Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 93 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Mập mạp đi tuốt ở đằng trước lập tức dừng bước, Tào Đông bên cạnh hắn sau khi kinh hô một tiếng cực kỳ ngắn ngủi, run rẩy giơ súng lên. Mọi người phát hiện có điểm bất thường, toàn bộ đứng lại, nhìn theo tầm mắt của hai người bọn họ.



Chỗ sâu nhất trong sơn động tối tăm im ắng, giữa con đường lẳng lặng đứng một người. Ánh nến hơi yếu trong tay mập mạp chỉ có thể giúp hắn khái quát hình dạng của y, không thể nhìn rõ khuôn mặt.



Trần Ngọc căng thẳng, bọn họ vào sơn động đã được bốn, năm ngày, bởi vì vòng tới vòng lui ở đây nên không thể phân biệt độ sâu dưới mặt đất. Mã Liệt và Kim lão đại mặc dù không lên tiếng, Trần Ngọc cũng đoán được bọn họ đại khái đang lo lắng vấn đề tiêu hao thực phẩm và nến, nhiều nhất là hai ngày nữa, nếu như không tìm thấy mộ Tạng vương, bọn họ phải nghĩ biện pháp trở về.



Ở một nơi như thế này, sao lại có người được?



Đúng lúc ấy, Tào Đông lắp bắp hô lớn: “Ai, ai đó?”



Người đứng ở giữa đường cũng không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào bọn họ.



Cơ hồ tất cả mọi người đều luống cuống tay chân đặt ngón tay giữa vào cò súng hướng về phía người nọ, do sợ hãi mà hình thành áp lực tâm lý khổng lồ, thậm chí cây đao trong tay Tào Đông cũng một mực run rẩy theo.



Trần Ngọc nuốt nước miếng, kéo ống tay áo của Phong Hàn.



Trong bóng tối, đôi mắt của Phong Hàn ánh lên sắc kim nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói: “Ân, là hắn.”



Trần Ngọc sửng sốt, vội vàng hỏi lại: “Là ai?”



Phong Hàn nghi hoặc quay đầu nhìn chằm chằm Trần Ngọc một lát, ngay sau đó bật đèn pin lên, chiếu vào mặt người nọ.



Tiếp đến, ai nấy mặt mũi cũng đều tái mét.



“A, A Tùng! Là – quỷ a!” Tào Đông sắc mặt trắng bệch lui về phía sau mấy bước, đao trong tay rơi xuống mặt đất, đinh đinh đang đang lăn ra ngoài.



Mập mạp vốn kiên cường cũng có phần không chống đỡ nổi, mặc dù không thối lui ra sau, nhưng giọng nói thì run run quay đầu lại hỏi Kim lão đại: “Làm sao bây giờ?”



Mọi người tự an ủi trong lòng đã kiên quyết nhận định, thân ảnh chạy loạn xung quanh kia không phải là A Tùng. Thế nhưng, A Tùng bị cắt thành vô số mảnh hiện tại đang đứng trước mặt bọn họ, suy luận của Trần Ngọc bị sự thật chứng minh là sai lầm.



Không biết có phải do nguyên nhân tâm lý hay không, mà mọi người cảm thấy A Tùng này có phần không được tự nhiên cùng âm trầm.



Trong mắt Kim lão đại có tia u ám, nhìn chăm chú khuôn mặt trắng bệch dưới đèn pin của A Tùng, dư quang nơi khóe mắt liếc mắt thấy thần sắc vạn năm không đổi của Phong Hàn, cắn răng, rút súng ra, nhắm thẳng đầu A Tùng.
“Lão Tam, ngươi làm sao vậy?!” Đám người an tĩnh phía sau chợt có ai đó kinh hoảng kêu lên, mới vừa nghe xong một đoạn hội thoại kinh tâm động phách, trong sơn động dị thường yên ắng, không thể nghi ngờ càng làm cho lòng người khó chịu.



Nghe thấy cái tên đó, Trần Ngọc đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Từ lão tam ôm bụng ngã trên mặt đất, hắn lấy tay chỉ về phía A Tùng đằng xa.



Trần Ngọc nhớ tới đống thịt khô của Từ lão tam, vội vàng đi tới, ánh mắt phức tạp hỏi: “Ngươi – ngươi khó chịu ở đâu?”



“Ta đau bụng, cứu ta, cầu xin các ngươi cứu ta, ta không nên tham lam như vậy, ta sắp chết rồi —” Lời Từ lão tam nói có chút lộn xộn, thanh âm càng ngày càng yếu, kiên trì lên tiếng: “Ta không nên không nghe theo lời ngươi.”



Càng khiến mọi người giật mình chính là, bụng của Từ lão tam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần dần quắt đi, giống như nơi đó không có bất kỳ nội tạng nào.



“Bời vì thứ ngươi muốn là thịt? Ngươi – ai, trừ phi bây giờ ra ngoài, nhưng bệnh viện gần đây nhất cũng quá xa.” Trần Ngọc rầu rĩ nhìn bụng của Từ lão tam.



Đôi mắt của Từ lão tam tràn đầy tuyệt vọng, hắn lắc đầu: “Không, không ngừng.” Dứt lời hắn kéo balô trên lưng xuống, lập tức bên trong lăn ra không ít kim khí, ngọc khí, thậm chí cả thanh đồng khí lập lòe chói mắt.



Trần Ngọc cũng hít một hơi thật sâu, cậu không ngờ Từ lão tam cư nhiên yêu cầu nhiều thứ như vậy với sơn động.



Như vậy, sơn động sẽ đòi lại cái gì?



Đôi mắt của Từ lão tam cuối cùng đã khép lại.



Hai người khác trong đội ngũ vẻ mặt tái nhợt co quắp ngồi dưới đất, “Làm sao bây giờ? Chúng ta vì muốn thử một chút là thật hay giả, cũng đã yêu cầu một vài thứ.”



Những người khác dùng ánh mắt thấy người chết nhìn bọn họ, Kim lão đại hung hăng nhắm mắt lại: “Được rồi, chúng ta nhanh chóng tìm cách giải quyết, hiện tại các ngươi không sao cả, đã là vạn hạnh.”



Đem thi thể của A Tùng và Từ lão tam chôn bên cạnh một nhánh đường, sắc mặt Trần Ngọc chợt trở nên tái nhợt: thịt trên người A Tùng biến mất, mà bụng trướng đến khó chịu; Từ lão tam muốn ăn thịt, nhưng bụng thì quắt lại.



Nói cách khác, rất có thể, thịt khô của Từ lão tam là thịt của A Tùng, mà nội tạng trong bụng của Từ lão tam được chuyển sang cho A Tùng.



Sơn động này quả thật công bằng đến mức quỷ dị mà biến thái.



-END 93-