Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 20 : Kề vai sát cánh

Ngày đăng: 15:20 18/04/20


Để Táng Hoa và Trâm Hoa kết thúc chiến sự, chỉ một câu nói đó nàng có thể yên tâm sao? Dạ Vô Trần đưa tới hai vạn thủy binh, trong khi binh sĩ của Minh Xuân Thủy và cả đám hả tặc của nàng gộp lại cũng chỉ có sáu bảy nghìn người.



Nàng không khỏi lo lắng cho chiến sự bên ngoài, nhưng cơn đau từ vết thương khiến nàng không thể cử động. Lực bất tòng tâm nàng đành yên trên giường thôi không đứng dậy đòi ra ngoài nữa.



Minh Xuân Thủy cúi người, đôi mắt đen sâu ánh lên sự lo lắng không dễ nhận ra. Chàng đưa tay nhẹ cởi áo giáp trên người nàng ra. Chiếc mũ giáp vừa được gỡ xuống, mái tóc đen nhánh liền rủ xuống, làm nổi bật lên khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu của nàng. Chiến giáp, váy, chiến hài từng thứ một đều được chàng cẩn thận cởi bỏ, chỉ sợ động đến vết thương bên sườn phải của nàng, động tác của chàng cực kỳ nhẹ nhàng. Cởi xong khôi giáp, Sắt Sắt thay một chiếc áo xanh nhìn có phần yếu đuối.



Minh Xuân Thủy ngưng thần nhìn vết thương bên sườn phải của nàng vẫn đang không ngừng chảy máu, ánh mắt sau tấm mặt nạ khẽ nheo lại. Chàng giơ tay, định cởi chiếc áo trước ngực Sắt Sắt.



“Đừng…” Giọng nói yếu ớt của Sắt Sắt đột ngột vang lên.



“Sao? Nàng ra nông nỗi này rồi, còn sợ ta thấy sao?” Minh Xuân Thủy nhếch môi cười khẽ, nhìn có vài phần vô lại.



Vì chuyện mị dược, mỗi khi đối diện với chàng, trong lòng nàng đều không tránh khỏi cảm giác bối rối khó diễn tả thành lời. Sự thoải mái của chàng lúc này thật khiến Sắt Sắt thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng vốn không phải là một thiên kim tiểu thư hay nhõng nhẽo, lần đó, chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cứ coi như một giấc mơ là xong. Nghĩ tới đây, Sắt Sắt liền động đôi môi trắng nhợt, khẽ nói: “Minh Lầu chủ, huynh nhẹ thôi, đau lắm.”



Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng cởi áo cho nàng, lập tức vòng eo thon thả trắng ngần của nàng lộ ra. Đôi mắt đen của chàng khẽ nheo lại, ánh mắt như rực cháy đột ngột thâm sâu. Sự quấn quít dịu dàng với nàng hôm đó bỗng chốc lại hiện ra trước mặt, chàng vốn tưởng rằng mình có thể quên, nhưng không ngờ ngón tay của chàng lại thành thật hơn trái tim đến thế, dường như vẫn nhớ như in cảm giác khi vuốt ve trên chiếc eo thon nhỏ của nàng. Ngón tay chàng khẽ dừng lại, rồi sau đó men theo bờ eo thon, cởi tấm áo của nàng.



Vết thương vẫn không ngừng rỉ máu hiện lên trước mắt, ánh mắt Minh Xuân Thủy thoáng tối lại, chỉ cảm thấy trái tim mình cực kỳ đau đớn. Chàng ngưng thần, khẽ than, trong đôi mắt thâm sâu khó lường lộ ra thứ tình cảm khiến người khác động lòng. Chàng lấy thuốc kim sang từ tay thị nữ, cẩn thận bôi thuốc, lại cẩn thận buộc vết thương lại cho nàng.



