắm mắt lại, đặt tay lên vai Phong Hàn, nhưng không đẩy hắn ra.
Thế nhưng theo đó, một viên gì đó tròn tròn bị Phong Hàn đẩy vào, nháy mắt Trần Ngọc liền nuốt xuống.
“Cái, cái gì vậy?”
Phong Hàn không trả lời cậu, chỉ lại bắt đầu vuốt ve cái mông của cậu, sau đó đưa ngón tay vào dò xét, nói: “Ngươi vẫn còn muốn? Ta sẽ thỏa mãn ngươi…”
Hỗn đản, là ngươi muốn chứ!
Khi Trần Ngọc được Phong Hàn bế ra khỏi ôn tuyền, đã mơ hồ.
Phong Hàn giúp cậu mặc lại quần áo tử tế, lại lấy một bộ khác từ trong ba lô mặc vào, mang thao cậu ra ngoài.
Hai ngày sa, hai người trong một khách sạn bên hồ tựa vào nhau ngắm cảnh.
“Ngày mai chúng ta trở về, Mã Văn Thanh nói nếu không quay về hắn sẽ đuổi Tiểu Mập ra khỏi nhà.”
Phong Hàn ừ một tiếng, “Được, ngày mai quay về.”
“Được rồi, ngươi nghĩ, hai ngày trước cái thứ sinh tử dược kia có phải để lừa người hay không? Chẳng biết những người đó từ nơi nào nghe được cái này, cư nhiên lại là tượng đá của ngươi.” Trần Ngọc thấp giọng nở nụ cười.
“Cũng không hẳn, ta chiếu theo địa đồ của bọn họ xuống phía dưới, trong thủy đàm quả thật có một cái hộp, trong có vài viên thuốc.” Phong Hàn bình tĩnh nói.
Trần Ngọc gian nan quay sang nhìn Phong Hàn, “Ngươi không phải là nói với ta, trong ôn tuyền, thứ ngươi đút cho ta là sinh tử dược quái quỷ đó chứ?!”
-TOÀN VĂN HOÀN-