Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 78 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Trần Ngọc hạ quyết tâm vờ như không biết gì cả, cậu không thể tự chui đầu vào rọ. Nếu như mọi người biết được chân tướng, mà chân tướng đáng chết lại đúng như những gì lá thư này viết, mình chính là đầu sỏ đứng phía sau, cậu tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.



Mấu chốt hơn cả, vô luận là Phong Hàn, hay Trần Sâm, hoặc là người áo đen, cậu đều không dám chọc vào. Trần Ngọc thậm chí không dám tưởng tượng lúc Phong Hàn biết được chân tướng, sẽ có vẻ mặt như thế nào.



Sau khi xuống tàu, Phong Hàn nói phương thức liên lạc cùng địa chỉ cho đám người Vưu bộ trưởng và Lăng Vân xong, liền xách hành lý nhỏ gọn đi tới bên cạnh Trần Ngọc, một bộ không thể nghi ngờ muốn cùng Trần Ngọc về Hàng Châu.



Trần Ngọc ngơ ngác khẽ liếc Phong Hàn hoàn toàn chẳng để tâm đến tâm tình thuộc hạ, cậu còn chưa làm rõ được những suy nghĩ rối rắm của mình, nhưng hiển nhiên hiện tại mang Phong Hàn trở về Hàng Châu không phải là lựa chọn sáng suốt. Ngoài ra, sắc mặt hai người kia đều không tốt, ít nhất ánh mắt Lăng Vân nhìn chằm chằm Trần Ngọc đã sắp phun ra lửa.



Sắc mặt của Vưu bộ trưởng vẫn thâm trầm như cũ, quét qua Trần Ngọc một cái, khuyên nhủ Phong Hàn: “Bây giờ thời gian rất cấp bách, người kia hẳn đã lấy thứ khác bù vào hai vật đó, chúng ta nhất định phải đuổi kịp hắn trước khi hắn tìm được món đồ cuối cùng. Nếu như hắn tập hợp đầy đủ được cả ba món đồ, sợ rằng sẽ không bắt được hắn nữa, vậy sẽ mang đến nhiều rắc rối hơn cho ngài. Đương nhiên, chúng ta cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị chu toàn. Bất quá, để không xảy ra việc ngoài ý muốn, xin ngài hãy đi cùng chúng ta.”



Lăng Vân ở một bên cũng mang theo mong đợi nhìn Phong Hàn, “Người nọ âm hiểm xảo trá, lần nào cũng không dám đối mặt với ngài, nhưng rất giỏi trong việc dùng những thủ đoạn hèn hạ vô sỉ phá hoại từ bên trong, dù thế nào ngài cũng nên đề phòng một chút.”



Trần Ngọc vừa nghĩ tới cái người tội ác tày trời mà bọn họ đang nhắc tới rất có thể là mình, liền cực kỳ không được tự nhiên.



Nhưng sau khi buồn bực lại có chút giận dữ, Trần Ngọc cậu mặc dù không tính là người hiền lành, nhưng đối xử với người khác rất nhã nhặn, hiếu thuận trưởng bối, còn vui vẻ giúp đỡ mọi người, trừ gia tộc sản nghiệp, luôn là thanh niên tốt tuân thủ pháp luật. Tại sao kịch bản vừa chuyển, không quan tâm đến năng lực tiếp thu của cậu, liền an bài cậu làm kẻ xấu xa như vậy, cậu mới là người vô tội nhất a!



Lăng Vân tận tình khuyên nhủ, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng tràn ngập mong chờ nhìn Phong Hàn: “Xin ngài theo chúng ta trở về đi thôi, hơn nữa, Trần gia cũng không phải nơi thanh tịnh gì, lấy thân phận của ngài, cần gì đến đó.”



Trần Ngọc nghe thấy câu nói sau cùng, thu hồi tâm tư, không rảnh cùng Lăng Vân so đo, chỉ đảo mắt liếc Phong Hàn.



Phong Hàn nếu quả thật bị bọn họ thuyết phục đi theo, cũng sẽ không kéo cậu cùng vào trong mộ nữa; nhưng mặt khác, hắn có thể trở lại hay không còn là ẩn số.



