Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 74 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Hàn Hiểu Thần mang theo châm chọc nồng đậm nói: “Ngài vì y mà mạo hiểm lớn như vậy, đi biển tìm Tần mộ kiếm 《Thần công tập》? Y căn bản không phải con trai của ngài!”



Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến cho Trần Ngọc ngây người tại chỗ, Hàn Hiểu Thần đang nói cái gì? Trần Sâm chỉ có một đứa con trai, cho nên người mà bọn họ nhắc đến, nhất định là cậu.



Nói cách khác, cậu không phải là con trai của Trần Sâm?



Sau đó, Trần Ngọc nghe thấy thanh âm đè nén tức giận của Trần Sâm: “Tại sao không phải? Xương nó, máu nó, đều là ta cho. Từ nhỏ đến lớn, là ta nuôi nấng nó. Nó chính là con trai của Trần Sâm ta!”



Thanh âm của Hàn Hiểu Thần có chút bén nhọn, hiển nhiên tâm tình hắn vô cùng kích động: “Y là ai không phải ngài rõ ràng nhất sao? Mẹ ta đã nói, y căn bản không phải con trai ngài, khi mới chào đời, con trai của ngài đã không còn thở nữa. Là nghi thức của người kia khiến y sống lại trong cơ thể của con trai ngài, tại sao ngài vẫn muốn lừa trên dối dưới? Nếu như đợi đến lúc y hoàn toàn thức tỉnh, sẽ giống như trước đây, hại chết bao nhiêu người?”



Trần Sâm trầm mặc một hồi, nói: “Ta sẽ không để cho y có cơ hội thức tỉnh, hiện tại đã tìm được 《Thần công tập》, y sẽ không chết, cũng sẽ không xuống mộ nữa. Hơn thế, ta hiểu rất rõ, A Ngọc không phải người kia, nó vẫn là một đứa trẻ ngoan.”



“Không thể nào! Ta đã thấy cái bớt trên lưng y, cùng ấn ký của người kia giống nhau như đúc.” Hàn Hiểu Thần lớn tiếng nhanh chóng phủ định, sau đó có thể là nghĩ đến tâm tình của Trần Sâm, hắn tận lực đè thấp thanh âm, như van nài khuyên lơn: “Ta biết ngài nuôi y lớn từng này, không có tình cảm là nói dối. Thế nhưng, chẳng lẽ ngài đã quên, người kia tàn nhẫn máu lạnh, nham hiểm cỡ nào ư? Trong ám địa năm ấy, bao nhiêu Đào sa môn phái khiếp sợ uy áp của hắn, làm việc cho hắn, cuối cùng chết bao nhiêu người? Cho dù hiện tại hắn mất tích đã nhiều năm, vẫn còn có rất nhiều chuyện ở đây phát triển theo bố trí của hắn. Nói cách khác, hết thảy kế hoạch của hắn đều rất hoàn hảo, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ trở lại. Trần Ngọc sẽ sớm biết được tất cả mọi chuyện.”



“Mà bây giờ chính là cơ hội, y căn bản vẫn chưa biết mình là ai, không có bất kỳ năng lực gì. Ngài hoàn toàn có thể —”



Không đợi Hàn Hiểu Thần nói hết, nhĩ thất truyền đến tiếng bạt tai chát chúa, sau đó là thanh âm giận dữ của Trần Sâm: “Ngươi câm mồm! Ngươi tới Trần gia nhiều năm như vậy, ta luôn xem ngươi như con trai mình mà bồi dưỡng, ngươi thế nhưng học cách làm sao để đối phó với Trần Ngọc?!”



Trần Sâm cho Hàn Hiểu Thần một cái tát, bởi vì vô cùng tức giận mà có phần thở dốc, “Hàn Hiểu Thần, từ nay về sau, ngươi cách xa A Ngọc một chút. Nếu như nó nhớ lại chuyện trước đây, nó sẽ không còn là con trai ta nữa, ta sẽ đích Thần ra tay giết nó. Nhưng, trước lúc đó, ai cũng không thể động đến nó.”



“Cậu, cậu lại vì một kẻ như vậy mà đánh cháu? Y là ai? Là người tùy thời có thể biến thành ác ma, nhưng cháu là cháu ruột của cậu a!” Trong giọng nói của Hàn Hiểu Thần như hàm chứa không thể tin được.




Trần Ngọc không ngừng tự hỏi trong lòng, cảm thấy toàn thân rét lạnh giống như chui vào hầm băng.



Hai con mắt của báo con phát sáng trong bóng tối, cẩn thận dựa sát vào Trần Ngọc, sau đó dùng đầu lưỡi không ngừng liếm liếm khuôn mặt Trần Ngọc.



Ân, tựa như thật lâu trước đây, khi còn ở trong sa mạc, lúc nó bị ngã, mẹ sẽ liếm lông cho nó. Lúc ấy, thật thoải mái a, đau đớn gì cũng mất hết.



Trần Ngọc ôm báo con lão đảo đứng dậy, cậu chợt nghĩ đến trước tiên cậu nên đi tìm Mã Văn Thanh, sau đó để hắn nói với cậu thật ra hết thảy đều là mộng.



Đi ngược lại được hai bước Trần Ngọc cảm thấy dưới chân chợt hẫng, sau đó là lạnh lẽo thấu xương.



Cậu bước vào trong hồ.



Báo con liều mạng cắn tóc Trần Ngọc, trước khi hoàn toàn chìm xuống, Trần Ngọc ra sức kéo báo con ra, ném nó lên bờ.



Trần Ngọc cũng không phải không biết bơi, cậu chỉ là không có một tia khí lực, trong đầu thanh tỉnh, nhưng vẫn để mặc cho mình chìm xuống.



Cậu không hề chú ý tới, cách đó không xa, một bóng đen chợt lóe rồi biến mất.



-END 74-