Đấu La Đại Lục 2
Chương 30 : Lão Sư Quái Vật (3)
Ngày đăng: 23:23 06/08/20
Dịch: HảiFull – 06/11/2019
Trong phòng lúc này đầy người, có lẽ Hoắc Vũ Hạo là người đến cuối cùng bởi vì chỗ trống còn rất ít. Hắn vất vả lắm mới tìm được chỗ để ngồi xuống, bên cạnh là một tiểu cô nương xinh xắn. Chẳng qua tiểu cô nương này cũng giống với Vương Đông khi hắn mới gặp, vẻ mặt kiêu ngạo, ngẩng đầu không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Ngồi xuống rồi hắn mới có cơ hội quan sát mọi thứ xung quanh. Phòng học rất lớn, xung quanh có khoảng trăm học viên, mà theo quy chế ban đầu là một ngàn người, vậy có lẽ tân sinh có đến mười ban. Hắn rất nhanh đã thấy Vương Đông, do tên kia thực sự rất anh tuấn. Bên cạnh hắn đều là nữ hài tử, ai ai cũng đều xinh xắn đáng yêu, chỉ là vẫn không thể so sánh với nữ hài tử ngồi cạnh hắn mà thôi.
Đúng lúc này một lão phụ nhân bước vào phòng học. Lão phụ nhân này mặc trường bào màu trắng, dáng người trung bình, tóc bạc, da đồi mồi, mái tóc hoa râm được búi chặt trên đỉnh đầu. Điểm kỳ lạ là đôi mắt của bà sáng ngời, bên trong tròng mắt màu đen quét ra tinh quang bốn phía.
Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn Linh Mâu nên đặc biệt nhạy cảm với những chuyện này, hắn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bà ấy ẩn chứa uy áp tinh thần rất lớn. Thấy lão phụ nhân này bước vào, cả phòng nhất thời yên lặng lại, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bục giảng. Lão phụ nhân đứng trên bục giảng, ánh mắt liếc từ trái sang phải, mỗi người trong phòng bị ánh mắt bà nhìn đến đều thấy xuất hiện một áp lực vô hình trong lòng.
“Ta là Chu Y, chủ nhiệm của các ngươi năm nay. Ta không biết có bao nhiêu người trong số các ngươi có thể trụ được hết năm nay, nhưng ta có thể nói, trong lớp của ta thì phế vật không có khả năng tồn tại. Ta đào tạo là quái vật chứ không phải thứ ngu xuẩn.”
Nghe xong lời khó nghe này của Chu lão sư, không ít đệ tử tỏ ra bất mãn, những người thông qua sát hạch trở thành đệ tử của Sử Lai Khắc học viện không ai không là tinh anh, họ đều là những nhân tài nổi bật trong chúng bạn đồng trang lứa. Vậy mà Chu lão sư này lại gọi bọn họ là phế vật, là ngu xuẩn. Chỉ có Hoắc Vũ Hạo khi nghe những lời này của Chu lão sư lại không có chút bất ngờ nào, đại sư huynh từng nói với hắn vị lão sư này rất nghiêm khắc, tính cách cũng không tốt nhưng lại là người có bản lãnh thật sự.
“Ai đã từng đánh nhau từ ngày báo danh đến nay, đứng dậy.”
Chu lão sư đột nhiên nói một câu làm cả lớp giật mình khiếp sợ. Những học viên này đều vừa trúng tuyển, không quen biết nhau thì làm sao có chuyện đánh nhau trong học viện? Mà dù có đánh thì có ai ngu ngốc mà thừa nhận? Trong lúc cả lớp im lặng thì có một người đứng lên, chính là Hoắc Vũ Hạo.
Hắn đứng lên không phải vì hắn thành thật, mà hắn đoán vị Chu lão sư này đột nhiên hỏi vậy tất phải có nguyên nhân. Thấy Hoắc Vũ Hạo đứng lên, Vương Đông hừ một tiếng, cũng không chịu yếu thế đứng lên luôn. Cả lớp có trăm học viên nhưng chỉ có hai người bọn họ đứng lên, giống như hạc giữa bầy gà, lập tức trở thành tiêu điểm.
“Chỉ có hai thôi sao?” Chu Y nhíu mày nói.
“Đúng là một đám phế vật. Các ngươi chưa nghe câu chỉ có người bất tài mới sợ phiền phức à? Trừ hai người này ra tất cả đều xuống chạy một trăm vòng quanh quảng trường Sử Lai Khắc cho ta. Ai không hoàn thành lập tức khai trừ.”
