Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 68 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


“Thành công?! Điều này sao có thể?” Trung niên đội trưởng lẩm bẩm.



“Kháo, là lão tử quá OUT hay cái thế giới này quá vặn vẹo?! Chuyện đó mà cũng thành công?” Mã Văn Thanh hung hăng véo vào bắp đùi một người bên cạnh, đáng tiếc người nọ vẫn đang sửng sốt há mồm trơn mắt chưa lấy lại được tinh thần, Mã Văn Thanh không khỏi thầm nói: “Quả nhiên vẫn còn ở trong ác mộng…”



Khi mọi người giật mình ngây ngốc, Kim lão Đại chợt hừ một tiếng, nói: “Tần Nhị Thế bị buộc tự sát, được chôn cất ở Tây An Khúc Giang Trì, việc này ai cũng biết. Còn nữa, hắn là một hoàng đế bất tài, tại sao có thể thoát được Triệu Cao, xuất hiện ngoài ngàn dặm trên hải đảo này. Ta thấy mộ chí kia, căn bản là bịa đặt, để lừa những người tiến vào mộ thất a.”



Đỗ Cương nhìn Kim lão Đại một cái: “Cũng có khả năng đó, tuy nhiên, trên mộ chí ghi lại, Tần Nhị Thế đến đảo này là vào năm 207 TCN, trùng với thời gian Hồ Hợi qua đời trên sử sách. Cho nên, chúng ta có thể đặt ra một giả thuyết khác, lúc ấy hắn giả chết, sau đó chạy trốn tới hải đảo. Dù sao, Hồ Hợi cũng khống chế con đường dẫn tới hòn đảo này.”



“Ý ngươi là, Tần Nhị Thế còn sống?” Trần Ngọc nhíu mày, cậu cũng không tin thế gian thật sự tồn tại cái gọi là thuốc trường sinh bất lão. Nhưng nghe những lời của Đỗ Cương, cậu chợt dâng lên dự cảm chẳng lành, ngay sau đó trong đầu thoáng qua nụ cười quỷ dị của La Khuynh, ả nói “hắn” nhất định sẽ đến tìm cậu, “hắn”-rất có thể là mộ chủ, nói cách khác, là Tần Nhị Thế?!



Sắc mặt của Đỗ Cương so với Trần Ngọc còn khó coi hơn, hắn tựa hồ cố gắng không nhìn mộ chí một lần nữa, tiếp tục nói: “Nếu như nội dung ghi chép trên mộ chí là thật, Hồ Hợi hẳn là chưa chết. Trên mộ chí có viết, Tần Thủy Hoàng để phương sĩ ở lại đảo luyện chế thuốc trường sinh bất lão, là có nguyên nhân. Trước khi Từ Phúc tới đây, trên đảo này đã có người ở, giống như những gì chúng ta đã thấy trên bức bích họa ở bên ngoài, vị vua mà đảo dân tế bái là một loại quái vật từ trong biển. Bất quá, Từ Phúc phát hiện, sau khi cử hành tế tự, người dâng tay hiến tặng cho vua, tuổi thọ sẽ kéo dài.”



“Từ Phúc trở về thuật lại hiện tượng quái dị này với Tần Thủy Hoàng, vì vậy Tần Thủy Hoàng mới phái không ít binh mã và phương sĩ tới đây, chiếm lĩnh hòn đảo,đồng thời đem toàn bộ đảo dân trở thành nô lệ của ông ta. Mà mộ chí có viết theo lời của phương sĩ luyện đan, đúng hơn là lấy cư dân trên đảo làm vật thí nghiệm sống. Phương pháo cụ thể không nhắc đến, nhưng khi luyện thuốc, bên trong phòng luyện đan, máu chảy thành sông, dân bản địa trên đảo cứ ngày một ít đi.”



Tất cả mọi người cả kinh, phương sĩ chủ yếu dùng chi thảo hoặc chu sa để luyện đan, phương sĩ của Tần Thủy Hoàng cư nhiên lấy người luyện đan? Còn dùng cơ thể sống để thí nghiệm? Những người sống cách đây 2000 năm tại sao lại có thể nghĩ ra phương pháp nghịch thiên tàn nhẫn đến vậy?



