[Dịch] Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 937 : Phiêu Miểu Phong

Ngày đăng: 03:16 22/08/19

Tần Thiếu Phong mang theo Tô Tiểu Nhu, Nguyệt nhi, Hương Ngưng, Huyền Ninh Nhi cùng với Tô Vân Hà, Tần Thiên Quyến một đường hướng về phương bắc Thánh Tổ Hoàng Triều, đương nhiên, còn có Huyết Chú Tử mặt dày mày dạn muốn làm sư phụ Tần Thiên Quyến, rốt cục đi tới Cự Lộc Quận Thánh Tổ Hoàng Triều. Cự Lộc Quận diện tích cực kỳ rộng lớn, hầu như bao trùm toàn bộ biên cảnh vương triều phương bắc Thánh Tổ Hoàng Triều, có thể nói là quận lớn nhất phương bắc Thánh Tổ Hoàng Triều, không nghĩ tới cũng sắc phong cho Tần Thiếu Phong. Tần Thiếu Phong bọn người đứng ở trên không Cự Lộc Quận, nhìn Cự Lộc Quận, ngay cả Tần Thiếu Phong cũng có một ít kích động, đây chính là địa bàn chính thức của hắn ở Đại Thiên Thế Giới, sau này Tần Thiếu Phong phát triển căn cứ địa nơi này. Tần Thiếu Phong quan sát cả Cự Lộc Quận, chứng kiến tại phương bắc Cự Lộc Quận là một mảng rừng rậm cực kỳ bao la, cả Tần Thiếu Phong cũng trông không đến cuối, những cây cổ thụ thông thiên đứng sừng sững, mảng rừng rậm thuộc về phạm vi, Cự Lộc Quận, trong rừng rậm chỉ có một số yêu thú, nhưng mà các loại thiên tài địa bảo lại rất nhiều. Trung tâm Tinh Lan Đại Lục là Lạc Nhật Hải, chia làm hai cái đại lục đông và tây, Cự Lộc Quận có thể nói là biên giới phía bắc Đông đại lục, xuyên qua rừng rậm này có thể rời Tinh Lan Đại Lục. Đánh giá Cự Lộc Quận một chút, Tần Thiếu Phong liếc qua một tòa cao phong phía Đông Cự Lộc Quận, lập tức hướng về cái này trung tâm Cự Lộc Quận Cự Lộc Thành bay đi. Cự Lộc Thành là một phần của Thánh Tổ Hoàng Triều, sắp đặt thành chủ, để chăm lo con dân Cự Lộc Quận, chứ không phải chủ nhân Cự Lộc Quận. Đương nhiên, thời điểm dĩ vãng, thành chủ Cự Lộc Thành đã tương đương với chủ nhân Cự Lộc Quận, bởi vì Cự Lộc Quận có Phiêu Miểu Phong, Cự Lộc Quận một mực đều không được ban cho bất luận kẻ nào, thành chủ Cự Lộc Thành phụ trách quản lý Cự Lộc Quận, chỉ cần hắn không đắc tội Phiêu Miểu Phong, như vậy tại Cự Lộc Quận còn không phải như thổ hoàng đế sao. Cự Lộc Thành cực kỳ khổng lồ, kiến tạo hùng tráng, so với Đại Bàn vương triều Đại Bàn Thành khí phái hơn, nhìn Cự Lộc Thành, Tần Thiếu Phong vô cùng hài lòng, hướng về phía mọi người nói, Xem ra thành chủ Cự Lộc Thành này rất có tài năng, thật tốt, ừm, ta rất vui mừng. Tần Thiếu Phong nói xong cũng đi vào bên trong Cự Lộc Thành, nhưng mà đoàn người Tần Thiếu Phong bị thủ vệ chỗ cửa thành cản lại, trong đó một tên lính quèn hướng về phía bọn họ thái độ cực kỳ ngang ngược nói, Đứng lại, các ngươi muốn vào thành phải không? Mỗi người giao một khối hạ phẩm giới thạch, nếu không không cho phép vào thành. Tần Thiếu Phong hai con ngươi nhất thời mị lên, một khối nhất phẩm giới thạch? Cái này đối với bọn hắn mà nói mặc dù tính không cái gì, nhưng đối với người thường cũng không cách nào chấp nhận, Cự Lộc Thành lại bắt người vào thành giao một khối hạ phẩm giới thạch, cái này cũng có chút hơi quá đáng. Ồ? Ngay cả chúng ta cũng cần giao sao? Tần Thiếu Phong hướng về tên lính quèn kia hỏi, tên lính quèn sau khi nghe lập tức kiêu ngạo lớn tiếng nói, Các ngươi tính cái thứ gì? Bớt sàm ngôn đi, chỉ cần muốn vào thành, đều nhất định phải giao giới thạch, dám can đảm không giao, toàn bộ bắt vào đại