Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 22 : Long tiêu ưng kích
Ngày đăng: 15:20 18/04/20
Hoàng hôn.
Ngọn núi xanh che đi mặt trời đang lặn xuống phía tây, trời đất vào lúc hoàng hôn thật mênh mang. Hai cỗ xe ngựa chạy trên đường cái quan vắng vẻ, hai bên đường là những dãy núi nối tiếp nhau kéo dài liên miên và những rừng cây xanh rậm rạp.
Sắt Sắt nằm nghiêng trên chiếc giường mềm trong xe ngựa, nàng vừa uống thuốc, hơi buồn ngủ. Trong lúc mơ hồ, nghe thấy thanh âm trong trẻo của Trụy Tử thấp giọng nói có chút giận dỗi: “Muội xem xem, ta đã nói rồi với tốc độ này của chúng ta, trước khi trời tối không thể nào tới kịp Thác Mã Trấn được. Sao hả? Cái gã Vân Khinh Cuồng đó chẳng phải vội vã lên đường sao, thấy chưa, bây giờ thì phải ngủ đêm ngoài đồng không rồi.”
Tiểu Thoa nhìn Sắt Sắt đang nhắm mắt nghĩ ngợi, khẽ nói: “Theo muội thấy, hình như Vân Khinh Cuồng cố ý đó.”
Trụy Tử nheo mắt trầm ngâm một lát, cười khẽ rồi gật đầu nói: “Tính ngày tháng, có lẽ họ cũng đuổi kịp chúng ta rồi.”
Sắt Sắt hơi máy mắt, đoán rằng “bọn họ” trong lời nói của Trụy Tử có lẽ là bọn người Minh Xuân Thủy. Không biết vì sao Minh Xuân Thủy chưa từng cùng đi đường với họ, hình như do gặp chuyện gì đó phải giải quyết, nghe ý trong lời nói của Trụy Tử, dường như đêm nay họ sẽ đuổi kịp tới đây.
Lông mi Sắt Sắt khẽ run, lúc này, nàng thực sự không muốn gặp chàng. Hơn nữa, nàng nghĩ, chắc chàng cũng không muốn gặp nàng. Có lẽ trong lòng chàng hổ thẹn, vì thế mới để nàng tới Xuân Thủy Lầu dưỡng thương. Như vậy cũng tốt, khi chàng không còn hổ thẹn nữa thì có lẽ giữa chàng và nàng cũng không còn rõ ràng buộc gì nữa.
“Sao đường núi hôm nay lại yên ả thế nhỉ?” Trụy Tử đột nhiên khẽ hỏi.
“Phải đấy, yên ả đến mức quái lạ.” Tiểu Thoa chau mày.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng khựng lại, nàng cũng mơ hồ cảm thấy sự yên tĩnh này có chút quái lạ. Nàng mở to mắt vén rèm nhìn ra ngoài.
Bóng tối mênh mông, cây cối rậm rạp, đen hun hút, những ánh sáng còn sót lại của mặt trời không thể xuyên qua được màn đêm. Có mấy bóng hình loáng thoáng, một ánh sáng rõ ràng vọt lên đập vào mắt, ánh sáng đó giống như chiếc gương trang điểm của nàng phản chiếu lại ánh trăng.
Đương nhiên ở đây chẳng thể nào có gương trang điểm, nhưng còn một thứ có thể phản chiếu lại ánh trăng, đó chính là đao kiếm sắc bén.
“Chỉ e là sắp có trò vui rồi đây.” Sắt Sắt chầm chậm nói.
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe tiếng gào thét vang lên, trong rừng cây có chục bóng người nhảy ra trên mặt đều bịt vải đen. Thân thủ nhanh nhẹn của chúng không giống như thổ phỉ thông thường, chỉ trong khoảnh khắc đã vây lấy hai chiếc xe ngựa.
Ánh mắt Sắt Sắt hắt lên vẻ lạnh lùng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười diễm lệ.
Đây có lẽ chính là cái gọi là giang hồ, không hành thích thì cũng là chém giết.
