Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 82 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Gần tới buổi trưa, lúc Trần Ngọc từ trên xe lửa bước xuống, đã bình tĩnh hơn rất nhiều, người ta một khi không còn đường lui, ngược lại càng dễ dàng tỉnh táo .



Vô luận như thế nào, cậu cũng phải đi cứu Mã Văn Thanh. Trần Ngọc thậm chí còn cân nhắc đến việc khả năng của cậu có hạn, dù sao chăng nữa cũng có Phong Hàn ở đây, đến lúc đó nhờ vào Phong Hàn hoặc mượn người từ Vưu bộ trưởng vậy.



Nếu như lần này bị người ta phát hiện ra bí mật kia, sau khi cứu được người xong xuôi hết thảy, cậu sẽ mang theo báo con trước lẩn trốn một thời gian, tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.



Trần Ngọc đem báo con ôm trở bề bên cạnh mình, than thở, nói không chừng sau này chỉ còn lại báo con cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau trong chốn rừng sâu núi thẳm. Nghĩ đến việc không có đồ điện, không có thức ăn ngon, giường ngủ mềm mại… Trần Ngọc nhíu mày, bắt đầu hoài nghi cùng toan tính cái tên Mã Văn Thanh kia có đáng giá để mình hy sinh nhiều như vậy hay không.



Ra khỏi trạm xe lửa, Trần Ngọc quay đầu thương lượng với Phong Hàn muốn trực tiếp thuê xe đến Khang Gia thôn, hay muốn lên trấn trên nghỉ ngơi một đêm.



Phong Hàn và báo con có cùng quan điểm nhìn nhà khách cách đó không xa, Phong Hàn nhàn nhạt nói: “Vưu và Lăng Vân trưa mai sẽ mang người tới đây, đến lúc đó chúng ta đi bằng xe của bọn họ.”



Trần Ngọc không có dị nghị, cho dù gấp rút, bằng vào hai người bọn họ cũng không thể tiến vào tuyết sơn. Một nhà ba người vào một nhà hàng nhỏ dưới tầng một nhà khách, Trần Ngọc gọi phục vụ sinh định kêu thức ăn.



Đúng lúc ấy, một thanh niên vóc dáng thấp bé đi tới, nói với phục vụ sinh đang mỉm cười: “Tiểu cô nương, bàn này ta khoản đãi, chốc nữa nhớ ghi vào sổ sách của chúng ta.” Nói xong lui về phía sau.



Bấy giờ, Phong Hàn đang cúi đầu nghiên cứu bản đồ tuyến đuờng, báo con thì nhìn chằm chằm đĩa thịt nướng ở bàn bên cạnh đến chảy nước miếng, chỉ có Trần Ngọc ngẩng đầu lên quan sát thanh niên vóc dáng thấp bé, phỏng đoán ý đồ của hắn.



Thanh niên có làn da hơi ngăm đen, đeo kính, cúi đầu khom lưng có chút kính cẩn nói với Trần Ngọc: “Vị tiểu ca này, ngài có thể không nhận ra ta, nhưng ông chủ của chúng ta là người quen cũ với ngài, hôm nay vừa vặn gặp được, bữa cơm này để ta mời, bằng không ông chủ lại trách ta không hiểu chuyện.”



Trần Ngọc mỉm cười, trước kia cùng Trần Sâm ra ngoài cũng gặp không ít tình huống như vậy, cậu không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ mình cũng có chút danh tiếng?



Nghĩ tới đây, Trần Ngọc ưỡn thẳng thắt lưng, nhìn Phong Hàn bên kia một cái, hy vọng sau này hắn có tự giác đi theo mình. Nhưng Phong Hàn cùng báo con đều không có khả năng thể hội chút kiêu ngạo nho nhỏ của Trần Ngọc, tầm mắt của bọn họ chẳng hề phát sinh bất kỳ biến hóa nào. Khóe mắt Trần Ngọc giật giật, vừa nhanh chóng gọi một bàn đồ ăn lớn, vừa hỏi thanh niên: “Ông chủ của các người là ai?”



Thanh niên vóc dáng thấp bé khách khí đáp: “Ông chủ của chúng ta ngài đã từng gặp, chính là Kim lão đại đào hải đấu với ngài.”



