Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 97 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Mọi người trong phòng chợt trầm mặc, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không nghe thấy nữa, một lúc lâu sau hắn mới khàn khàn nói: “…Ban đầu, ta chính là không kháng cự lại được sức hấp dẫn đó, cảm thấy một đoạn thời gian ngắn đới với ta mà nói chẳng là gì cả. Hy sinh một ít, là có thể đổi lấy tài phú đếm không xuể cùng sinh mạng vô tận, mới đáp ứng y, cuối cùng rơi vào kết cục này.”



Nới tới đây, da thịt trên mặt hắn vặn vẹo một hồi, tiếng cười bén nhọn cất lên, trong thạch thất vẫn không ai dám lên tiếng.



Sau khi cười giễu rồi kịch liệt ho khan, hắn mới bình tĩnh trở lại. Rồi người nọ mắt đỏ hồng nhìn về phía Trần Ngọc, thở dài nói: “Ta không thể không nói, các ngươi đã làm ra một quyết định sáng suốt nhất đời này của mình. Tồn tại hơn ngàn năm trong địa ngục này, ta mới hiểu sâu sắc một câu: cõi đời này đáng sợ nhất chính là nhân tâm, bản tính không thể chấp nhận được nhất của con người là lòng tham. Đáng tiếc, hiện tại đều đã muộn.”



Cầm lấy cây đao đã cắt đến cổ, thần sắc của hắn cơ hồ không thay đổi tiếp tục nói: “Khi chúng ta lựa chọn sinh mạng vĩnh hằng, mấy thập niên thậm chí cả một trăm năm chẳng qua chỉ là nháy mắt. Người kia mượn chính là đoạn thời gian lúc chúng ta vẫn sống như người bình thường, về phần hiện tại…hiện tại chúng ta còn có thể coi là còn sống sao?”



Thấy mọi người hồi hộp vạn phần và ai nấy cùng một vẻ mặt “Ngươi căn bản không tính là còn sống”, hắn như đưa đám mà tuyệt vọng nói: “Chúng ta quả thật không bằng chết, nhưng cái nơi chết tiệt này căn bản không cho chúng ta cơ hội tự sát!”



Đợi đến lúc người này một lần nữa hít thở bình thường trở lại, Trần Ngọc cố gắng dùng giọng điệu không kích động đến tâm tình của hắn hỏi: “Tại sao? Giao dịch xong sẽ biến thành như vậy?”



Người nọ hai mắt vô thần nhìn Trần Ngọc nói: “Người kia sau khi khống chế thân thể của chúng ta, yêu cầu với sơn động hắn muốn tất cả, phải bảo đảm cuộc sống hưởng thụ của đế vương không thể tưởng được cho hắn, sau đó trăm năm một lần đổi một thân thể mới. Thế nhưng, sự trừng phạt vì không có chừng mực của sơn động lại để cho chúng ta gánh chịu.”



“…Tiểu Trần Ngọc, anh lúc ấy hết sức ủng hộ quyết định của chú quả nhiên là sáng suốt, cảm kích anh mau!” Mã Văn Thanh vỗ thật mạnh vào bả vai Trần Ngọc, hoàn toàn là bộ dáng tỏ ra cảm động.



Trần Ngọc hất tay của Mã Văn Thanh ra, quyết định làm bộ như không nhận ra hắn, sau đó nhìn về phía người đang trầm mặc trong thạch thất: “Như vậy, người lừa gạt các ngươi là —”



“…Hắn chính là Tạng vương.”



“Sao có thể, hắn chỉ là một đứa trẻ a?” Mã Văn Tú kinh ngạc lên tiếng.



Con ngươi đỏ tươi của người nọ khẽ chuyển, cười lạnh nói: “Đứa trẻ – đứa trẻ, hừ, xem ra hắn không tìm được ai, đã bắt đầu động đến số tế phẩm ít ỏi. Đại khái hắn đã theo dõi đám các ngươi, nhưng các ngươi không bị dụ dỗ, ta nghĩ Tạng vương bây giờ nhất định khó chịu muốn chết.” Nghĩ tới đây, người này cười lớn, lần này đúng là đã thoải mái không ít.



Trần Ngọc chợt nhớ tới nội dung trên bích họa, khi các tiểu quốc tới triêu bái, dâng cống phẩm trừ dê bò lương thực, cũng không thiếu hài tử. Cậu nhíu mày: “Ý của ngươi là, những hài tử kia, là do các bộ lạc xung quanh bị đánh bại từ rất lâu trước đây dâng cho Tạng vương?”
Mặc dù đã tới tế đàn, nhưng phương pháp câu thông với sơn động vẫn không có lấy một chút đầu mối.



Ngẩng đầu nhìn Phong Hàn lộ ra mấy phần chán nản đứng ở trước nhất, trong lòng Trần Ngọc chợt khó chịu, người kiêu ngạo cường đại như vậy căn bản không thích hợp để lộ ra vẻ mặt như thế.



Trần Ngọc nhìn Phong Hàn một lát, lôi cuốn bút ký bìa đen từ trong lòng ra.



Nhưng thứ này cũng không thể để cho Phong Hàn thấy, Trần Ngọc do dự một chút, rốt cuộc không muốn trốn đến nơi người ta không thấy mình, cậu sợ trốn ra ngoài dễ dàng, khi quay lại có thể gặp khó khăn. Kéo tay Mã Văn Thanh, đi về phía có nhiều người, Trần Ngọc thấp giọng nói: “Mau, giúp ta che chắn chốc lát.”



Đang nghiên cứu giá trị lễ khí trong tráp Mã Văn Thanh hoài nghi nhìn chằm chằm Trần Ngọc mấy lần, nhưng vẫn lập tức phối hợp ăn ý giúp Trần Ngọc che chắn tấm mắt bên phải. Bên kia, hai vị lão đại cùng đám người Phong Hàn đang đứng đó.



Trần Ngọc lôi cuốn bút ký ra, nhanh chóng mở đến phần sau, cậu muốn xem thử có ghi chép gì sau khi tiến vào tế đàn hay không.



Mấy giây sau, ngón tay Trần Ngọc bất động, cậu chăm chú nhìn cuốn bút ký, chóp mũi toát mồ hôi hột, sau năm phút đồng hồ tập trung tinh thần, Trần Ngọc thở hắt ra, gập cuốn bút ký lại.



Rồi Trần Ngọc len lén liếc mắt nhìn Phong Hàn đằng kia, đổi lấy sự cười nhạo của Mã Văn Thanh.



“Ta nói, tiểu Trần Ngọc, ngươi không nên đóng vai vợ người ta như thế…còn là cái loại vợ ăn vụng bên ngoài sợ bị trượng phu phát hiện!!” Mã Văn Thanh hạ thấp giọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biểu đạt ý kiến của mình, mặc dù trong giọng nói có chút hả hê không thể che giấu.



Trần Ngọc thấy Phong Hàn còn đang nhìn chằm chằm đàn tế, Mã Liệt và Kim lão đại thì đang thương lượng với nhau, mới yên tâm.



Tiếp đó, Mã Văn Thanh liền bị Trần Ngọc và báo con liên hiệp hành hung.



-END 97-