Xuân Thủy Lầu hành sự vốn rất kín tiếng, chẳng qua chỉ là hai cỗ xe ngựa thông thường, thêm cả phu xe mới có sáu người, nhưng rốt cuộc vẫn bị kẻ khác nhắm vào.
“Người trên xe mau xuống đây, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình.” Gã cầm đầu cười một tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo chút uy nghiêm lạnh lùng bay trong gió.
“Trên xe bao nhiêu người thế này, ngươi muốn giữ ai lại hả?” Vân Khinh Cuồng nhảy từ trên xe ngựa xuống phía trước, tay trái cầm bình thuốc, trên mặt mang nụ cười mê hồn đến chết người không đền mạng.
“Giang Sắt Sắt!” Gã đàn ông đó lạnh lùng nhìn hắn trầm giọng đáp. Ngữ khí của hắn vốn dĩ rất lạnh, nhưng khi hắn nói ra tên Sắt Sắt, lại mang chút dịu dàng khiến người khác khó mà bỏ qua.
Trong lòng Sắt Sắt cực kỳ ngạc nhiên, vốn cho rằng đám người này tới là vì Xuân Thủy Lầu, không ngờ chúng lại muốn bắt cóc mình. Nàng cố ngồi dậy trên giường, bảo Tiểu Thoa vén rèm, nhìn ra ngoài.
Lúc đó là khi mặt trời vừa xuống núi, trăng còn chưa lên, vì thế bên ngoài tối mịt mù.
Sắt Sắt chau mày nhìn, chỉ thấy trong bóng tối âm u, gã mặc áo đen đứng đó, chiếc áo bào bay phần phật trong gió đêm, trên mặt hắn đang mang mặt nạ sói xanh, nhìn rất hung dữ đáng sợ. Hắn chỉ tùy tiện đứng đó thôi, nhưng xung quanh người hắn lại toát ra bá khí khiến người khác ngộp thở, khí thế bức người như núi Nhạc[1], khiến người ta không dám coi thường.
[1] Ngọn núi linh thiêng của Trung Quốc bao gồm Hằng Sơn (Bắc Nhạc), Hành Sơn (Nam Nhạc), Thái Sơn (Đông Nhạc), Hoa Sơn (Tây Nhạc) và Tung Sơn (Trung Nhạc). Ý của câu này nói rằng khí thế của gã áo đen vững như núi.
Gã đàn ông đó thấy rèm xe vén lên, ánh mắt sắc như chim ưng bỗng nhiên lóe sáng.
“Buồn cười, chúng ta không phải là những kẻ sợ chết, muốn đưa Giang cô nương đi, còn phải xem thanh kiếm trong tay ta có đồng ý không đã.” Vân Khinh Cuồng vung tay, lúc này mới phát hiện ra thứ hắn cầm trên tay là bình thuốc.
Hắn cười rồi thuận tay ném bình thuốc lên xe, rút từ trong thắt lưng ra một cái chày giã thuốc cao giọng nói: “Tiểu Thoa, Trụy Tử, bảo vệ Giang cô nương!” Vừa nói dứt lời, chiếc chày giã thuốc vung lên, Vân Khinh Cuồng đã giao thủ với gã áo đen.
Sắt Sắt không ngờ Vân Khinh Cuồng cũng có võ công lại dùng chày giã thuốc làm binh khí. Võ công của hắn không hề kém, chày giã thuốc trong tay như vật sống, mang theo tiếng gió, không ngừng tấn công gã áo đen. Có điều xem ra hắn không phải là đối thủ của gã áo đen, gã áo đen đó dùng một thanh đao, thanh đao đó vung lên nhanh nhẹn mà dứt khoát, khí thế như thiên binh vạn mã. Thời gian lâu dần, e rằng Vân Khinh Cuồng sẽ bại về tay hắn, Sắt Sắt khẽ chau mày nghĩ.
Trên đường cái quan lúc đó đã trở nên hỗn loạn, phu xe không ngờ cũng là cao thủ lúc này đều đã vung đao, kiếm lên đánh nhau với đám người của gã áo đen. Có điều đối phương người đông thế mạnh, xem ra rất khó thủ thắng.
