Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc
Chương 38 :
Ngày đăng: 19:42 19/04/20
Thanh Ti cũng lo lắng cảnh tượng này sẽ làm cho Thường Tiếu không được vui, cậu rất hiểu ý người khác mà nói, “A Tiếu, nơi này bầu không khí không tốt lắm, chi bằng chúng ta ra ban công hóng gió đi.”
“Được.”.
Hai người đi ra ban công, ban công rất lớn, ở giữa có treo một ngọn đèn theo phong cách cổ điển, đem họ bao phủ an hòa giữa bóng đêm tĩnh mịch.
“A Tiếu, cậu…. cảm thấy Cung chủ là một người như thế nào?”
Đây là vấn đề Thanh Ti đã muốn hỏi từ lâu.
Cho dù hiện tại, cậu đối với Vũ Văn Tuấn vẫn còn e ngại, cậu nghĩ loại cảm giác này đã ăn sâu trong tim, vĩnh viễn cũng không thể cải biến, cho nên cậu nghĩ không ra tại sao Thường Tiếu lại không sợ Vũ Văn Tuấn, Vũ Văn Tuấn tuy vẻ mặt ôn hòa, nhưng chỉ khi tiếp cận hắn, mới biết được con người này có bao nhiêu âm lệ cùng bạo ngược, cậu rất lo lắng Thường Tiếu sẽ bị tổn thương.
“Cậu hỏi Vũ Văn Tuấn là người thế nào sao?”
Bị Thanh Ti hỏi, Thường Tiếu lập tức mở miệng nói chuyện.
“Vũ Văn Tuấn kia, vừa nhỏ nhen, vừa tự đại, còn bá đạo ngang ngược, bảo thủ, đúng rồi, còn bạo lực nữa…”
Tuy sự bạo lực của Vũ Văn Tuấn thông thường đều đổ lên mấy cái bình hoa bài trí, nhưng như vậy rất đáng tiếc đúng không? Làm hại mấy thứ đồ sứ bày trong nhà cậu đều phải mua từ vỉa hè về, dù sao bài trí không được bao lâu thì tình cảnh tan xương nát thịt cũng sẽ chấm dứt vận mệnh bi thảm của chúng.
Thanh Ti đang muốn đáp lời, chợt thấy bóng người lóe lên ở phía cửa, nhìn đến tuấn nhan lạnh lùng kia, sắc mặt cậu lập tức trở nên tái nhợt.
“A Tiếu!”
Chính là người đang nói đến vô cùng cao hứng kia căn bản không hề chú ý đến sự ra hiệu của Thanh Ti.
“Còn có a, hắn rất là chuyên chế, ngay cả chuyện tôi để tóc thế nào, mặc quần áo thế nào cũng quản, tôi nghĩ lúc hắn còn ở thế giới của hai người, nhất định là một bạo quân bá chủ nói một là một!”
Thân mình Thanh Ti có chút lung lay sắp đổ.
“Bất quá, tôi vẫn rất thích hắn…..”
Thích hắn bá đạo, thích hắn chuyên chế, hắn đem cậu biến thành vật sở hữu mà sủng ái, yêu thương, lo lắng và luyến tiếc, bởi vì nếu không yêu, cậu nghĩ dựa vào tâm tính của Vũ Văn Tuấn, nhất định sẽ không dùng thái độ lo được lo mất mà đối đãi với cậu.
“Thật đáng ghét mà, Vũ Văn Tuấn, anh muốn luyện công thì tự luyện đi, bên ngoài đã chuẩn bị cho anh không ít bình thủy tinh mà….”
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói em bé là thế nào?”
Thường Tiếu vì buồn ngủ nên hai mắt không hề mở ra, tự nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt âm lãnh hiện tại của Vũ Văn Tuấn.
“Anh không biết trong nhà nếu có em bé thì sẽ càng hoàn hảo sao? Tôi cầu trời ban cho một đứa bé a, gần đây vận khí tốt, tôi nghĩ nếu cầu nguyện, có lẽ sẽ thật sự kiếm được một đứa bé đem về.”
Cảnh báo được giải trừ, Vũ Văn Tuấn buông tay, trả đứa nhỏ về vị trí cũ, còn thuận tiện đắp chăn cho cậu.
Thường Tiếu từ nhỏ sinh hoạt trong cô nhi viện, cho nên đối với trẻ con tồn tại một loại tình cảm yêu thương không thể lý giải, nhưng ngay cả như vậy, cũng không nhất thiết phải nuôi một đứa trẻ đi? Thay vì nuôi con, nuôi chó nuôi mèo còn thoải mái hơn.
“Ngươi định đến Dục Anh nhận con nuôi sao?”
Đáp lại Vũ Văn Tuấn chính là tiếng ngáy o o của đứa nhỏ.
Nhìn thấy bộ dáng ngủ hỗn độn của tình nhân, Vũ Văn Tuấn có chút dở khóc dở cười.
Nghĩ đến bản thân năm đó trái ôm một người phải ôm một người, sau khi xong việc cũng là được người khác hầu hạ ngủ, hiện tại trái ngược, hơn nữa hắn còn làm đến không oán không hối, không biết có phải bị đứa ngốc bên cạnh lây bệnh không nữa, đầu óc tú đậu.
Vũ Văn Tuấn nhìn ngôi sao may mắn nho nhỏ, do dự một chút, vẫn là đem nó bỏ vào lọ thủy tinh, giữa những ngôi sao đầy màu sắc, ngôi sao màu trắng trở nên thật bắt mắt.
Thầm than chính mình lại một lần nữa mềm lòng, muốn thỏa mãn nguyện vọng của đứa nhỏ.
Vũ Văn Tuấn quay về nằm cạnh Thường Tiếu, đem cậu ôm vào lòng.
Có lẽ hắn thật không nên dung túng tiểu sủng vật như thế, nhớ rõ trước kia Thường Tiếu đối với hắn còn có chút kiêng kị, hiện tại, đứa nhỏ này thật sự biến hắn thành vệ sĩ kiêm bảo mẫu, khiến cho hắn mỗi lần muốn phát uy đều không thể nâng nổi khí thế.
Ba tháng sau là kí hợp đồng rồi, sẽ là nhân viên suốt đời, ký phần khế ước kia, hắn sẽ thật sự mang bản thân bán cho đứa ngốc này, thật là một vụ mua bán lỗ lã, bất quá nếu có thể mỗi ngày nhìn thấy gương mặt tươi cười này, vậy thì sợ gì mà không bán?
— toàn văn hoàn —