Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 88 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Mập mạp hai chân phát run trở về bên cạnh Kim lão đại, thấp giọng nói: “Lão Kim, ngươi mang theo Phong tiểu ca quả thật quá sáng suốt, ta kháo, cứ như vậy một cái nháy mắt, huynh đệ hai ta thiếu chút nữa vĩnh biệt.”
Kim lão đại đang muốn an ủi mập mạp đôi câu, lại thấy Phong Hàn hỏi người bên cạnh mượn một cây thiết côn, tiện tay ném về phía cửa động, Kim lão đại để ý Phong Hàn giữ tay mình ở mặt ngoài cửa động.
“Leng keng” mấy tiếng, phần gậy sắt tiến vào cửa động trong nháy mắt bị chia ra thành ba bốn khối sắt nhỏ, rơi xuống đất, thậm chí có một đoạn khi rơi xuống còn bị chia ra một lần nữa. Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, thứ trong động này cũng sắc bén quá đi. Mà từ chỗ Phong Hàn đang đứng, mọi người lại nghĩ tới một chuyện đáng sợ hơn, chẳng lẽ vừa rồi khi A Tùng chạy vào đây thật ra thì đã bị phân chia rồi, nhưng do hắn chạy quá nhanh, dưới tác dụng của quán tính sau mười thước mới dừng lại?
“Phong ca, trong động này rốt cuộc có thứ gì mà lại tà môn như vậy?” Mã Văn Thanh đi qua hỏi.
Phong Hàn đứng ở cửa động quan sát một lúc, trong mắt mọi người nơi đó hoàn toàn không có gì, lên tiếng: “Một loại lưỡi dao vô cùng mảnh, vô cùng mỏng, giống như sợi tơ, không màu trong suốt, trong vòng 20 thước quanh cửa động đều là thứ này.”
Mã Văn Thanh lặng yên ở cửa động nhìn chăm chú thật lâu, rồi mờ mịt nhìn về phía Phong Hàn, nói: “Phong ca, ngươi khẳng định mình thấy được?”
Trần Ngọc cũng trầm mặc, quả nhiên, giống như cây cầu băng đó, Phong Hàn có thể thấy được những thứ mà bọn họ căn bản không nhận ra. Lại một lần nữa, trong lòng Trần Ngọc rất muốn biết lai lịch và thân phận của Phong Hàn. Nhưng cậu không dám hỏi, tựa hồ nếu thốt nên lời, khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa. Đương nhiên cho dù cậu có hỏi, Phong Hàn cũng sẽ giống như trước đây cự tuyệt nói với cậu.
“Ân, cửa động đều do những thứ này ngăn trở. Thứ này mặc dù sắc bén, nhưng cũng không khó xử lý.” Phong Hàn nói tới đây dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên chừng như tìm kiếm, cuối cùng tầm mắt rơi vào Trần Ngọc đang vắt nước trên quần áo cách đó không xa, “Trần Ngọc.”
Trần Ngọc sợ hết hồn, mờ mịt mà lại vô tội nhìn Phong Hàn ở cửa động, cẩn thận lui về sau một bước, nói: “Ngươi cũng biết, thật ra thì ta đối với những thứ này hoàn toàn không thạo, cha chưa từng dạy —”
Phong Hàn một phen túm lấy Trần Ngọc, ôm eo cậu kéo về phía sơn động, hơn nữa phi thường khẳng định nói: “Đừng lo lắng, thứ này đối với ngươi mà nói hẳn là dễ như trở bàn tay.”
Trần Ngọc thấy cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tín nhiệm cùng đồng tình nhìn cậu, gần như tức giận theo sát Phong Hàn lý luận về việc cậu chỉ là người bình thường, cùng biến thái hay siêu nhân vẫn còn cách một đoạn.
Nhưng thấy cửa động càng ngày càng gần, Trần Ngọc thức thời im lặng, cậu lo lắng Phong Hàn vì chứng minh mình có thể làm được, trực tiếp đem cậu ném vào đó.