Trong lòng Sắt Sắt không khỏi không lo lắng. Đúng lúc này chỉ thấy trên đường cái quan phía sau xe ngựa truyền tới một đợt vó ngựa dồn dập. Mười mấy kỵ mã phóng tới trước mặt bằng tốc độ chớp giật, người trên lưng ngựa đều ăn mặc kiểu thương lái.
Sắt Sắt nhận ra trên đường đi, nàng đã gặp đoàn người này. Có lúc đi trước xe ngựa của họ, có khi lại đi phía sau. Khi ở nhà trọ, ngẫu nhiên cũng ở cùng một chỗ. Nghe Tiểu Thoa nói, họ muốn tới Bắc Lỗ Quốc làm ăn.
Lúc này xem ra họ quyết không phải là thương nhân. Ai nấy nhãn quang đều sắc bén, thân thể khỏe mạnh. Họ vừa tới, liền giao đấu với mấy gã áo đen muốn bắt nàng. Lúc này, Sắt Sắt mới hiểu ra, những người này là thủ hạ của Minh Xuân Thủy, ngấm ngầm đi theo bảo vệ họ.
Trăng non lúc này mới mọc, đường cái quan càng trở nên hỗn loạn, tiếng đao, kiếm va vào nhau không dứt, thỉnh thoảng lại có những vòng sáng thấp thoáng xuất hiện, đó là do đao kiếm phản chiếu ánh trăng.
Sắt Sắt ngồi trên xe ngựa, Tiểu Thoa và Trụy Tử ngồi hai bên tả hữu cầm vũ khí bảo vệ nàng. Chỉ cần có người xông lên xe, họ sẽ bị hai người đánh bại.
“Các ngươi không cần bảo vệ ta đâu, xem ra Vân Khinh Cuồng không phải là đối thủ của kẻ kia, các ngươi mau đi giúp hắn đi.” Sắt Sắt thấp giọng nói.
“Không được, vết thương của Giang cô nương chưa lành, nhất định không được vận nội công, nếu không vết thương nhất định lại nứt ra.” Tiểu Thoa chau mày, sợ Sắt Sắt sẽ ra tay.
Sắt Sắt không định khoanh tay đứng nhìn, đám người này tới là vì nàng, nàng không thể để Vân Khinh Cuồng, Tiểu Thoa và Trụy Tử vô cớ mất mạng. Nàng khom lưng, đang muốn xuống xe, bỗng thấy trên đỉnh đầu có tiếng lách cách, mui xe ngựa đã bị lưỡi đao sắc nhọn chặt vỡ tan.
Nam tử áo đen như chim ưng từ trên bầu trời cao lao xuống, mái tóc đen ngông cuồng ngạo nghễ buông nhẹ phía sao tung bay. Sắt Sắt kinh ngạc, tay vừa nắm lấy chuôi đao trên lưng, liền nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Húc nhật hòa phong, noãn ý di nhân” [2]
[2] Nắng ấm gió nhẹ khiến người ta ấm áp, vui sướng.
Sắt Sắt nghe vậy, bàn tay cầm đao khẽ run lên, thanh Tân Nguyệt loan đao không thể nào rút ra được nữa.
Nàng còn nhớ bên sông Du Giang, ý xuân phơi phới. Nước hồ long lanh, liễu buông hoa nở.
Khuôn mặt tuấn tú của gã nam tử đó dưới ánh mặt trời rực rỡ cực kỳ tĩnh lặng. Ánh mắt chim ưng sắc sảo trong veo mang chút nghi hoặc hỏi nàng: “Ta là ai?”
“Húc nhật hòa phong, noãn ý di nhân, ta gọi ngươi là Phong Noãn nhé, chỉ mong sau này ngươi không bị người đời đối xử lạnh nhạt.” Lúc đó, nàng mặc áo xanh giả nam trang, trong tay cầm chiếc quạt ngọc, phong độ anh tuấn.
“Đa tạ chủ nhân ban tên.” Hắn thấp giọng nói.
Nàng kinh ngạc, chau mày nói: “Sao ngươi lại gọi ta là chủ nhân?”
