Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 18 :

Ngày đăng: 07:01 19/04/20


“Thế nhưng…!” Trần Ngọc cau mày suy nghĩ lý do cự tuyệt, “Ngươi sẽ không quen ở chung một chỗ với người nhà của ta, ân, nói không chừng ngươi ngay cả một giây cũng không thể chịu được bọn họ.”



Phong Hàn liếc mắt nhìn Trần Ngọc, mang theo sự nghi hoặc ta tại sao phải nhẫn nhịn, dùng tư thế thoải mái nằm vật xuống chiếc giường đối diện Trần Ngọc. Giáo sư Tiền vẫn nghĩ Phong Hàn là bằng hữu của Trần Ngọc, hơn nữa trải qua lần chạy trốn kinh hiểm này, Phong Hàn bất tri bất giác đã nhận được sự đánh giá cao độ cùng đối đãi hơn người của Giáo sư Tiền, lúc đặt vé tàu cũng gộp Phong Hàn vào chung luôn.



Cho nên khi Trần Ngọc ở trong toa tàu thấy Phong Hàn, kinh ngạc luống cuống đến hoảng hốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn không dám nói thêm nửa câu.



Trần Ngọc mí mắt giật giật, khuyên giải tận tình: “Ta nói, người anh em, Phong đại ca, ngài không thể vì một lần tế tự liền tước đoạt mất tự do của ta a, không công bằng, ít nhất không phải là ta tự nguyện! Ngươi hoàn toàn có thể đi tìm những tế phẩm khác cam tâm tình nguyện dũng cảm hy sinh lại vô cùng nghe lời, đối với hai ta mà nói đều trăm lợi mà không có hại!” Trần Ngọc nói đến câu cuối, nhớ ra ở đây dù gì cũng là xã hội pháp chế văn minh, hơn nữa, rời khỏi núi thì chính là địa bàn của Trần Ngọc.



Nghĩ tới đây, mắt phượng của Trần Ngọc nheo lại, lẽ thẳng khí hùng đứng phắt dậy: “Nếu như ngươi tiếp tục… quấy rối cuộc sống bình thường của ta, ta hoàn toàn có thể tố cáo ngươi – tế phẩm cái gì a, ngươi cho rằng ngươi nói ra, sẽ có người tin ngươi? Được, bọn họ sẽ chết vì cười, luật pháp cũng sẽ không thừa nhận.”



Trần Ngọc nói xong, quay đầu lại tự rót cho mình một chén nước, hếch cằm, rộng lượng nói: “Sau khi rời khỏi đây ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta. Nể tình ngươi đã vài lần cứu sống ta, nếu như ngươi có gặp khó khăn gì, có thể tới tìm ta hỗ trợ.”



Phong Hàn trở mình, khẽ đảo cặp mắt đen láy nhìn sang, lãnh đạm lên tiếng: “Ta không thể đồng ý với cách nhìn của ngươi, nếu như ngươi cứ khăng khăng như vậy, có lẽ ta phải dùng một phương thức khác để ngươi hiểu, lời của ta chính là luật pháp.” Con ngươi sâu thẳm bắt đầu mơ hồ hiện lên màu đỏ, răng nanh sắc nhọn từ từ nhô ra, trong mắt lạnh lẽo như băng, thấy không rõ là vẻ mặt gì.



Trần Ngọc lại nhớ tới tình cảnh bị hút máu lúc rời khỏi, không tự chủ được rụt rụt lui về phía sau, nói thầm trong tuyệt vọng: “…Nhưng mà ta không muốn –“



Phong Hàn ưu nhã ngồi dậy, cau mày quan sát Trần Ngọc, tựa hồ đang suy nghĩ nên cắn vào chỗ nào.




Trần Ngọc nghĩ đến điều gì đó, giật mình một cái, thầm mắng mấy câu, cố gắng ngồi dậy, đè nén xung động muốn ngủ tiếp, đứng dậy đi về phía nhà bếp.



Thức ăn trong tủ lạnh, là tiểu cô nương dọn phòng do mẹ Trần Ngọc thuê để vào, thịt tươi rau cỏ mua về chất thành đống, chật cứng cả tủ lạnh. Trần Ngọc suy nghĩ một chút, Phong Hàn ăn no rồi sẽ không hút máu nữa, liền lấy sườn lợn ra ngoài, bật bếp làm sườn hấp, một ít nấm hương cùng rau cải nấu canh, sau đó bưng thức ăn lên.



Trong nhà nhất thời đều là mùi thơm của thức ăn, Phong Hàn nhìn xoi mói đồ ăn đủ hương vị trước mặt, rốt cuộc không nói gì, cúi đầu ăn cơm.



Trần Ngọc mệt mỏi liếc mắt, cái khác không dám nói, chứ tài nấu nướng của cậu tuyệt đối có thể mang ra để khoe. Bởi vì khi còn bé người lớn trong nhà quá bận rộn, tiểu Trần Ngọc từ nhỏ liền bắt đầu tự mình nấu cơm. Bây giờ thủ nghệ của cậu còn tốt hơn rất nhiều so với Trần mụ mụ, trước kia lúc còn trong trường, ký túc xá quý tộc dành cho con em cán bộ cấp cao rất quen thuộc với Trần Ngọc, tỷ như Kiều Dật, thường thường vẫn gọi Trần Ngọc ở lầu dưới đi lên nấu cơm.



Trần Ngọc không muốn đối chọi với Kiều Dật, sau đó cậu thành một tiểu tham tiền, Trần Ngọc nấu xong cơm sẽ ăn chực luôn, bớt được không ít tiền cơm.



Nấu cơm xong, Trần Ngọc ở trên ghế sa lông nghỉ ngơi, cảm thấy bụng đói réo liên tục, cũng ăn một chút, trên ngươi mồ hôi dinh dính, chuẩn bị đi tắm.



Lúc Trần Ngọc định cởi quần lót, chợt nhớ ra, bây giờ không giống trước kia, trong nhà còn có ngoại nhân. Trần Ngọc cầm theo khăn tắm, định đi vào phòng tắm, mới vừa đứng dậy, bỗng cảm giác một cánh tay lạnh như băng đang từ từ ve vuốt tấm lưng trần truồng của cậu.



-END 18-