lao! Tần Thiếu Phong cũng không có tức giận, mà hướng về tên lính quèn kia vừa cười vừa nói, Nếu như ta là chủ nhân Cự Lộc Quận này thì sao? Còn cần giao giới thạch ư? Tên lính quèn đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức ha ha phá lên cười, binh sĩ chung quanh cũng toàn bộ đều phá lên cười, lập tức tên lính quèn nhìn Tần Thiếu Phong nói, Liền ngươi? Chủ nhân Cự Lộc Quận ? Ngươi cũng không cần đề cao chính mình, ngươi xứng sao? Nói cho ngươi biết, chủ nhân Cự Lộc Quận này là thành chủ đại nhân của chúng ta!  Tần Thiếu Phong cười lắc đầu, lập tức ngón tay phải bắn ra, nhất thời thân thể tên lính quèn chấn động, trực tiếp hóa thành một đoàn huyết vụ, biến mất không thấy. Chứng kiến một màn như vậy, những binh lính chung quanh đều ngây ngẩn cả người, bọn họ đều nhìn thấy Tần Thiếu Phong bắn chỉ, Thánh Sĩ ngũ giai tiểu binh lại trực tiếp hóa thành huyết vụ biến mất không thấy, cái này để cho bọn họ toàn thân lạnh như băng, nhìn Tần Thiếu Phong tràn đầy sợ hãi. Là người ngu cũng biết Tần Thiếu Phong bọn họ không dễ chọc, cả đám đều câm như hến, không có một ai dám lên tiếng, cuối cùng nhìn bọn họ đi vào lớn Cự Lộc Thành, những binh lính này đều không có dám ngăn trở, bọn họ không muốn như tên lúc trước, trực tiếp hóa thành một đoàn huyết vụ. Tần Thiếu Phong không nghĩ tới Cự Lộc Thành lại còn có phiền toái như vậy, xem ra thành chủ Cự Lộc Thành tại Cự Lộc Quận thật đúng là xưng vương xưng bá, nhưng mà đối với Tần Thiếu Phong tự nhiên không coi là phiền toái, đoàn người đi thẳng tới phủ thành chủ Cự Lộc Thành, nhìn phủ thành chủ xanh vàng rực rỡ, Tần Thiếu Phong hài lòng gật đầu, lập tức nói, Mặc dù nói thành chủ này nên chết, nhưng mà phủ thành chủ này kiến tạo cũng không tệ, ta rất hài lòng. Thủ vệ phủ thành chủ nhìn thấy có người muốn xông phủ thành chủ, cũng không hỏi cái gì, trực tiếp nắm trường thương trong tay hướng về Tần Thiếu Phong bọn họ đâm tới, chỉ có điều còn chưa tới trước mặt, trên mặt và thân thể hai thị vệ mọc ra nguyên một đám bọc mủ, sau đó không ngừng vỡ tan, cuối cùng hóa thành một bãi nước mủ. Hừ, cũng dám động thủ với bảo bối đệ tử của bản tọa, thật là đáng chết! Huyết Chú Tử hừ lạnh một tiếng nói, vừa nói một bên nhìn Tần Thiên Quyến đứng ở bên người Tần Thiếu Phong, mặc dù hắn dùng áo choàng đem trọn khuôn mặt trùm vào bên trong, nhìn không thấy biểu lộ, nhưng mà có thể đoán ra, lúc này Huyết Chú Tử nhất định là vẻ mặt nịnh nọt. Chỉ là đối với sự nịnh nọt của Huyết Chú Tử, Tần Thiên Quyến không có cảm kích, còn nhíu mày, lập tức xoay người hướng về phía Huyết Chú Tử nói, Lão đầu nhi, nói cho ngươi biết, ta không phải là đệ tử của ngươi, chú ý ta không khách khí với ngươi, còn nữa ngươi như thế nào chán ghét như vậy? Trớ Chú Thuật cũng bị ngươi làm cho nát bét! Đúng đúng, bảo bối đồ đệ ngươi dạy đúng, ta sau này nhất định không chán ghét như vậy, nhất định khiến bảo bối đồ đệ ngươi hài lòng. Huyết Chú Tử sau khi nghe xong Tần Thiên Quyến nói vội vàng nói, nhưng hắn không sợ Tần Thiên Quyến uy hiếp, như cũ không biết xấu hổ gọi Tần Thiên Quyến là đệ tử, mà Tần Thiên Quyến coi như là muốn nguyền rủa Huyết Chú Tử, lấy thực lực Tần Thiên Quyến bây giờ, cũng làm không được. Tần Thiên Quyến mắt liếc Huyết Chú Tử, không nói gì nữa, nhưng mà trong lòng cũng không ngừng nguyền rủa Huyết