Thủ hạ của hắn chỉ thăm dò được Sắt Sắt bị thương trong trận chiến ngoài Đông Hải mà thôi, sao nàng lại có thể bị cả thương hàn, nhiệt chứng, rồi ho nữa chứ?
“Hách Liên Hoàng tử vừa tới đã vung đao kiếm lên chào hỏi, ta còn lúc nào mà nói. Xin lỗi nhé vị Giang cô nương này e rằng chỉ có thể đi theo ta thôi.” Vân Khinh Cuồng cười tít mắt đáp.
Xe ngựa đằng sau vừa kịp tới nơi, Tiểu Thoa và Trụy Tử từ trên xe nhảy xuống, nhanh nhẹn đến bên dìu Sắt Sắt.
“Giang cô nương, cô không sao chứ?” Tiểu Thoa lo lắng hỏi.
Sắt Sắt thấy vậy khẽ đáp: “Không sao!”
Tiểu Thoa và Trụy Tử liền nhanh chóng dìu Sắt Sắt lên xe ngựa. Sắt Sắt cười khổ, tình hình trước mắt xem ra chỉ có thể tới Xuân Thủy Lầu. Nếu nàng ở lại, thì chỉ có thể đi theo Phong Noãn hoặc ở chỗ Dạ Vô Yên. Nhưng hai nơi đó đều không phải là những nơi nàng muốn đến.
Dạ Vô Yên lúc này cưỡi ngựa lại, lạnh lùng nói: “Vân Khinh Cuồng, ai cho ngươi đưa cô ta đi?”
“Ái cha, Tuyền Vương, xin lỗi nhé, ta biết trước kia nàng ấy là Thứ phi của ngài, nhưng bây giờ Cuồng Y ta không biết xem bệnh cho nàng ấy dưới sự ủy thác và nhờ vả của ngài nữa, vì thế chỉ có thể đưa nàng ấy đi thôi. Bằng không thanh danh của Cuồng Y ta trên giang hồ hẳn là xuống giá lắm.” Hắn vẫn cười hi hi mà nói.
“Cô đi theo hắn thật ư?” Dạ Vô Yên quay đầu, ánh mắt thâm sâu khóa chặt lấy Sắt Sắt, nhưng thái độ hỏi rất hờ hững.
“Tuyền Vương, ta nghĩ ta đi đâu chắc không cần phải có sự đồng ý của ngài chứ?” Sắt Sắt cười nhạt.
Dạ Vô Yên khẽ chau mày, trên khuôn mặt tuấn tú là sự lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc. Binh tướng của hắn thấy Vân Khinh Cuồng đưa Sắt Sắt đi, liền giục ngựa nhanh chóng bao vây lại.
Vân Khinh Cuồng nhìn hình hình trước mắt, đột nhiên kinh hãi kêu lên, giống như nhớ ra chuyện gì, liền quay lại gào lên với Phong Noãn: “Suyt nữa thì ta quên, năm ngày sau là Đại hội Tế trời của Bắc Lỗ Quốc các người đúng không? Nghe nói vị nữ Tế Tư đó xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không biết đã làm đắm đuối biết bao chàng trai trên thảo nguyên. Ta thực muốn đi xem quá!”
Câu nói này của hắn có vẻ rất kỳ cục, dường như chẳng liên quan gì đến chuyện trước mắt. Nhưng ngay lập tức có hiệu quả.
Thân hình Dạ Vô Yên bỗng khựng lại, trông đôi mắt đen không một gợn sóng dường như chỉ trong khoảnh khắc gió mây đều tụ lại. Hắn ngồi trên ngựa, đắn đo một lát, bỗng vẫy tay. Đám binh tướng vốn đang bao vây quanh họ phút chốc liền lui ra hết.
Vân Khinh Cuồng nở nụ cười xấu xa. Xem ra hắn đã đạt được mục đích, đang muốn dong ngựa bỏ đi.
