Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 22 :
Ngày đăng: 07:01 19/04/20
Sau khi mua đầy đủ các thứ, Mã Văn Thanh nghĩ cách đem phần lớn trang bị đưa đến Tân Cương trước. Ba người mang theo một số ít vật phẩm trọng yếu ngồi trên tàu hỏa Tây An, mặc dù đi máy bay sẽ nhanh hơn, nhưng đạo mộ nhân sĩ bởi vì đủ loại nguyên nhân, hoặc do thân phận, hoặc do công cụ, để cho tiện, bình thường xuất môn toàn ngồi tàu hỏa.
Phụ thân Trần Ngọc và người của Hàng Châu Khương gia Dương gia, tất cả đều đi tàu hỏa vào đêm nay. Mã Văn Thanh thậm chí còn thám thính được, tàu của ba người bọn họ còn có thể đến sớm trước nửa giờ, đến Tây An rồi định bụng việc theo chân.
Sau khi chen lấn lên tàu, Mã Văn Thanh cố gắng lôi kéo Trần Ngọc chơi bài, kết quả tàu hỏa tiến về phía trước không quá ba phút, Trần Ngọc đã lăn ra ngủ. Khẽ liếc Phong Hàn còn tỉnh trên giường Trần Ngọc, Mã Văn Thanh nhất thời cảm thấy máy điều hòa trong buồng xe hình như để hơi thấp. Vì vậy căm giận xoay người bắt chuyện với mấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp trong toa tàu, lần thứ tư nghe thấy tiếng bước chân tuần tra ban đêm, Mã Văn Thanh khuôn mặt tràn đầy tiếu ý đối chọi với nhân viên bảo vệ đang lạnh như băng nhìn hắn.
Sau khi tiếp thu lời cảnh cáo của nhân viên bảo vệ không được phép tiếp tục quấy rầy bạn gái hắn nữa, Mã Văn Thanh rốt cuộc cũng ngừng lại, cảm thán nhân sinh tịch mịch rồi cũng đi ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Trần Ngọc mơ hồ nghe thấy tiếng động tất tất tác tác. Cậu cảm giác có cái gì đó không đúng, đột ngột mở mắt ra, một bóng người màu đen đang thò lại gần. Trần Ngọc nhất thời nổi hết cả da gà da vịt, bị dọa đến tỉnh cả ngủ, lấy tay lần tìm khẩu súng dưới gối. Trong nháy mắt, tay của cậu bị nắm trở lại, còn chưa kịp kêu lên, một bàn tay đã chụp trên miệng cậu, sau đó có người nói khẽ: “Đợi lát nữa ta dẫn ngươi nhảy xuống, không cho phép lên tiếng.”
Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, là Phong Hàn.
Phong Hàn đem Trần Ngọc bọc vào trong chăn, trực tiếp ném ra ngoài. Trần Ngọc khi ý thức được hành vi làm đến vô cùng tiêu sái này, trong óc chết lặng, lúc phản ứng kịp định giãy dụa tự cứu lại phát hiện cái chăn quấn quanh mình rất chặt.
Ta kháo, ngài đây là cố ý ném chết tiểu gia ta đúng không. Trần Ngọc trong lòng vừa mới nguyền rủa, Phong Hàn đã một tay chống vào cửa sổ toa tàu nhanh chóng nhảy ra ngoài. Hai bên đường ray là sườn dốc rất cao, lúc gần tiếp đất Trần Ngọc lập tức nhắm chặt mắt lại, đột nhiên cảm giác được có người ôm lấy đống chăn, cùng nhau lăn xuống.
Chờ cho đến khi ngừng hẳn lại, Trần Ngọc ba chân bốn cẳng đẩy đống chăn ra, quay về phía Phong Hàn gào lên: “Ngươi điên rồi sao?! Hơn nửa đêm còn nhảy khỏi tàu!”Sau đó cậu ngẩng đầu, tuyệt vọng phát hiện tàu hỏa đang rít lên đi xa dần.
Ngay khi ấy ở đằng sau, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu đau đớn, một người hữu khí vô lực nói: “Tiểu Trần Ngọc, ngươi còn được đối đãi tử tế, ta là bị trực tiếp đạp xuống.”