Bên ngoài thuyền tiếng hò reo chém giết vang lên không ngớt, bên trong thuyền lại cực kỳ yên tĩnh, chiếc lò hương bằng ngọc trên bàn vẫn nhè nhẹ tỏa ra thứ mùi thơm mát.



Sắt Sắt lặng lẽ tựa người vào thành giường, không biết chiến sự bên ngoài thế nào, trong lòng vô cùng sốt ruột. Những mũi tên không ngừng bắn vào thuyền, tiếng tên rít lên nhắm vào nàng và Minh Xuân Thủy lao tới.



Minh Xuân Thủy ngồi bên Sắt Sắt, không ngừng vung tay áo gạt tên. Tư thế đó, thần thái đó nhẹ nhàng như đuổi muỗi vậy.



Sắt Sắt toàn thân vô lực tựa vào giường, vết thương dội lên từng cơn đau chói buốt, chỉ cảm thấy ý thức dần mất đi. Vừa rồi liên tiếp mấy trận đại chiến, nàng dường như đã hao kiệt toàn bộ sức lực, bây giờ lại mất máu quá nhiều, nàng quả thực không thể trụ được thêm nữa.



Trong cơn mê man, chỉ nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài dần lùi xa.



Khi tỉnh lại, xung quanh nàng đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng vỗ ì oạp cạnh mạn thuyền.



Chiến sự thế nào? Kết thúc rồi ư?



Sắt Sắt cố ngồi dậy, không ngờ lại động đến vết thương ở mạng sườn, đau đớn đến mức nàng khẽ rên lên một tiếng. Nàng ôm vết thương, lảo đảo lăn từ trên giường xuống, loạng choạng bước ra cửa khoang thuyền. Trên sàn thuyền chỉ còn ánh tà dương, hóa ra chỉ ngủ một giấc mà đã hoàng hôn rồi.



Minh Xuân Thủy ngồi ở mũi thuyền, bạch y phấp phới tựa như thần tiên. Ánh tà dương chiếu trên chiếc mặt nạ bạch ngọc phản chiếu sắc chiều ấm áp.




Tay trái chàng giữ chèo, tay phải kéo dây thừng, một đầu dây thừng buộc vào cánh buồm, chốc lát chàng lại chuyển buồm theo hướng gió. Mấy thủy thủ sau lưng chàng không ngừng giữ vững tay chèo.



Thuyền nhỏ như chiếc lá chìm nổi giữa biển cả mênh mông, chốc lát lại cưỡi lên một con sóng, chốc lát lại lao mình xuống một khe sóng sâu.



Chàng dường như không hề coi gió bão vào đâu, hoặc giả chàng là người thích những thách thức. Chàng lúc này khiến Sắt Sắt đột ngột nảy sinh ảo giác, dường như sự giận dữ của trời, đất cũng không thể động tới chàng. Nhưng sức tàn phá của gió dường như nằm ngoài dự liệu của họ. Khi thuyền rơi vào lốc xoáy, hướng gió liên tục thay đổi, đỉnh sóng xoáy trôn ốc không ngừng xoay vần chiếc thuyền nhỏ.



Sắt Sắt đứng dậy, xẻ một đoạn gấm dài từ chiếc chân, rồi nhanh nhẹn quấn chặt đoạn gấm đó quanh eo, đến khi vết thương ở mạng sườn không còn cảm giác đau nữa. Nàng đề khí, chạy từ trong khoang thuyền ra.



Bốn phương tám hướng đều là sóng biển không ngừng đập vào chiếc thuyền nhỏ. Sắt Sắt xông ra mũi thuyền, bàn tay thon thả nắm lấy sợi dây thừng trong tay Minh Xuân Thủy, thuận theo sức gió mà điều khiển cánh buồm. Tay phải Minh Xuân Thủy được rảnh rỗi, hai tay cầm bánh lái, không ngừng chuyển hướng.