Y Doanh Hương đột nhiên cười khúc khích: “Ngươi nói không sai, vị Tế Tư đó là tỷ tỷ của ta, tỷ ấy không biết còn đẹp hơn lời đồn của các ngươi bao nhiêu lần. Ta khuyên ngươi đừng nên đi gặp tỷ ấy thì hơn, nếu không trái tim và hồn phách ngươi sẽ bị mê hoặc đó. Tỷ ấy là Phi Âu Na trên thảo nguyên của chúng ta, dung mạo của tỷ ấy, đóa hoa mới nở nhìn thấy cũng phải héo tàn. Ánh trăng trong treo nhìn thấy cũng phải xấu hổ mà trốn vào đám mây. Vẻ đẹp của tỷ ấy, nếu là những loại son phấn tầm thường thì sao sánh được”
Y Doanh Hương dứt lời liền đưa ánh mắt nhìn sang Sắt Sắt, đôi mắt đen vừa rồi còn long lanh nước, giờ chỉ còn sự thách thức.
Đột nhiên Sắt Sắt hiểu ra, nàng ta đang khiêu khích mình. Xem ra cái loại son phấn tầm thường mà nàng ta nói đến chính là nàng đây. Cô bé Y Doanh Hương này, nỗi căm hận của cô ta tới cũng nhanh thật đấy! Đúng là thâm hiểm!
Nàng chẳng để tâm chỉ khẽ cười, son phấn tầm thường cũng được, dung mạo khuynh thành cũng xong, chẳng qua chỉ là cái túi da, có gì khác nhau chứ? Có đáng để cô ta phải kiêu ngạo như thế không? Lẽ nào có khuôn mặt xinh đẹp là có thể hơn người khác một bậc sao?
Nếu một người đàn ông yêu khuôn mặt đẹp của người phụ nữ mà không yêu trái tim, con người nàng ta, đó mới là chuyện bi ai nhất. Nàng hờ hững nhướng mày, tâm trạng không hề vì sự khiêu khích của Y Doanh Hương mà có chút xáo động. Có điều nàng thực sự rất thích từ “Phi Âu Na” này, nếu nàng nhớ không nhầm, trong đêm yến tiệc tại cung điện Nam Nguyệt, Y Doanh Hương đã hát bài “Công chúa Phi Âu Na.”
Nàng quay đầu cười nhạt hỏi Tiểu Thoa: “Tiểu Thoa, Phi Âu Na tiếng Bắc Lỗ Quốc là nữ thần ánh trăng phải không?”
Tiểu Thoa chau mày, chần chừ đáp: “Cái này, hình như đúng thế!”
“Đúng vậy, Phi Âu Na có nghĩa là nữ thần ánh trăng, hoa cỏ đẹp tới đâu cũng chỉ là hoa, nhưng tỷ tỷ của ta chính là mặt trăng trên chín tầng trời.” Y Doanh hương cao giọng nói, khuôn mặt đẹp như ngọc vốn tiều tụy thảm thương, giây phút này lại toát lên thứ ánh sáng huy hoàng kiêu ngạo. Xem ra cô ta tự hào đến kiêu ngạo vì tỷ tỷ của mình.
Phong Noãn cũng nghe ra sự châm chọc của Y Doanh hương dành cho Sắt Sắt, lạnh giọng nói: “Doanh Hương, câm mồm!”
Lời nói lạnh lùng và sự sắc bén trong ánh mắt hắn khiến Y Doanh Hương thoáng đờ người, ngón tay ngọc ngà run run chỉ vào Phong Noãn, lẩm bẩm nói: “Ngạo Thiên ca ca, huynh, lẽ nào những lời ta nói là sai ư? Tỷ tỷ của ta lẽ nào không phải là mặt trăng trên chín tầng trời?”
Vân Khinh Cuồng dường như không ngờ câu nói của mình lại khiến Y Doanh Hương kích động như thế, hắn thoáng bối rối, cười với Sắt Sắt nói: “Trăng thì có gì ghê gớm đâu, treo trên trời cũng chỉ để ngắm được thôi. So với bông hoa đẹp đẽ thơm mát thì còn kém xa. Hoa ít ra còn có thể hái, rồi nâng niu trong tay, hoặc cho dù không hái được thì còn ngửi được hương thơm.” Câu cuối cùng này dường như không phải nói cho Sắt Sắt mà là nói cho Dạ Vô Yên nghe.