Trần Ngọc vừa nghe thấy giọng nói của Mã Văn Thanh, đầu óc thanh tỉnh không ít, khẽ nhìn Phong Hàn mặt lạnh như cũ, vội hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Mã Văn Thanh đương nhiên sẽ không trông cậy Phong Hàn mở miệng giải thích, nói: “Thật con mẹ nó xui xẻo, may mà lão tử bám theo – không – là đi cùng với muội muội tiếp viên tuần tra đêm, phát hiện nửa đêm có cớm lên tàu. Ta khi ấy sợ đến mức phải trốn trong nhà vệ sinh, chỉ nghe nói là bắt đào phạm. Mà quản bọn hắn làm cái thổ tả bắt cái khỉ gió gì, thế nhưng trên người chúng ta có mang theo súng. Vì để tránh việc chưa kịp xuất sư đã toi mạng, chỉ có thể nhảy từ toa tàu xuống.”
Xoa xoa thắt lưng cơ hồ sắp gãy đến nơi, Mã Văn Thanh nhìn Phong Hàn, vẻ mặt đầy bội phục: “Ta nói, người anh em, cao như vậy ngươi ôm người nhảy xuống mà một vết xước cũng không có, so với ta đã từng huấn luyện qua còn lợi hại hơn. Ai, quả thực khiến cho ta không thể tin được ngươi là —” . Loài người – hai từ này, bị Mã Văn Thanh nuốt vào trong họng, bởi vì sự lãnh đạm trong đôi mắt hắc sắc kia khiến cho linh hồn người ta phải rùng mình ớn lạnh.
Người dẫn đường cứ như vậy liền tìm được, mặc dù tuổi của A Cát dễ khiến người ta không tín nhiệm, nhưng quả thật hắn là người duy nhất chịu theo chân bọn họ vào sa mạc.
Bốn người mang theo thức ăn nước uống đủ dùng trong một tháng, A Cát không chịu ngồi xe, cưỡi trên lưng lạc đà, đi đằng trước chiếc xe.
Lạc đà đúng là một loài động vật thần kỳ, thân thể cồng kềnh nhưng chạy không hề chậm, dưới tiếng thét của A Cát, lạc đàc chạy như bay về phía trước. Chiếc Hummer cũng không thua kém theo sát phía sau.
Mã Văn Thanh lái xe, Trần Ngọc lẳng lặng quan sát Phong Hàn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến tâm tình không giải thích nổi vào tối hôm qua, tiến lại gần hỏi: “Hôm qua ngươi có bị thương không, có muốn băng bó qua hay không?”
Phong Hàn quay mặt sang, thần sắc căng thẳng trên mặt dần dần hòa hoãn. Không nói gì, nhưng há miệng, răng nanh nhọn hoắt từ từ dài ra, đến gần Trần Ngọc.
Trần Ngọc ngẩn người, liếc Mã Văn Thanh đằng trước một cái, thấy tên kia hết sức chuyên chú lái xe, mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề di chuyển.
Tiến tới bên cạnh cổ Trần Ngọc, răng nanh Phong Hàn cọ tới cọ lui, nhưng không cắn. Có lẽ hắn thật sự muốn uống máu, cư nhiên còn dùng cả đầu lưỡi liếm liếm.
Khi Trần Ngọc kinh hãi nhảy dựng lên, Phong Hàn liền rời khỏi cần cổ Trần Ngọc, nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi tốt nhất nên cách xa A Cát một chút.”
-END 22-
Chú thích:
(1) Lạp điều tử:
Chính là tục xưng của món mì sợi, 1 loại không cần dùng phương pháp nghiền, áp mà trực tiếp lấy tay chế thành sản phẩm mì lúa mạch cho thêm vào rau dưa và thịt ngưu thịt dê, là loại mì mà các tộc người ở Tân Cương rất thích ăn, đặc biệt là mì của tộc Duy Ngô Nhĩ và tộc Hồi lại có 1 loại hương vị đặc biệt khác. Lừng danh trong ngoài, rất được các quốc gia ư thích.