Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc
Chương 35 :
Ngày đăng: 19:42 19/04/20
“Trữ học trưởng?”
Thường Tiếu quay đầu liền nhìn thấy Trữ Phi đang bước nhanh về phía mình, đã lâu không gặp, hiện tại cậu nhìn Trữ Phi, mặc dù có chút thân thiết, nhưng loại cảm giác sùng bái trước đây đã không còn tồn tại.
Trữ Phi vốn ngẫu nhiên nghe được chuyện liên quan đến Thường Tiếu, vừa vặn biết được cậu có ở đây nên cố ý đi tìm cậu.
Gặp lại bạn cũ, hai người tìm một góc vừa uống rượu vừa tán gẫu, Thường Tiếu chẳng mấy chốc đã có men say, Trữ Phi liền kêu tài xế đưa cậu về nhà.
Thường Tiếu ngồi trên xe, giữa những mảng tâm trí rời rạc bỗng hốt hoảng nhìn thấy một bóng trắng lướt qua nơi kính xe, cậu vội vã quay đầu lại, thế nhưng ngoài bóng đêm âm trầm ra thì chẳng còn thấy ai cả, Trữ Phi hỏi, “Em đang nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.”
Thường Tiếu giấu không được sự thất vọng trong lòng.
Nhất định là mình hoa mắt, Vũ Văn Tuấn ở thế giới kia đang bận ủng hồng bão lục*, làm sao có khả năng quay lại đây?
*ủng hồng bão lục: ôm ấp những người khác.
Trữ Phi đưa Thường Tiếu về nhà, đang định rời đi, Thường Tiếu vội nói, “Chờ một chút.”
Cậu chạy thật nhanh đến phòng ngủ, đem quà sinh nhật trước đây rất lâu đã vì Trữ Phi mà chuẩn bị giao cho hắn.
Sự thiện lương thơ ngây của Vũ Văn Tuấn cũng theo cái chết của con sóc kia mà biến mất, từ đó về sau, tâm tư của hắn đều đặt ở việc luyện công và mưu tính đại sự, loại trừ những kẻ đối lập, tiếp nhận Lăng Tiêu cung, Lăng Tiêu cung dưới sự chấp chưởng của hắn dần trở thành võ lâm Bắc Đẩu, mà đoạn trí nhớ thời thơ ấu kia cũng liền bị vùi lấp tại ụ đất nho nhỏ này.
Nhìn lại ụ đất này, Vũ Văn Tuấn cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn luôn đối Thường Tiếu cảm thấy quen thuộc, người kia một đầu tóc đỏ xù ra, lại thêm đôi mắt linh hoạt lóng lánh, đích thị là một phiên bản khác của con sóc nhỏ kia, trong trí nhớ của hắn, chỉ có con sóc này chưa từng sợ hắn, luôn thân cận hắn, không muốn rời xa hắn, chính là hắn lại dùng một thanh chủy thủ không chút do dự cướp đi sinh mạng của nó, mà không lâu sau, hắn lại một chuyện tương tự…..
Nghĩ đến A Tiếu, tâm hồ của Vũ Văn Tuấn liền không ngừng gợn sóng, rốt cuộc vẫn không thể tĩnh tâm, ngay cả đêm đó cung chúng mừng sinh thần cho hắn, hắn cũng hứng thú không nổi.
Sinh thần của Vũ Văn Tuấn đã qua, nhưng vì lúc ấy hắn không ở trong cung cho nên môn nhân mới vì hắn mà tổ chức lại, thế nhưng những kì trân dị bảo được tỉ mỉ sưu tầm cũng không mang lại nhiều hứng thú cho hắn, mấy thứ này trong cung của hắn đã có quá nhiều, cho dù là lễ vật thì bất quá cũng chỉ để chật kho thôi.
Vũ Văn Tuấn nhìn qua các lễ vật, đi đến phía trước một chậu cảnh Tuyết tùng cao chừng nửa thân người được tạc ra từ một khối bạch ngọc, môn nhân nhìn thấy Cung chủ sắc mặt âm trầm bất định nên không ai dám nhiều lời.
Vũ Văn Tuấn nhìn bức ngọc điêu thật lâu, sau đó mới tháo sợi dây chuyền thủy tinh bản thân vẫn luôn đeo xuống, đem nó đưa đến trước tượng ngọc, so với khối bạch ngọc này, mảnh thủy tinh nhỏ bé đến đáng thương, nhưng hắn nhớ rõ lúc Thường Tiếu đeo cho hắn, nụ cười của cậu vô cùng chân thành.
Tất cả mọi người đều tặng lễ vật đắt tiền nhất cho hắn, vì hắn là Lăng Tiêu cung chủ, duy chỉ có A Tiếu, cậu đem thứ tốt nhất cho hắn, bởi vì hắn là Vũ Văn Tuấn.
Phải trở lại tìm đứa nhỏ đó, cuối cùng hắn đã hiểu được trong lòng mình thiếu khuyết điều gì, là phần tình cảm kia, là thứ tình yêu vô tư chân thành nhất, chỉ khi quay lại với A Tiếu, hắn mới có thể lấp đầy cảm giác trống vắng trong tâm….
Thế là Vũ Văn Tuấn bằng tốc độ nhanh nhất đã trả lại tự do cho các thị thiếp nam sủng, lại đem mọi sự vụ lớn nhỏ trong cung giao lại cho môn hạ hộ pháp, sau đó cầm theo ngọc hoàn đến nơi trước đây nó từng mang hắn rời đi mà chờ đợi, hy vọng nó có thể một lần nữa giúp hắn quay về thế giới của Thường Tiếu.
Chính là sự tình không hề đơn giản như trong suy nghĩ, một lần chờ liền qua hai ba tháng, thẳng đến khi Vũ Văn Tuấn tựa hồ sắp mất đi hi vọng, một đêm nọ, thứ ánh sáng lạnh lẽo kì dị lại bao bọc lấy hắn, đưa hắn tiến vào vùng không gian bất tri danh.