Chu Y vừa dứt lời, cả lớp liền xôn xao một trận, hôm nay mới là ngày đầu tiên khai giảng, khóa học còn chưa bắt đầu thế mà lại xử phạt những người không đánh nhau? Ai phục?
Ngay lập tức có một học viên đứng lên nói: “Thưa lão sư, ta không phục. Dựa vào cái gì mà lại phạt những người không đánh nhau như bọn ta?”
Chu Y thản nhiên nói:
“Vì ta muốn thế. Không phục thì ngươi có thể cút đi, ta là chủ nhiệm lớp này, ta có quyền khai trừ bất cứ kẻ nào. Cho các ngươi một phút, nếu các ngươi còn chưa xuống quảng trường Sử Lai Khắc, tất cả đều bị khai trừ.”
Nàng vừa nói xong, một luồng áp lực kinh khủng từ người nàng lan tỏa ra, từng cái Hồn Hoàn xuất hiện dưới chân. Hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái Hồn Hoàn toát ra khí thế hết sức mạnh mẽ. Vị lão sư này không ngờ lại là một cường giả cấp bậc Hồn Đế, hơn nữa còn có đến hai cái vạn niên Hồn Hoàn, nếu nàng muốn thu thập hết một trăm đệ tử này thì dễ như trở bàn tay. Những học viên này dù sao cũng còn nhỏ, dưới uy áp kinh khủng như thế làm sao còn có người dám phản đối nữa, tất cả mang bộ mặt xám xịt chạy ra khỏi phòng, sau đó Chu Y mới thu Hồn Hoàn trở lại, vẻ mặt vẫn bình thản nhìn các học viên đi khỏi.
“Ta nhắc các ngươi một lần nữa, các ngươi chỉ có một canh giờ. Trong thời gian này, ai không chạy đủ một trăm vòng thì xem như không hợp cách. Đây xem như là lần khảo hạch đầu tiên của các ngươi, ai không đủ điều kiện có thể cuốn xéo.”
Nghe bà nói thế, các học viên còn đi phía sau lập tức tăng tốc chạy thẳng ra quảng trường. Vương Đông có chút kinh ngạc nhìn sang Hoắc Vũ Hạo, trong phòng lúc này chỉ còn có hai người bọn họ và Chu lão sư, vẻ mặt Chu Y dường như dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều, quay sang vẫy vẫy hai người bọn họ.
Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo cùng đi tới. Chu Y nhìn hai người bọn họ hài lòng gật gật đầu: “Không tệ, cũng có được hai đứa trẻ chính trực. Nói đi, ai gây sự trước, tại sao lại đánh nhau?”
Vương Đông vừa định lên tiếng thì Hoắc Vũ Hạo đã cướp lời: “Thưa lão sư, hai người chúng ta là bạn cùng phòng, vì có chút mâu thuẫn mà gây nên xung đột.
Chu Y dường như có chút hứng thú, hỏi tiếp: “Ồ! Lại còn là bạn cùng phòng. Đánh rất tốt, bạn cùng phòng đánh nhau là cực tốt, như vậy mới có cạnh tranh, có thể cùng nhau tiến bộ.”
Đứng trước mặt Chu Y, dù là Hoắc Vũ Hạo hay Vương Đông đều không khỏi lạnh cả người, mồi hôi ướt đẫm cả tay. Vị giáo sư này thật ngang ngược, không giống những lão sư bình thường a! Thế nên phương pháp giảng dạy cũng không giống ai. Không hổ là lão sư quái vật. Trên mặt Chu Y hiện ra một nụ cười mà so với khóc còn khó coi hơn gấp mấy lần.
“Đánh nhau là tốt, nhưng ta không thích học sinh của mình đánh nhau. Nhớ rõ, lần sau có muốn đánh phải đánh người Ban khác. Nội quy của Sử Lai Khắc cũng không phải là nghiêm ngặt lắm, đấy cũng vì muốn mỗi học viên đều có thể bộc lộ cá tính riêng của mình. Đối với những chuyện đánh nhau thế này thì đa phần đều xem như không thấy. Nhưng có một chút hạn chế, để ta nói cho các ngươi luôn. Đệ tử cấp cao không thể chủ động khiêu khích hoặc công kích đệ tử cấp thấp, một khi bị phát hiện lập tức khai trừ. Nhưng đệ tử cấp thấp lại có thể khiêu chiến với đệ tử cấp cao, tuy nhiên phải có một lão sư ở bên cạnh quan sát để chứng tỏ các ngươi không bị người lớp trên bắt nạt. Còn cùng cấp thì có thể thoải mái đánh nhau miễn không chết người là được.