Dưới sự nguy hiểm và sợ hãi đồng thời với kích thích, Trần Ngọc chợt nhớ tới câu nói trên cuốn bút ký: sau khi đến nơi đó, nhớ trước hết phải khoá chốt mở trên cửa lại, nêu không, tuyệt đối không thể vào động.
Trần Ngọc quay đầu nhìn về phía Phong Hàn, cặp mắt đen như mực kia lập tức mang theo ân cần nhàn nhạt nhìn sang, tay Phong Hàn đỡ cậu gia tăng lực độ, một lát sau, ở bên tai Trần Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta sẽ vẫn sống.”
Trần Ngọc nở nụ cười nhẹ, đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ còn sống. Ngươi đã xuống đây cùng ta, ta há có thể bị giam hãm ở chỗ này.
Trần Ngọc ngồi xuống, từ trong balô lôi cuốn bút ký bìa đen ra, khi nãy bởi vì không có công cụ chiếu sáng mà kinh hoảng, Trần Ngọc nhớ tới cuốn bút ký có bảo cậu chuẩn bị sẵn nến. “Hắn” sẽ không làm những chuyện dư thừa, vậy nên…
Không đeo găng, ngón tay càng thêm linh hoạt và nhạy cảm, lục lọi cuốn bút ký, không mất lớn thời gian, Trần Ngọc ở trên gáy sách ngừng lại. Trần Ngọc nhẹ nhàng ấn vào một khe hở không rõ ràng trên gáy sách, mò mẫm nơi khoảng không vừa lộ ra, một vật lạnh như băng được lấy ra.
Trần Ngọc ngừng thở, khẩn trương mang nó ra ngoài, cầm nó để dưới đèn pin của Phong Hàn. Đó là một cái bật lửa màu bạc, hình dáng tinh sảo mà cổ điển, phía trên có hoa văn lưu sướng. Đây chính là thứ cuốn bút ký để lại cho cậu.
“Thật tốt quá!” Trần Ngọc kích động, hưng phấn đưa cho Phong Hàn nhìn, “Như vậy, cho dù chỉ dựa vào những cây nến và bếp không khói, chúng ta cũng có thể chống đỡ được.” Báo con cơ hồ hận không thể chui vào trong cổ Trần Ngọc cũng bị khẩu khí vui vẻ khó thấy của gia trưởng hấp dẫn, len lén tới gần muốn nhìn thử xem là cái gì.
“Ân.” Phong Hàn thấy bộ dáng kích động của Trần Ngọc, nở nụ cười nhàn nhạt, ôn hoà mà nhắc tới báo con ở trên vai Trần Ngọc, nói: “Có lửa dù sao cũng tốt hơn, nếu muốn ăn thịt nướng, sẵn có mười mấy cân thịt dữ trữ đây.”
Báo con vô tội trừng mắt nhìn, qua thật lâu, sau khi hiểu được ý tứ của Phong ba ba, ngao ô một tiếng rơi lệ nghiêng đầu lủi vội vào trong ngực Trần Ngọc.
So với bên này không khí vui vẻ, nhóm người Mã gia và Kim lão đại đang sầu mi khổ kiểm bắt đầu thảo luận tìm cách rời đi.
Trần Ngọc đi tới, nhẹ nhàng nói: “Mã thúc thúc, Kim lão đại, có lẽ tình hình không tệ đến vậy, các ngươi chắc cũng còn một ít nến đi, những dân Tạng kia hình như không lấy đi mấy thứ đó.”
Mã Văn Thanh nghi hoặc nói: “Ta còn mấy cây, bất quá, bây giờ căn bản không thể dùng.”
“Nếu như ta nói có bật lửa, thì không nhất định.” Dứt lời, Trần Ngọc tách một tiếng, mở bật lửa màu bạc, sau đó đốt một cây nến mỡ bò. Tia sáng màu vàng nhạt nhất thời chiếu tỏa bốn phía.
-END88-