Tay cầm chén trà của Trần Ngọc run rẩy, kháo a, Kim gia, không phải đang đối đầu với người nhà Mã Vân Thanh đó sao, bọn họ tới tìm mình, là có mục đích gì? Cùng lúc đó, Phong Hàn vẫn nhìn chằm chằm tấm bản đồ liếc thanh niên một cái.




Xe đi trên đường núi vô cùng xóc nảy, nhiều lần Trần Ngọc hoài nghi bọn họ phải xuống xe đi bộ, kết quả xe quả thực vẫn đi qua được.



Bất quá, trừ mấy người bọn họ ra, trên xe còn có thêm một cụ già dân tộc Tạng. Hôm qua lúc bọn họ xuống xe nghỉ ngơi, Trần Ngọcđi tiểu tiện, khi trở về đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run, cậu cảnh giác xoay người lại, phát hiện một con chó to màu đen đang hung tợn theo dõi cậu cách đó không xa, trong đôi mắt màu vàng ánh lên vẻ hung ác.



Trần Ngọc lập tức rút súng ra, chó Tạng cắn người là trí mạng, cho dù là vết thương nhẹ, cậu lần này đừng hòng lên núi được nữa. Cho nên, nếu như con chó này có ý định công kích, cậu nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.



Lúc này, báo con từ đàng xa đã chạy tới, thân thể so với chó đen cơ hồ nhỏ hơn một nửa đứng ở phía trước Trần Ngọc, phủ phục trên mặt đất, trong miệng phát ra thanh âm gừ gừ thật thấp, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.



Tầm mắt của con chó từ trên người Trần Ngọc dời đến báo con, cuối cùng vậy mà lui một bước, khí thế giảm phân nửa, báo con đắc ý định xông tới.



Đúng lúc ấy sau sườn núi đột nhiên có người đứng lên, người nọ vừa thấy cảnh đó, lập tức hô: “Dừng tay, đừng làm bị thương A Tạp!”



Trần Ngọc sửng sốt, đó là một cụ già dân tộc Tạng mặc áo choàng thẫm màu, ông lão vừa ló đầu ra, chó đen lập tức thanh tĩnh lại, chạy về, đảo quanh bên cạnh ông cụ.



Ông lão bước thấp bước cao đi tới, trên người vác một khẩu súng săn. Thì ra vị lão nhân này là thợ săn, vào trấn bán da lông thú vật, trên đường trở về bị ba con sói theo dõi. May nhờ có hắc cẩu A Tạp trung thành hộ chủ, ba con sói không được như ý, nhưng vẫn theo sau không rời. Lúc ông lão chạy trốn chẳng may bị thương ở chân, đi bộ có chút khó khăn, lại phải đề phòng mấy con sói, thoạt trông hết sức chật vật.



Tiếng Hán của ông cụ coi như lưu loát, Trần Ngọc hỏi rõ ràng nơi ông cụ muốn đến, hoá ra cũng là Khang Gia thôn. Trần Ngọc luôn luôn kính trọng người già cả, liền đem ông cụ về đoàn xe.



Kim lão đại có chút không vừa ý, nhưng nể mặt Phong Hàn, không biểu hiện ra. Lúc xuất phát, ông cụ cùng con chó kia liền đi cùng. Bởi vì con chó bị ông cụ ra lệnh không cho phép lôn xộn, báo con nhân cơ hội ở trước mặt nó chạy qua chạy lại, hận không thể cắn hai nhát để thị uy.



Ông cụ quan sát người trong xe một phen, lúc thấy Phong Hàn khẽ khựng lại, trên mặt nhất thời nghiêm cẩn. Sau đó, ông cụ thỉnh thoảng nói vài lời với Trần Ngọc, đại đa số thời gian đều nhắm mắt dưỡng thần.



Trần Ngọc chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, đôi với người phương Nam như cậu mà nói, khí trời rét buốt như hiện tại khiến người ta khó chịu. Tinh thần không chỗng đỡ nổi, phải dựa vào Phong Hàn mà ngủ đến thiên hôn địa ám. Báo con nhìn phụ mẫu đang ở chung một chỗ, liều mạng đem thân thể to béo chen lấn giữa hai người, Phong Hàn nhíu nhíu mày, báo con phát run, đem mặt chôn dưới cánh tay Trần Ngọc, một bộ đánh chết cũng quyết không rời khỏi.



-end 82-