“Nếu như bọn họ thật sự luyện thành thì những người đó đi đâu cả rồi?” Một thanh âm lành lạnh cất lên, Trần Ngọc quay đầu, phát hiện là Liên tiểu ca đang dựa vào thạch bích.



Mã Văn Thanh ngoài ý muốn liếc nhìn Liên tiểu ca vẫn điệu bộ uể oải như cũ, bày tỏ tán thành: “Nói đúng lắm, mộ chí này nhất định là gạt người, nếu thật có thuốc trường sinh bất lão, sao vẫn còn lăng mộ của Hồ Hợi? Những phương sĩ kia cũng biến đâu mất rồi, sẽ không thành cá dưới biển đấy chứ? Các ngươi cũng thấy trong địa cung quỷ quái này chỉ có – “ Mã Văn thanh chợt ngừng lại, hắn và đại đa số người đột nhiên ý thức được, trừ bọn họ ra, trong địa cung này còn có rất nhiều bạch tuộc, thậm chí có phần hơi giống con người, mấu chốt nhất chính là bọn chúng hình như có ý thức phải đưa họ đẩy vào đây, hiện tại đang canh giữ ở ngoài cửa, điều này nói lên cái gì?



Trần Ngọc nhịn không được than thở, “Gần đây ta phát hiện, cái mỏ quả đen của ngươi thật đúng là cực kỳ chính xác.”



Mã Văn Thanh rất muốn biện bạch vài câu, mình không phải là mỏ quạ đen, nhưng vẻ mặt của mọi người khiến cho hắn thức thời ngậm miệng lại.



Bây giờ trở về vấn đề ban đầu: chẳng lẽ thật sự có thể trường sinh?




Phong Hàn đi tới, nhẹ nhàng nhảy lên nắp đỉnh, sau đó dời nó đi, ghé mắt nhìn vào bên trong. Hai giây sau, Phong Hàn lại nhanh chóng đem nắp đỉnh đậy trở lại. Theo động tác của hắn, thứ bên trong bắt đầu va chạm vào thành đỉnh, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt.



“Bên trong là cái gì vậy?” Trần Ngọc căng thẳng hỏi, mặc dù biết tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp, nhưng có lúc không biết thì sợ hãi sẽ càng sâu.



Phong Hàn nhếch mi, đáp: “Vật này có thể nói là phiên bản đơn giản hóa của quái vật bạch tuộc bên ngoài kia, trên cơ bản còn là con người, chỉ có một cánh tay là xúc tu của bạch tuộc.”



Trần Ngọc trong đầu thoáng qua lời nói của giáo sư An, khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ là đải dân bị dùng để luyện đan? Còn cử động được?”



“Có thể nói như vậy, bất quá, bọn chúng đại khái cũng giống như những đồng nam đồng nữ nọ, không thể coi là con người. Đừng nghĩ đến việc thả bọn chúng ra ngoài, ta thấy chúng tuyệt đối sẽ không có thiện ý.” Phong Hàn liếc mắt lộ vẻ đồng tình với Trần Ngọc, nói như cảnh cáo.



“Ta căn bản chưa từng có ý niệm ấy – “



Khi Trần Ngọc đang định biện bạch, trong thạch thất chợt có ai đó cười rộ lên.



Thanh âm kia lanh lảnh, cũng rất vang, khiến người ta nghe thấy mà rợn tóc gáy.



“Vị huynh đệ nào kia, có thể hay không chớ nên có tâm tư trả thù xã hội vào lúc này?” Mã Văn Thanh bất mãn nói.



Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh ngẩng đầu, phát hiện mọi người đang hai mặt nhìn nhau, căn bản không có ai đang cười, tiếng cười nhưng chân thật quanh quẩn trong thạch thất.



Sau đó có người lên tiếng: “Ta rốt cuộc cũng đợi được ngươi.”



-END 68-