Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc
Chương 24 :
Ngày đăng: 19:42 19/04/20
“Vũ Văn Tuấn?”
Không nghĩ đến Vũ Văn Tuấn lại xuất hiện ở chỗ này, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của hắn, Thường Tiếu sợ đến mức lập tức lùi về phía sau, cậu hiện tại đã rất cố gắng nhịn đau rồi, nếu Vũ Văn Tuấn đánh cho cậu… vài đòn nữa, phỏng chừng cậu có thể ngay tại chỗ này từ biệt nhân sinh.
Sàn nhà ẩm ướt khiến cho chân cậu có chút lảo đảo, nhưng thân mình liền được Vũ Văn Tuấn đỡ lấy.
“Theo ta trở về ngay!”
“Không được, tôi phải đến mười giờ mới hết ca làm…..”
Thấy đứa nhỏ sắc mặt tái nhợt, môi cũng bị cắn đến thâm tím, Vũ Văn Tuấn không thể nói rõ trong lòng mình lúc này là giận hay là đau, hắn cũng không nhiều lời thêm, đưa tay giật tấm tạp dề trên người Thường Tiếu xuống, kéo cậu đi.
“Nè, anh là ai? Ai cho anh vào đây?”
Thấy ông chủ tức giận chạy tới, Vũ Văn Tuấn lạnh lùng nói, “Công việc này cậu ấy không làm nữa!”
“Dựa vào cái gì mà không làm? Lúc tới đây thì ngàn cầu vạn cầu tôi mướn cậu ta, kết quả mới vài ngày đã nghĩ đến việc bỏ làm, nè nè….”
Lời nói hùng hùng hổ hổ bị bỏ mặc ở phía sau, Thường Tiếu bị Vũ Văn Tuấn một đường lôi ra ngoài nhà hàng, lúc này mới có thể giãy ra khỏi bàn tay bá đạo đang giữ chặt lấy cậu.
“Vũ Văn Tuấn, anh không cần làm như vậy, tôi đi tìm việc không phải dễ dàng gì…”
Bước đi nghiêng ngả lảo đảo càng khiến bụng trở nên đau đớn, Thường Tiếu chưa nói xong liền hít sâu một hơi, ôm bụng co người lại.
Bụng đau đến như thế, cậu lại kiên trì giả bộ, chính là cũng không hề nghĩ đến việc xin nghỉ bệnh, ai ngờ Vũ Văn Tuấn lại đến phá rối như thế.
Hắn nhất định là cố ý…
“Ngoan, nằm nghỉ ngơi cho tốt, ta đi mua cơm.”
Vũ Văn Tuấn dỗ dành Thường Tiếu nằm xuống một lần nữa, thay cậu đắp lại góc chăn, hắn vừa định đi ra ngoài, Thường Tiếu đột nhiên hét to một tiếng.
“Không xong!”
“Đừng lo lắng, ta đã nhờ Tần Thải xin phép giùm ngươi rồi.”
Thường Tiếu gấp đến độ lắc đầu liên tục.
“Không phải chuyện đi học, là Tạp Tạp, lúc tôi ngã bệnh, anh có cho chúng nó ăn uống gì không?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thường Tiếu, Vũ Văn Tuấn đem bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm giấu ở phía sau.
Hắn hai ngày nay hầu hạ một mình tiểu tổ tông cậu thôi cũng đã đủ mệt chết rồi, làm sao còn nhớ rõ hai con sóc chuột kia nữa?
“Có”
“Úc, vậy là tốt rồi…..”
Đứa nhỏ này vừa nghe xong, vẻ mặt an tâm trở lại, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.
Vũ Văn Tuấn ra khỏi phòng ngủ liền vội vàng mở máy tính lên.
Chẳng qua là không cho ăn mấy bữa thôi, hẳn là không chết được đâu, cùng lắm cho tụi nó thêm vài hạt dưa nữa, A Tiếu ngốc nghếch như thế, nhất định sẽ nhìn không ra.