Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 16 :
Ngày đăng: 07:01 19/04/20
“Đã xảy ra chuyện gì? Hai người các ngươi không sao chứ?” Nghe được tiếng súng, Giáo sư Tiền trong lòng thấp thỏm không yên, vội vàng chạy vào, nhìn thấy Trần Ngọc ngơ ngác đứng ở cửa, còn Mã Văn Thanh thì sắc mặt xanh mét đang tranh cãi với Phương Kim.
Cũng may hai người đều không sao cả, Giáo sư Tiền thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy Giáo sư Vương rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tiêm một mũi thuốc, mọi người ở bên ngoài tranh thủ nán lại trong chốc lát.
Mã Văn Thanh lo lắng Phương Kim ở trước mặt mọi người, nhất là trước mặt các nữ sinh, hạ thấp hình tượng cao lớn anh tuấn uy vũ của hắn. Vì vậy hắn liền nhanh chân chạy tới bên cạnh Giáo sư Tiền, miêu tả lại cảnh hắn anh dũng tiến lên cùng nữ bánh tông tranh đấu kịch liệt thế nào, hoạch định ra kế hoạch tác chiến hoàn mỹ ra sao, cuối cùng bánh tông bị vây hãm không thể địch lại, trong lúc bị thương liền bỏ trốn, lời kể sống động như thật. Ngoại trừ một số chi tiết hắn khoác lác ra, căn bản cũng coi như là sự thật.
Giáo sư Tiền cau mày, ông làm nghề khảo cổ này đã lâu, cũng biết trong mộ lắm chuyện ly kỳ cổ quái, thế nhưng nơi này cất giấu bảo tàng bí mật mấy trăm năm của Ngô Tam Quế, tại sao lại có người mặc cổ trang sinh sống, còn là nữ nhân nữa…
“Thấy được dung mạo của nàng ta chưa? Nếu gặp lại có thể nhận ra không?”
Nghe thấy câu này, Mã Văn Thanh thu hồi thần sắc không đứng đắn trên mặt, cau mày nói: “Thầy a, thầy đừng nói nữa, thầy nhắc, trò mới chợt nhớ ra, nàng kia cùng Trần Viên Viên trong bức họa khi nãy giống nhau như đúc. Chỉ là khuôn mặt của nàng ta hình như có cái gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì trò chịu không nhận ra được.”
Trần Ngọc nhớ tới cặp mắt đáng sợ kia, cậu thậm chí còn phân vân không biết đó có phải là ảo giác của chính mình hay không, liếc nhìn bên giường, xoay người đi tới chỗ đông người.
Phong Hàn kéo Trần Ngọc lại, khi Trần Ngọc còn đang kinh ngạc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đi, chúng ta qua bên kia giường xem một chút.” Trần Ngọc biết Phong Hàn muốn làm rõ điều gì, nàng kia bổ nhào vào trong giường chạy trốn, nhưng nàng ta đào tẩu bằng cách nào?
Lòng hiếu kỳ của Trần Ngọc thật ra thì chẳng kém hơn so với bất luận kẻ nào, cậu cũng rất muốn biết, nhưng lúc này Trần Ngọc kiên định lắc đầu, trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt: “Muốn đi thì một mình ngươi đi, ta không muốn. Ngươi mới nãy cũng đã trông thấy, nữ nhân kia hơn phân nửa là bánh tông.”
Phong Hàn lấy tay giữ chặt bả vai của Trần Ngọc, nghiêm túc mà lại kinh ngạc hỏi: “Vậy thì thế nào?”
Trần Ngọc trừng lớn mắt, dùng ánh mắt ngớ ngẩn nhìn Phong Hàn, ưỡn ngực kêu lên: “Vậy thì thế nào?! Chính là thế này, ta là loài người, ta không giống với nàng ta và… ngươi đều là quái vật, ta rất yếu ớt.”
Phong Hàn gật đầu một cái, có phần khó hiểu cau mày nhìn về phía Trần Ngọc nói: “Mặc dù ngươi thoạt nhìn rất căm phẫn, nhưng ta còn muốn nói cho ngươi biết, chuyện ngươi là loài người yếu ớt, một chút cũng không đáng để kiêu ngạo.” Ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình.
Trần Ngọc hai tay ôm lấy cột giường, lệ rơi đầy mặt, “Ta không kiêu ngạo, ta thật không có a, ta chỉ muốn nói, ta sợ, mụ nội nó, ngươi muốn đi thì một mình ngươi đi đi, lão tử không đi!”
Phong Hàn mặt không đổi sắc nhìn Trần Ngọc một lúc, nói như đúng rồi: “Thế nhưng, ta đã quyết định phải tìm hiểu rõ ràng, hình như ta đã từng gặp qua thứ kia, hơn nữa còn cảm thấy nếu chúng ta muốn thoát ra ngoài, nhất định phải tìm được nó. Cho nên, chúng ta đi thôi.”
Trần Ngọc đáng thương nhìn hắn, “Cái kia, ngươi đi đi, ta yểm trợ. Ngao a, được rồi được rồi, ta tự đi là được chứ gì!” Khốn kiếp, bạo quân! Trần Ngọc trong lòng tức giận vừa mắng vừa nguyền rủa.
Trần Ngọc bị kéo đến trước giường, vốn ánh sáng đã ảm đạm bởi vì bóng người nặng nề mà càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Màn trướng trên giường hơn phân nửa đã rủ xuống, không biết là do Mã Văn Thanh kéo hay là nàng kia trước khi lẩn đi tạo ra. Phong Hàn trực tiếp đưa tay vén màn gấm lên, ngón tay thon dài ưu nhã đeo nhẫn hất tấm rèm. Trần Ngọc chợt phát hiện, tay của Phong Hàn rất đẹp, giống y như người hắn.
