Đào Yêu

Chương 7 : Chương kết

Ngày đăng: 16:37 18/04/20


Thực sự là đồ ngốc.



Đau xót đâm vào tận tim, hắn một tim đè lên ngực, lại càng hận chính mình.



“A Chước ở đâu?”



“Ai biết được, nhưng đêm nay là Tết Nguyên Tiêu, trong thành có hội hoa đăng, nha đầu đó có lẽ thích đi chơi …”



Không đợi thái tử nói xong, Thượng Quan Kỳ Hoa xoay người biến mất.



“Hừ, cả một đám toàn là vong ân phụ nghĩa!”. Thái tử tức tối, giậm chân bất mãn.



Hội hoa đăng Nguyên Tiêu kéo dài suốt dọc dãy phố, ngay cả trời đêm cũng sáng rực như ban ngày. Mỗi người đi chơi hội đều mang theo nụ cười rạng rõ, không khí tràn ngập hạnh phúc.



Hắn không còn đội mũ, thay vào đó khoác một tấm áo trắng, chỉ vì A Chước từng nói, quần áo như vậy, rất dễ khiến người khác chú ý. Hắn đi vào giữa biển người, ánh mắt mang âu lo đảo quanh tìm kiếm.



Bỗng nhiên, hắn sững người, trước một quầy bán đèn lồng bên đường, một dáng người hồng nhạt thu hút toàn bộ tâm trí hắn. Giờ khắc này hắn căng thẳng như cô gái sắp về nhà chồng. “A Chước!”. Hắn đi như chạy, vội vàng kéo tay người kia, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạ đó, hắn từ vui mừng như điên chuyển thành thất vọng, “Xin …”
A Chước không hiểu được, “Ta không phải mới ngủ một giấc sao, ngươi chạy đi đâu tìm ta?”



“Ta tìm nàng lâu rồi …”



Lâu đến nỗi gần như quên mất chính mình.



A Chước tuy rằng không hiểu, nhưng cũng thoải mái vỗ vỗ lưng hắn, “Thả lỏng một chút. Ta ở đây, sau này không đi mất là được”.



Thượng Quan chỉ có trầm mặc. Hắn nghĩ, nếu như quay ngược lại thời điểm gặp A Chước, như vậy giờ này hắn có lẽ cũng không biết, chính mình mắc nợ nàng thế nào.



Trước mặt mọi người ôm nhau lâu như vậy, người qua đường xung quanh cũng chú ý, cho dù da mặt dày như A Chước cũng phải đỏ mặt, nàng cân nhắc một chút rồi nói: “Thượng Quan Kỳ Hoa, ngươi nếu lưu luyến ta như vậy, hay là cưới ta đi”.



Hắn ngây ngốc, choáng váng.



Cảm giác này, giống như lúc A Chước cúi đầu hôn hắn, lúc đó tim hắn cũng muốn nhảy khỏi lồng ngực.



A Chước thấy hắn không có phản ứng, không khỏi buồn phiền nói: “Chúng ta ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, ngươi muốn cao chạy xa bay sao?”



“… Không muốn”. Hắn đỏ mặt, nhẹ nhàng nói.



Hay nói đúng hơn, là cầu còn không được.