Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 60 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Trong quách thất sự trang hoàng vẫn như cũ cố gắng tạo ra không khí vui mừng, thậm chí ở trên bàn đá còn đốt cặp nến long phượng, trên chiếc giường lớn phía bên phải gian phòng màn trướng khẽ khàng rủ xuống.



Phong Hàn đứng ở cửa một hồi lâu, mới cúi đầu liếc báo con cắn ống quần mình, tiểu tử đang nhiệt tình chăm chú nhìn quan tài đặt trong phòng, tuyệt không cảm thấy mụ mụ nó ở bên trong có cái gì không đúng.



Trần Ngọc thật ở chỗ này! Đôi mắt của Phong Hàn đột nhiên biến thành sắc đỏ âm trầm, sát khí mãnh liệt cùng khí tức lạnh lẽo thấu xương lần đầu tiên đường hoàng hiển lộ ra ngoài như vậy.



Báo con hiển nhiên bị dọa sợ, nhả ra, cả người run rẩy chạy vào trong, sau đó cố gắng nhảy lên quan sàng cao một thước, cuối cùng bởi vì quá mập không có chỗ dựa nên bị ngã trên đất, có chút đáng thương nước mắt lưng tròng. Nói đi nói lại, những ngày gần đây nó bị cưng chìu quá mức, thậm chí hoàn toàn không ý thức được mình là một con báo, một giống loài vốn vô cùng kiêu ngạo ưu nhã, đang noi theo con đường của vật cưng nuôi trong nhà.



Phong Hàn không thèm để ý đến nó, đi tới đẩy nắp quan tài ra, sau đó sững sờ tại chỗ.



Trần Ngọc nằm trong quan tài, khoác trên mình một chiếc váy ngoài thêu chỉ vàng màu đỏ tươi, quần dài cùng màu, mũ phượng khảm minh châu và hoa, để lộ da thịt mỹ ngọc giống như mỡ dê thượng đẳng, lông mi tinh tế, cặp mắt đen như mực, giống như tuyệt sắc giai nhân từ trong tranh bước ra.



Lông mi nửa rũ xuống, che giấu đi vui đùa vô lại thường ngày, ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, không nhúc nhích, nhưng lại mang vẻ đẹp đoạt phách nhiếp hồn. Chỉ có điều, trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Ngọc, vô luận như thế nào cũng thấy có chút đằng đằng sát khí, cả ngón tay đều khe khẽ run rẩy, mang theo sự yếu ớt bất lực khó hiểu.



Phong Hàn luôn luôn lạnh lùng vô tâm, mỹ nhân tuyệt sắc thế nào chăng nữa, cũng rất khó để hắn liếc mắt nhìn. Mà giờ khắc này, hắn phát hiện mình rất đau lòng, đương nhiên phần lớn là kinh diễm. Trần Ngọc tựa hồ luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, có lẽ bởi vì hai người đã từng cùng nhau một đêm hoan lạc như vậy, Phong Hàn yên lặng vì mình giải thích.



Đồng thời khi mở nắp quan tài, lông mi thật dài của Trần Ngọc khẽ động, mở mắt, nhìn Phong Hàn một hồi lâu, hoảng hốt nghi ngờ dần dần biến thành vui mừng.




Trần Ngọc giống như một chú mèo đã dưỡng thành thói quen, cuộn tròn nằm trong ngực Phong Hàn, nhưng, rất nhanh cậu liếc mắt thấy mũ phượng cách đó không xa, đột nhiên tỉnh ngộ, đây không phải ở trong nhà mình.



Cho dù nơi này trang hoàng như động phòng hoa chúc, cũng nhất định không phải địa phương khiến người ta vui mừng. Mình sao lại hoang đường như vậy, cư nhiên tại đây làm loại chuyện đó. Trần Ngọc rũ mắt xuống thấy cánh tay ôm chặt vòng eo của mình, là vì nam nhân này, toàn bộ là vì hắn.



Lúc bị bắt đi cứ nghĩ rằng mình sẽ chết, hắn là người mà Trần Ngọc muốn thấy nhất.



Trần Ngọc che mặt, nhiều năm sống vô tâm vô phế, đối với ai cũng vậy, rốt cuộc để cho trong lòng in lại bóng hình của người khác.



Đáng sợ hơn nữa, bất tri bất giác, cậu đã ỷ lại rồi tiến tới yêu thích cái người tự cho là chủ nhân của mình này. Còn Phong Hàn thì sao? Trần Ngọc cả người run lên.



Phong Hàn lập tức cầm quần áo đắp lên trên người Trần Ngọc, thấp giọng hỏi: “Lạnh không?”



Trần Ngọc lắc đầu, cho tay vào mồm dùng sức cắn thật mạnh, hàm răng lưu lại dấu vết thật sâu: Phong Hàn, ngươi cường thế xuất hiện làm rối loạn hết thảy cuộc sống của ta, thậm chí bao gồm cả tình cảm của ta, nếu vậy, ta nhất định phải làm cho ngươi lưu lại bên cạnh ta.



-END 60-