Về phần Thanh Long Hoàn trên cổ cậu, trong 《Thần Công Tập》 có ghi chép tỉ mỉ phương pháp chế tác, cho nên Trần Sâm mới liều mạng phá vỡ cam kết không hạ địa của bản thân, theo đội khảo cổ đi biển. Lúc biết được chuyện này, Trần Ngọc mới hiểu được, cha cậu mặc dù biết trong thân thể cậu tồn tại một nhân cách khác, mặc dù cực kỳ nghiêm khắc, nhưng vẫn thương cậu hơn rất nhiều so với những người khác. Chỉ có điều tình cảm đó của cha quá mức sâu kín, sâu đến mức cậu không nhận ra.



Trần Sâm nói cho cậu biết, bởi trong 《Thần Công Tập》 cung cấp sơ đồ cấu tạo, cho dù không thể tháo bỏ Thanh Long Hoàn, nhưng vẫn có thể ngăn cản cơ quan nội bộ nó tiến thêm một bước biến hóa. Nói cách khác, lấy được quyển sách đó, vấn đề an toàn của Trần Ngọc không cần phải lo lắng nữa.



Thế nhưng, cùng Phong Hàn từ nay về sau trở thành người lạ? Đây là việc Trần Ngọc không cách nào tiếp nhận, nhất là sau khi cậu đã xác định được tình cảm của mình.



Phong Hàn lại không một chút do dự, lãnh đạm nói: “Không, ta ở cùng Trần Ngọc, các ngươi nếu có tin tức gì trực tiếp liên lạc với ta, chúng ta sẽ lập tức đuổi theo.”




Bồi lão gia tử một ngày, Trần Ngọc cũng không dám qua đêm, buổi tối cầm theo cái hộp phiền muộn trở về chỗ ở của mình. Cậu không nhìn thấy, ở đằng sau, ánh mắt Trần lão gia tử cau mày suy nghĩ sâu xa.



Sau khi về nhà, khi Phong Hàn không chú ý, Trần Ngọc bèn giấu cái hộp đi.



Trong nhà không có động tĩnh, Phong Hàn hình như đã ngủ? Trần Ngọc đã sớm chuẩn bị thức ăn cả một ngày cho Phong Hàn và báo con, chắc hẳn không có vấn đề gì…



Trần Ngọc rón rén vào phòng tắm tắm rửa, mặc áo tắm ra ngoài. Ở trong căn nhà quen thuộc, khiến cho cậu cảm thấy toàn thân thả lỏng.



Trần Ngọc do dự bước về phía phòng mình, bởi vì cậu không xác định bây giờ có bị người ta chiếm đoạt hay không, sau khi người kia đến đây, việc đó xảy ra như cơm bữa. Lúc Trần Ngọc đẩy cửa phòng ra, một cánh tay từ trong bóng tối vươn ra kéo cậu vào.



Lưng Trần Ngọc cứng đờ, sau đó phát hiện cậu và Phong Hàn đang dùng một tư thế cực kỳ ái muội chặt chẽ dán vào nhau, hơi thở nóng hổi phả trên cổ cậu.



Ánh mắt Trần Ngọc không tự chủ liếc thấy hình ảnh trên máy vi tính đặt trong phòng, cậu cơ hồ trợn mắt há hốc mồm, cái bánh tông thượng cổ này cả ngày lẫn đêm đang xem cái gì kia a a a a! Thật không lành mạnh!



Sau đó cậu không có thời gian suy tư cùng oán trách nữa, một cái tay nâng cằm cậu, rồi đôi môi mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái áp xuống, có chút thô bạo, bắt đầu công thành đoạt đất. Trần Ngọc sau một khắc choáng váng ngắn ngủi, phản kích lại, cậu chủ động khiến cho người kia càng thêm hưng phấn.



Đợi hai người ngừng lại, trong bóng tối chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập.



“Muôn như vậy mới về.” Phong Hàn bất mãn oán giận.



“Ta rõ ràng đã nói với ngươi —” Trần Ngọc giải thích, nhiệt độ của hai người giao hòa, thật ra thì cảm giác vô cùng thoái mái.



Phong Hàn ôm lấy tấm lưng thon gầy của Trần Ngọc, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của cậu, ngăn chặn lời nói kế tiếp, sau đó đem cậu đè xuống giường…



Trong đêm tối, báo con trên ghế salon dùng hai cái móng vuốt che mặt, rồi nhìn lén từ phía sau: Ngao, Phong Hàn lại đang khi dễ Trần mụ mụ.



-END 78-