Chú Tử, chỉ là đáng tiếc nàng bây giờ còn không thể nguyền rủa Huyết Chú Tử, làm cho Tần Thiên Quyến vô cùng buồn bực, mà một phần buồn bực tự nhiên là làm cho Tần Thiên Quyến bạo phát, đi ra phía trước, một cước mang đại môn phủ thành chủ đá văng. Ai da, bảo bối khuê nữ, nhẹ một chút, đây chính là của chúng ta, đạp hư là phải dùng tiền sửa. Tần Thiếu Phong nhìn Tần Thiên Quyến một cước đá văng đại môn, vội vàng đau lòng nói, nhưng mà cũng cười tủm tỉm đi vào trong phủ thành chủ, mà có Tần Thiên Quyến mở đường, tự nhiên là không cần Tần Thiếu Phong ra tay. Một đường đi vào trong phủ thành chủ, phàm là người cản trở Tần Thiên Quyến đều thân tử đạo tiêu không hiểu thấu, không có một ai có thể ngăn cản bước chân Tần Thiên Quyến, mà cuối cùng một tên mập mạp Thánh Quân cửu giai cảnh giới xuất hiện ở trước mặt mọi người, tên này thật sự là quá mập, quả thực như một tòa núi thịt, tai to mặt lớn, một thân trắng bóng, thoạt nhìn cực kỳ đáng ghét. Các ngươi là người nào? Lại dám xông vào phủ đệ của bổn tọa, các ngươi có biết các ngươi phạm vào trọng tội không? Núi thịt hướng về đám người Tần Thiếu Phong nói, mà Tần Thiếu Phong lắc đầu, hướng về phía núi thịt nói, Làm thành chủ nhiều năm như vậy, chắc hẳn ngươi cũng hưởng thụ đủ rồi, hôm nay cũng nên kết thúc. Sau khi nói xong, Tần Thiếu Phong một chưởng hướng về núi thịt đẩy tới, nhất thời núi thịt sắc mặt đại biến, mở to hai mắt nhìn, vừa định phản kích cả người đã hóa thành một đoàn huyết vụ, lập tức bị một trận gió thổi đi. Đối với người như vậy, Tần Thiếu Phong tự nhiên là không muốn nói nhảm. Chuyện tiếp theo tự nhiên là có Tô Vân Hà bọn họ đi xử lý, Tần Thiếu Phong ngồi ở trong thư phòng phủ thành chủ nhìn Tô Vân Hà báo lại tình huống Cự Lộc Quận, lập tức nói, Giới thạch quáng mạch, đây chính là thuộc về ta, người Phiêu Miểu Phong lại dám chiếm nhiều năm như vậy, thật sự là cả gan làm loạn, thật cho rằng ta dễ khi dễ phải không? Tô Vân Hà đứng ở một bên nghe xong trong lòng tự nhiên là cực kỳ khinh bỉ Tần Thiếu Phong, ngươi mới lên làm chủ nhân Cự Lộc Quận này vài ngày, Phiêu Miểu Phong trước kia chiếm cứ giới thạch quáng mạch mắc mớ gì tới ngươi, nhưng mà Tô Vân Hà bởi vì được đời thứ nhất cửu vĩ hồ truyền thừa, đến phụ tá Tần Thiếu Phong, tự nhiên là sẽ không phản đối Tần Thiếu Phong. Xem ra ta phải đi Phiêu Miểu Phong đi một chuyến, nuốt giới thạch của ta nhiều năm như vậy, nên trả trở về rồi. Tần Thiếu Phong rất vô sỉ tiếp tục nói, sau khi nói xong, mang theo Tô Vân Hà, Huyết Chú Tử, Tần Thiên Quyến bọn họ hướng về Phiêu Miểu Phong bay đi, về phần Tô Tiểu Nhu các nàng thì ở lại phủ thành chủ, mà Tô Tiểu Nhu hiện tại có thể nói là quân sư của Tần Thiếu Phong, trợ giúp Tần Thiếu Phong xử lý các loại sự tình. Phiêu Miểu Phong, là ngọn núi cao nhất phía Đông Cự Lộc Quận, chung quanh Phiêu Miểu Phong còn có ba mươi sáu ngọn núi, mang Phiêu Miểu Phong bao quanh trong đó, ba mươi sáu ngọn núi tính cả tòa Phiêu Miểu Phong đều thuộc về thánh địa Phiêu Miểu Phong, mà ở dưới Phiêu Miểu Phong là giới thạch quáng mạch của Cự Lộc Quận. Tần Thiếu Phong mang theo Tần Thiên Quyến, Tô Vân Hà cùng Huyết Chú Tử đi tới phía trước Phiêu Miểu Phong, nhìn quần sơn quanh Phiêu Miểu Phong, Tần Thiếu Phong khóe miệng lộ ra vui vẻ, lập tức hướng về kia Phiêu Miểu Phong sương mù lượn lờ bay lên.