Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 38 :

Ngày đăng: 07:01 19/04/20


Cánh cửa trước mặt từ từ mở ra, không giống với tầng thứ ba vô tận bóng tối, bên trong hết sức sáng sủa. Ba người trừng mắt nhìn, cố gắng thích ứng ánh sáng đột nhiên xuất hiện. Sau đó phát hiện thứ phát ra ánh sáng không phải là trường minh đăng thường gặp, mà là một hạt châu khổng lồ được khảm trên nóc phòng.



Ánh sáng nhu hòa mà rực rỡ tỏa xuống, ở bốn phía là sa mỏng không gió mà lay động.



Tầng thứ tư của Ngọc Tháp, sáng ngời mà hoa lệ, ở giữa là một vương tọa khổng lồ, phía trên song song ngồi hai người, một nam một nữ. Cô gái đầu đội kim quan, dùng khăn che nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đang khép hờ, bạch y bao lấy thân thể thon dài mà lả lướt hấp dẫn, bên phải là bả vai cùng cánh tay như bạch ngọc để trần, trên cánh tay mang một chiếc vòng màu vàng kim. Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng chỉ qua vóc người và khí thế, nữ vương của quỷ thành cũng nhất định là tuyệt thế mỹ nữ.



Thế nhưng, khiến cho Trần Ngọc nhìn không chớp mắt chính là nam tử áo đen ngồi bên cạnh nữ vương, ở trước mặt vị nữ vương tôn quý vô cùng này, nam tử áo đen tùy ý dựa ở một bên mà hoàn toàn không hề bị che khuất nửa phần khí thế. Đôi mắt đen quá mức dị thường, phảng phất mang theo chút ma tính, tĩnh mịch mà xinh đẹp, khuôn mặt tinh sảo hoàn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mặc dù khóe miệng luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng từ đầu đến chân, ngay cả một cọng tóc, đều thể hiện rõ sự cao ngạo.



Hai người lẳng lặng ngồi đó, giống như một bức họa duy mỹ mà sinh động.



Nam tử mặc áo choàng đen ngồi trên vương tọa sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, khi ba người vừa tiến vào, hắn bèn nhìn về phía Phong Hàn, ánh mắt còn quét qua cổ Trần Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã đến rồi.”



Trần Ngọc lấy làm kinh hãi, qua mấy ngàn năm, hai ngươi kia vẫn còn sống! Nhưng khi thấy bộ dáng của họ, lại không giống như bị thi hóa, chẳng lẽ thành tiên thật?



Thanh âm của nam tử tựa hồ quấy rầy đến nữ vương đang ngủ say, lông mi run rẩy, nữ vương từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt cực đẹp lạnh lẽo dị thường, Trần Ngọc hoài nghi nàng nhìn ba người bọn họ so với nhìn thấy sâu bọ không có gì khác biệt.
“Như vậy, ngươi chỉ có thể chọn cách thứ hai. Chỉ có điều,” Ánh mắt đen láy kia quét về phía Trần Ngọc, nói: “Ngươi đã không còn thời gian, kế hoạch của ta lập tức sẽ thành công. Mà nữ vương sáng tạo ra không gian này, cũng rất muốn nhanh chóng hủy diệt.”



A Cát không nhịn được hỏi: “Tại sao, nữ vương vì ngươi sáng lập ra cái thế giới này, ngươi lại không chút do dự phá hủy nó?”



Nam tử áo đen kinh ngạc nghi hoặc nhìn A cát, nhàn nhạt nói: “Nàng muốn trường sinh, ta đã cho nàng.” Nói xong quay về phía Phong Hàn: “Mà nếu như ngươi muốn từ nơi này thoát ra ngoài, chỉ có một biện pháp, chính là đem đầu người được chọn đặt trên tế đài. Nói cách khác, giết tế phẩm của ngươi.”



Giết tế phẩm, giết tế phẩm…. tiếng nói vẫn còn vang vọng trong không trung, thân ảnh phía trước vương tọa đã mờ nhạt dần.



Giống như trong không gian này, chưa từng có bất cứ ai. Nhưng, Trần Ngọc bọn họ rất nhanh phát hiện, cửa thông xuống tầng dưới đã không thấy, tựa như nơi đó cho tới bây giờ vẫn chỉ là một bức tường đá lạnh lẽo.



Trần Ngọc cùng a Cát nhìn đài tế xuất hiện ở góc đông nam của căn phòng đến ngây người, Phong Hàn nhưng không hề nhìn người khác, trực tiếp đi về phía Trần Ngọc nói: “Thật xin lỗi.”



-END38-