Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 57 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Giáo sư An nhìn theo ánh đèn pin, lắc đầu, nói: “Chúng ta vẫn luôn đi thẳng, là bởi vì đại não có thể điều chỉnh phương hướng cho chúng ta. Thế nhưng, mắt nhìn không nhất định là chân thật, có lúc, bởi vì thị giác truyền tín hiệu khác biệt khiến đại não chúng ta trở nên hỗn loạn, sẽ phán đoán sai lầm, cho nên không điều chỉnh được phương hướng. Nói cách khác, trong ngôi mộ này phải có cơ quan xảo diệu nào đó, làm cho chúng ta cảm thấy mộ đạo vốn là đường tròn trở thành thẳng tắp.”
Nghe xong những lời này, Trần Ngọc giật mình, giơ đèn pin cầm tay đi dọc theo thạch bích bên cạnh, nếu như nói thị giác khác biệt, vậy có khi nào trên vách tường xung quanh sẽ bố trí vô số tấm gương nhỏ, lợi dụng nguyên lý phản xạ ánh sáng, khiến cho cho con đường vốn ngoằn ngoèo thành đường thẳng? Song đi đã lâu, mà trên thạch bích vẫn không có gì cả.
Thấy động tác của Trần Ngọc, Đỗ Cương chợt vỗ vỗ đầu, từ trong balô lấy xẻng dò dùng trong khảo cổ ra, nối hơn chục các khúc lại với nhau, tức khắc nó đã dài hơn mười thước. Hắn lấy tay ra hiệu với Trần Ngọc, Trần Ngọc cười cười, hiểu được ý định của Đỗ Cương, hai người mỗi người cầm một đầu, hợp lực hướng bên tường đi tới.
Lúc hai người ngừng lại, tất cả mọi người đều sửng sốt. Hiện tượng kỳ quái xuất hiện, vách tường vẫn thẳng tắp, nhưng xẻng dò khảo cổ khi ở giữa đường vẫn thẳng lúc đến gần bên tường lại biến cong. Không có ai động tới xẻng dò, nói cách khác, đây căn bản không được thành lập.
Đỗ Cương xem xét một lượt qua chiếc xẻng, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nói: “Quả nhiên, xẻng dò hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng thoạt nhìn đùng là bị cong, chúng ta thật sự bị ánh sáng đánh lừa.”
“Ân, hơn nữa ta mới vừa phát hiện ra, mức độ bẻ cong của xẻng dò ở xung quanh tượng người nghiêm trọng nhất, chẳng lẽ tượng người này -” Trần Ngọc nhìn chằm chằm tượng người một hồi, chợt nhớ tới điều gì, liền từ balô của mình lôi la bàn ra, “La bàn không thể dùng, bây giờ mọi người có thể xem thử xem, đồng hồ đeo tay còn dùng được hay không.”
“A, không được.”
“Thật đấy, la bàn và đồng hồ đeo tay đều không dùng được.”
“Đồng hồ điện tử cử ta hình như không sao hết.”
“Ngu ngốc, không ai hỏi đồng hồ điện tử của ngươi!”
“…”
Giáo sư An vui mừng nhìn Trần Ngọc cùng Đỗ Cương, gật đầu khẳng định nói: “Cái này đã giải thích tất cả, xem ra những tượng người đặt ở đây cũng không phải không có mục đích, bên trong chúng chắc có chứa một loại vật chất nào đó, khiến cho từ trường cùng điện trường hỗn loạn, sau đó tia sáng đi qua loại từ trường và điện trường này, khiến cho thị giác của chúng ta bị đánh lừa.”
Nhận được lời giải thích, tất cả mọi người ở trong mộ đạo đều lộ ra khuôn mặt vui mừng, trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm.
Không mất lớn thời gian, Vưu bộ trưởng đã qua nói với Phong Hàn: “Phong, chúng ta đã tra xét bốn phía, nơi có thể đến đều là hố tuẫn táng, bên trong có không ít là đồ dùng của nữ nhân, không loại bỏ khả năng mộ chủ là nữ. Hơn nữa cánh cửa tận cùng bên trong trên có khóa, không thể mở ra. Bất quá, thạch thất tựa hồ có chút tà môn.”
Trông thấy ánh mắt nghi vấn của Phong Hàn, Vưu bộ trưởng do dự một chút, tiếp tục nói: “Thạch thất kia, trên tường không ngừng rỉ máu ra bên ngoài. Nếu như muốn tiến vào, e là phải nhờ vị bằng hữu kia của ngài hỗ trợ mở khóa.”
Phong Hàn cau mày, nhìn Trần Ngọc đang đổ môi lạnh một cái, nói: “Không nhất thiết phải đi vào, đó hẳn là nơi chôn thợ xây mộ. Địa cung chắc ở bên dưới, chỉ cần tìm đường xuống đó là được.”
Vưu bộ trưởng gật đầu, con đường thông với địa cung ở tầng dưới cuối cùng cũng được tìm thấy ở trong đại sảnh này, phía dưới một chiếc xe ngựa đồng xanh, lộ ra một cửa động tương đối hẹp, Phong Hàn đỡ Trần Ngọc đi xuống trước tiên.
Mộ đạo ở tầng này so với hai tầng trên càng thêm hoa lệ, trong mộ đạo đốt đèn, hẳn là mới được người tiến vào thắp, hai bên vách tường, ngay cả mái vòm cũng đều là chạm khắc hoa văn và bích họa tinh mỹ.
Hơn nữa vật bồi táng ở đây phần lớn là tơ lụa, đồ trang sức, hiển nhiên khả năng chủ nhân ngôi mộ là nữ rất cao.
“Bộ trưởng, tìm thấy chủ mộ thất rồi!” Người cao gầy bên cạnh Vưu bộ trưởng tiến lại hồi báo, đồng thời mang theo nụ cười nhìn sang giáo sư An ở phía đối diện, người của đội khảo cổ ở phương diện này, rõ ràng không bằng bọn họ.
“Vậy bây giờ qua đó xem một chút.” Phong Hàn lập tức đứng lên, trước đi về phía chủ mộ thất.
Trần Ngọc cảm thấy Phong Hàn toàn thân căng thẳng, tựa hồ như đang kích động cùng mong đợi cái gì đó. Kinh ngạc nhìn hắn, một Phong Hàn như vậy thật sự hiếm thấy. Mọi việc hình như tiến triển rất thuận lợi? Chủ mộ thất đã tìm được, Thanh Long Hoàn của mình, đồ vật mà Phong Hàn muốn tìm, toàn bộ có thể đã có lời giải.
Khi bọn họ tiến vào nơi chủ mộ thất, không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người.
Xe ngựa trong hố tuẫn táng so với tầng thứ hai thì lớn hơn, nhưng khi vào trong phòng, lại phát hiện vô luận là màn che hay bích họa, tất cả đều là màu đỏ chói mắt.
-END 57-