Ân? Tại sao mình lại để ý tới những thứ này? Trần Ngọc lặng đi một hồi, ngay sau đó cảm thán gần mực thì đen, sớm ngày ở chung với Mã Văn Thanh và đám người kia nên suy nghĩ cũng ngày càng giống nhau. Trần Ngọc thu hồi lại tâm tư, trên giường trừ áo ngủ bằng gấm, gối sứ tán loạn ra, không có gì cả. Phong Hàn dùng tay gõ lên tường đá phía bên trong giường, vừa nghe cũng biết không có cửa ngầm.
Trần Ngọc như ngộ ra điều gì, đưa tay chậm rãi đem chăn lật lên. Sau đó, hai người đồng thời thấy một cửa động tối đen như mực lộ ra ở giữa giường.
Trần Ngọc nói: “Nhất định là theo cái động này trốn thoát, nàng ta sao lại đào hầm ở giữa giường, chẳng lẽ khi ngủ không thấy bất tiện sao?”
Phong Hàn không tiếp lời, hắn chẳng qua đang tập trung nhìn vào trong động.
Đây là đang trình diễn màn thảm họa rắn sao? Kháo a, Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, nhường đường để cho mọi người đi vào.
Sau đó tất cả mọi người đầu tiên thì vui mừng nhận ra bảo tàng như núi, nhưng lúc sau lại bi kịch nhận ra nơi này cũng có rất nhiều rắn, có nữ sinh nhát gan đã khóc nấc lên.
Phong Hàn chợt nói: “Trần Ngọc, đem đống y phục ngươi lấy ở gian phòng kia ra chia cho mọi người.”
“Tại sao?”
Phong Hàn chỉ trên mặt đất, đáp: “Y phục trong tay ngươi, có thể đều là do thứ kia tạo ra.” Trần Ngọc nhìn theo tay Phong hàn, da rắn mà xà mỹ nữ lột xuống khi nãy, đã biến thành lớp y phục màu ngân bạch.
“Hơn nữa, từ bấy đến giờ, những con rắn nhỏ kia chưa từng tiếp cận ngươi, chỉ có xung quanh ngươi là không có. Trừ con lớn nhất ra, lũ ấu xà không thể động vào ngươi.” Phong Hàn mặt không đổi sắc bóp chết một con rắn bò lên người hắn, đồng thời thản nhiên nói.
Xem ra rắn là động vật cấp thấp, còn lâu mới có thể so sánh với cổ, trừ xà mỹ nữ, lũ ấu xà vẫn không hề kiêng dè Phong Hàn.
Trần Ngọc vội vàng đem y phục phân phát, vì không đủ nên có người phải dùng chung, quả nhiên bây giờ chỉ cần lo ứng phó với mỹ nữ xà kia.
“Giáo sư, làm thế nào bây giờ?” Diêu Văn Văn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nữ sinh sợ rắn tựa hồ là bẩm sinh.
Giáo sư Tiền thấy tình hình trong phòng cũng phải nhíu mày, lên trời không đường, xuống đất không cửa. Bây giờ, kho báu như núi hiện ra trước mặt cũng không có nổi một tia mừng rỡ.
“Phương Kim, ngươi làm gì vậy! Mau quay lại!” Bạn gái Tiểu Tề của Phương Kim kinh hoàng hét lên.
Mọi người quay lại nhìn, phát hiện Phương Kim mang trên mặt nụ cười quỷ dị, trong tư thế kỳ quặc chầm chậm đi về phía xà mỹ nữ, đồng thời lẩm bẩm trong miệng: “Mỹ nhân, ta tới đây ——”
Phong Hàn lại gần, đập vào gáy Phương Kim, Phương Kim hét lên, tỉnh lại.
Xà này hình như còn có thể thôi miên? Trần Ngọc tựa hồ hiểu được nguyên nhân tại sao vị đội trưởng kia muốn lưu lại, khi đó đại khái ở trong mắt đội trưởng, xà mỹ nữ nhưng thật ra là một tuyệt thế mỹ nhân.
Xà mỹ nữ một lần nữa đứng lên, giang rộng hai tay, xoay ngươi muốn chui vào trong động.
“Không tốt, nó đi nhất định là để thả những con độc xà kia!” Giáo sư Tiền cả kinh nói.
Phong Hàn lôi kéo Trần Ngọc, hai người bọn họ dùng một bộ y phục miễn cưỡng đắp lên người, lúc này đi tới, chỉ lên trên bảo tàng: “Bảo tất cả mọi người chạy lên phía trên.”
Giáo sư Tiền lập tức nhìn theo hướng chỉ của Phong Hàn, bên trên đống kho báu, có vài thân ảnh màu xám tro.
“Là thây khô, hơn nữa quần áo trên người cũng cái xác ở cửa không khác nhau là mấy.” Giáo sư Tiền lẩm bẩm nói, sau đó ông hiểu được dụng ý của Phong Hàn, những thi thể này đều là đầu hướng lên trên, ngả vào trên đống kho báu, với lại đã gần như bò lên đến nóc. Bọn họ liều chết cũng muốn đi lên trên, rốt cuộc là tại sao.
Nếu như đám người bọn họ bây giờ cũng đi lên, có thể tìm được đường ra ngoài hay không?
-END 16-