Trong lòng Sắt Sắt khẽ rung động, phút chốc nàng đã hiểu ra một chuyện.
Có lẽ tỷ tỷ của Y Doanh Hương, nữ Tế Tư, nữ thần ánh trăng đó chính là đóa tuyết liên trong lòng Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt không đừng được ngước mắt nhìn về phía Dạ Vô Yên. Chỉ thấy hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt không có chút gì kinh ngạc, chỉ có điều đôi mắt phương trong suốt như dòng sông băng đó đang biến đổi khôn lường, thần tình cực kỳ phức tạp. Ánh mắt hắn vượt trên đầu đám đông, nhìn về nơi thăm thẳm phía xa. Nghe lời nói của Vân Khinh Cuồng, hắn bỗng quay đầu lại, ánh mắt thâm u chạm vào ánh mắt đang kiếm tìm của Sắt Sắt.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, trong phút chốc, cả hai đều cực kỳ kinh ngạc. Trái tim Sắt Sắt đột nhiên đập mạnh liên hồi, đến bản thân nàng cũng cảm thấy ngỡ ngàng, chẳng phải tử lâu nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng về hắn rồi sao? Vì sao lúc này lại bị ánh mắt hắn làm cho trái tim nàng gợn lên từng đợt sóng rung động?
Nàng cố kìm chế trái tim đang đập loạn nhịp, rời ánh mắt đi, nói với Tiểu Thoa và Trụy Tử: “Chúng ta đi thôi!” Nói rồi, nàng bước lên xe ngựa mà không hề quay đầu nhìn lại.
Phong Noãn thấy nàng muốn rời đi, cố gắng hết sức kìm chế ý muốn phải ngăn cản nàng. Hắn sợ mình sẽ lại không thể khống chế được bản thân mà bắt nàng đi một lần nữa. Vết thương của nàng hắn không thể chữa trị được.
“Các vị, tại hạ cáo từ!” Vân Khinh Cuồng nhìn Dạ Vô Yên và Phong Noãn chắp tay hành lễ rồi giục ngựa đi qua.
Sắt Sắt tựa người lên chiếc sập bên trong xe, Tiểu Thoa và Trụy Tử ngồi trên chiếc sập đối diện, ba người chìm trong im lặng, trong xe ngựa lúc này cực kỳ yên tĩnh.
“Chúng ta còn mấy ngày nữa là tới Xuân Thủy Lầu?”
“Chỉ mấy ngày thôi, Giang cô nương có chuyện gì ư?” Tiểu Thoa hỏi.
“Ta sớm đã nghe nói Đại hội Tế trời của Bắc Lỗ Quốc rất áo nhiệt, không biết hai người đã xem chưa?” Sắt Sắt khẽ hỏi.
Trụy Tử và Tiểu Thoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Đã xem rồi, đúng là rất lớn, rất náo nhiệt.”
“Đúng thế, rất náo nhiệt. Có phải Giang cô nương muốn đi xem không?” Vân Khinh Cuồng ở ngoài xe nói xen vào.
Sắt Sắt chau mày, vén rèm xe ngựa lên khẽ hỏi: “Có đi được không?”
Vân Khinh Cuồng cười tít mắt đáp: “Đương nhiên là được. Bốn năm chỉ có một lần Đại hội Tế trời, đương nhiên không thể bỏ lỡ.”
Trụy Tử nhướng mày, không nói gì. Tiểu Thoa lại cực kỳ lo lắng đưa mắt nhìn sang Sắt Sắt, thấp giọng nói: “Chúng ta đi xem hội tế trời, nếu Lầu chủ biết, chắc chắn sẽ trách tội.”
Vân Khinh Cuồng nheo mắt khẽ cười đáp: “Không sao đâu, để Cuồng Y ta gánh trách nhiệm là được chứ gì.”
Hắn nghĩ nếu không để hoa và trăng đứng cạnh nhau, có lẽ có người mãi mãi không bao giờ biết rốt cuộc chàng ta muốn gì nữa.