Hai người đứng hai bên trên mũi thuyền, cùng ra sức phối hợp để vượt qua những cơn sóng dồn dập trên biển khơi. Chiếc thuyền nhỏ tránh được vô số những đợt sóng ngợp trời, nhẹ nhàng xuyên qua cơn lốc bão.



Sóng biển không ngừng bắn lên người Sắt Sắt, nước mưa chảy dài theo hai bên gò má. Vì vừa rồi dùng nội lực, vết thương lại bị rách ra. Nước biển mặn thấm vào như xát muốn. Hơn nữa nước biển lại lạnh như băng, cả đời này Sắt Sắt chưa bao giờ bị lạnh đến thế, lại thêm vết thương đau đớn đang không ngừng chảy máu, khuôn mặt của Sắt Sắt đã trở nên trắng bệch nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn hiện lên nét kiên cường chịu đựng.



Gió dần yếu đi, mưa cũng nhỏ lại, biển lặng, sóng dần yên. Chiếc thuyền nhỏ bị trăm ngàn vết thương nhẹ dập dềnh trên sóng. Có điều đã qua cơn gió bão, xem như họ được an toàn. Sắt Sắt loạng choạng, cảm giác thân hình mình như sắp đổ. Nàng đưa tay kéo tấm áo ướt sũng của Minh Xuân Thủy, rồi chầm chậm trượt xuống sàn thuyền.



Minh Xuân Thủy quay đầu, thấy Sắt Sắt nằm gục trên sân thuyền, một nỗi đau đớn đột ngột dâng lên xuyên thẳng vào tim. Chàng không ngờ người chống đỡ trên thuyền với chàng lại chính là Sắt Sắt. Vừa rồi mọi sự tập trung của chàng đều để ở tay chèo, nên cứ cho rằng có thủy thủ nào đó cầm dây thừng hộ mình.



Chàng cúi xuống, nhẹ bế Sắt Sắt từ dưới sàn thuyền lên, thân thể nàng lúc này vô cùng lạnh giá. Một cảm giác chưa từng có, như cơn sóng ngút trời trào lên trong tim. Chàng cảm thấy trái tim mình như bị đao đâm, đau đớn như tan nát thành từng mảnh.



Nước mưa lạnh lẽo nhỏ xuống từ chiếc mặt nạ bạch ngọc của chàng, làm đôi mắt chàng mờ đi. Chàng đứng tê dại trên mũi thuyền, mặc cho gió mưa trùm khắp cơ thể.



“Lầu chủ, mau vào trong khoang đi.” Một thủy thủ lo lắng hét lên.



Minh Xuân Thủy bỗng giật mình tỉnh lại, ôm lấy Sắt Sắt vào lòng, xông thẳng vào trong khoang thuyền. nhưng khoang thuyền lúc này đã bị trận bão vừa rồi làm cho ướt sũng, không còn chỗ nào khô ráo cả. Chiếc giường êm ái đã bị nước biển hủy hoại hoàn toàn.



Minh Xuân Thủy ôm chặt lấy Sắt Sắt, ngồi trên ghế, kéo tấm áo ướt sũng của nàng lên, bôi thuốc rồi buộc lại vết thương thật cẩn thận cho Sắt Sắt. Sau đó chàng liền đặt tay ra sau lưng Sắt Sắt, muốn truyền nội lực để thân thể nàng ấm lên, nhưng hoàn toàn vô ích, nội lực trong người Sắt Sắt và nội lực mà chàng tu luyện vốn không hề giống nhau.



“Lầu chủ, phía trước có một hòn đảo.” Thủy thủ bên ngoài lớn tiếng bẩm bảo.



“Dừng thuyền lại, lên bờ!” Minh Xuân Thủy trầm giọng ra lệnh. Nhìn bề ngoài chàng trầm ổn là thế, nhưng trong lòng lúc này lại ngập tràn cảm giác lo lắng.



Chiếc thuyền nhỏ lắc lư dần cập vào bờ.