Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc

Chương 15 :

Ngày đăng: 19:42 19/04/20


Vũ Văn Tuấn dễ dàng lấy được thứ mình vẫn luôn mong muốn, trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn về đến nhà thấy cửa đã khóa, liền nhấc chậu hoa bên cạnh dưới chân tường, nhặt lên chìa khóa mở cửa vào nhà.



Đi vào phòng khách, chỉ thấy máy tính đang mở, một người đưa lưng về phía hắn lục lọi gì đó trong ngăn kéo.



Nghe có tiếng động, người nọ xoay lại, đến khi thấy Vũ Văn Tuấn, khuôn mặt của nam sinh đó lộ vẻ kinh hoảng.



“Anh là ai?”



Vũ Văn Tuấn cười lạnh, hỏi lại: “Ngươi là ai?”



“Tôi … tôi là Tần Thải, là bạn của A Tiếu.”



Bị đôi mắt sắc bén kia nhìn thẳng vào mình, nam sinh đó liền không tự chủ được mà đáp, rõ ràng đối phương mới là khách không mời, thế nhưng cậu ta ngược lại là người sợ hãi.



Vũ Văn Tuấn kì thật trước kia đã biết qua Tần Thải, Thường Tiếu từng cho hắn xem album của cậu, trong đó có không ít là ảnh chụp Tần Thải.



Thực vừa lòng với biểu tình kinh sợ của người kia đối với mình, Vũ Văn Tuấn từng bước đi về phía trước, thản nhiên nói: “Ta là bạn cùng phòng của A Tiếu.”



Tần Thải có chút không tin, truy vấn: “Bạn cùng phòng? Sao tôi chưa từng nghe A Tiếu nói về anh?”



Hắn vốn không để ý tới câu hỏi của Tần Thải, bất quá nghĩ lại nếu muốn tiểu gia khỏa kia nói dối, phỏng chừng có ma mới tin, hắn lại không muốn gây thêm chuyện liền thuận miệng nói chính mình là vô tình quen biết với A Tiếu ở trong quán ăn, lúc ấy đang tìm phòng ở, thế là Thường Tiếu liền cho mình vào ở chung, bởi vì vội vàng mà ngay cả giường cũng chưa mua, phải ngủ tạm trên sopha phòng khách.



Lời này Vũ Văn Tuấn nói đến thiên y vô phùng*, nghe xong lời giải thích của hắn, Tần Thải hoàn toàn tin tưởng.



*Thiên y vô phùng: áo trời không thấy vết chỉ khâu, tức là sự việc nhìn không thấy sơ hở, sai sót.



“Hóa ra là vậy, khó trách A Tiếu chưa từng nói qua với tôi, tôi vừa rồi mới gọi điện thoại cho cậu ấy, phát hiện cậu ấy uống không ít rượu, có chút lo lắng nên chạy tới đây xem sao, thuận tiện giúp cậu ấy dọn dẹp phòng ốc một chút, A Tiếu luôn tùy tiện lại đãng trí, đồ đạc gì cũng để lung tung, bình thường đều phải chờ tôi qua dọn dẹp giúp …”
Vũ Văn Tuần, viên đạn cuối cùng này ta sẽ lưu lại cho ngươi!



Vũ Văn Tuấn về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy Thường Tiếu cuộn người ngồi trên sopha, vẻ mặt ủ rũ.



Có lẽ lại bị người ta đuổi việc rồi, ông chủ chỗ này mới đầu trông rất có hi vọng, cư nhiên thuê Thường Tiếu một tháng tròn, mấy ngày hôm trước tiểu gia khỏa còn vì thế mà hưng phấn không thôi, không ngờ cuối cùng vẫn bị đuổi.



Vũ Văn Tuấn tới gần xoa xoa đầu Thường tiếu.



Bình thường mỗi khi tiểu động vật buồn chán uể oải, vuốt vuốt lông sẽ làm bọn nó vui vẻ hơn một tí.



“Công việc mất rồi thì tìm cái khác, đó không phải tác phong trước giờ của ngươi sao?”



Tóc tiểu sủng vật xoa lên không tồi, ôn nhu mềm mại, nhưng lại luôn xõa tung ra như ở rơm bụi cỏ, làm hắn mỗi khi nhìn đến đều nhịn không được phải vò vò một phen.



Cái đầu vốn thấp Thường Tiếu  lại càng cúi xuống thêm vài phần, chờ một lúc, sau đó mới dùng thanh âm lí nhí so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ hơn, nói: “Vũ Văn Tuấn, tôi thất tình.”



Cũng may thính lực của Vũ Văn Tuấn rất tốt, cuối cùng nghe được tiếng muỗi kêu của Thường Tiếu, bất quá có nghe mà không có hiểu.



“Thất tình? Hình như mới hôm qua ngươi đã thất tình một lần rồi mà …”



Thường Tiếu ngẩng đầu, đáng thương nói: “Chính là lần này thất nghiệp còn gặp phải thất tình, Vũ Văn Tuấn, tôi lại bị người ta đuổi việc …”



“Đối với ngươi mà nói, đây không phải là chuyện như cơm bữa sao, dù gì ngươi đã sớm quen quá rồi mà.”



Vũ Văn Tuấn khinh miêu đạm tả vứt lại một câu, sau đó đi toalet tẩy trang, tiếp theo mới ra mang thức ăn nhanh mới mua khi nãy ở tiệm tạp hóa trên đường về, vừa ăn vừa nghe Thường Tiếu kể lể.