Chiến đấu chính là phương pháp ngắn nhất để gia tăng thực lực. Khi các ngươi lên năm hai có thể vào Đấu Hồn Khu so đấu. Nếu thắng sẽ được học viện thưởng tiền. Bất quá, giờ thì các ngươi cũng xuống dưới chạy bộ đi.”
Vương Đông giật mình hỏi: “Lão sư, ngài không phải nói hai người chúng ta không phải chạy sao?”
Trong phòng lúc này đầy người, có lẽ Hoắc Vũ Hạo là người đến cuối cùng bởi vì chỗ trống còn rất ít. Hắn vất vả lắm mới tìm được chỗ để ngồi xuống, bên cạnh là một tiểu cô nương xinh xắn. Chẳng qua tiểu cô nương này cũng giống với Vương Đông khi hắn mới gặp, vẻ mặt kiêu ngạo, ngẩng đầu không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Ngồi xuống rồi hắn mới có cơ hội quan sát mọi thứ xung quanh. Phòng học rất lớn, xung quanh có khoảng trăm học viên, mà theo quy chế ban đầu là một ngàn người, vậy có lẽ tân sinh có đến mười ban. Hắn rất nhanh đã thấy Vương Đông, do tên kia thực sự rất anh tuấn. Bên cạnh hắn đều là nữ hài tử, ai ai cũng đều xinh xắn đáng yêu, chỉ là vẫn không thể so sánh với nữ hài tử ngồi cạnh hắn mà thôi.
Đúng lúc này một lão phụ nhân bước vào phòng học. Lão phụ nhân này mặc trường bào màu trắng, dáng người trung bình, tóc bạc, da đồi mồi, mái tóc hoa râm được búi chặt trên đỉnh đầu. Điểm kỳ lạ là đôi mắt của bà sáng ngời, bên trong tròng mắt màu đen quét ra tinh quang bốn phía.
Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn Linh Mâu nên đặc biệt nhạy cảm với những chuyện này, hắn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bà ấy ẩn chứa uy áp tinh thần rất lớn. Thấy lão phụ nhân này bước vào, cả phòng nhất thời yên lặng lại, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bục giảng. Lão phụ nhân đứng trên bục giảng, ánh mắt liếc từ trái sang phải, mỗi người trong phòng bị ánh mắt bà nhìn đến đều thấy xuất hiện một áp lực vô hình trong lòng.
“Ta là Chu Y, chủ nhiệm của các ngươi năm nay. Ta không biết có bao nhiêu người trong số các ngươi có thể trụ được hết năm nay, nhưng ta có thể nói, trong lớp của ta thì phế vật không có khả năng tồn tại. Ta đào tạo là quái vật chứ không phải thứ ngu xuẩn.”
Nghe xong lời khó nghe này của Chu lão sư, không ít đệ tử tỏ ra bất mãn, những người thông qua sát hạch trở thành đệ tử của Sử Lai Khắc học viện không ai không là tinh anh, họ đều là những nhân tài nổi bật trong chúng bạn đồng trang lứa. Vậy mà Chu lão sư này lại gọi bọn họ là phế vật, là ngu xuẩn. Chỉ có Hoắc Vũ Hạo khi nghe những lời này của Chu lão sư lại không có chút bất ngờ nào, đại sư huynh từng nói với hắn vị lão sư này rất nghiêm khắc, tính cách cũng không tốt nhưng lại là người có bản lãnh thật sự.
“Ai đã từng đánh nhau từ ngày báo danh đến nay, đứng dậy.”
Chu lão sư đột nhiên nói một câu làm cả lớp giật mình khiếp sợ. Những học viên này đều vừa trúng tuyển, không quen biết nhau thì làm sao có chuyện đánh nhau trong học viện? Mà dù có đánh thì có ai ngu ngốc mà thừa nhận? Trong lúc cả lớp im lặng thì có một người đứng lên, chính là Hoắc Vũ Hạo.
Hắn đứng lên không phải vì hắn thành thật, mà hắn đoán vị Chu lão sư này đột nhiên hỏi vậy tất phải có nguyên nhân. Thấy Hoắc Vũ Hạo đứng lên, Vương Đông hừ một tiếng, cũng không chịu yếu thế đứng lên luôn. Cả lớp có trăm học viên nhưng chỉ có hai người bọn họ đứng lên, giống như hạc giữa bầy gà, lập tức trở thành tiêu điểm.
“Chỉ có hai thôi sao?” Chu Y nhíu mày nói.
“Đúng là một đám phế vật. Các ngươi chưa nghe câu chỉ có người bất tài mới sợ phiền phức à? Trừ hai người này ra tất cả đều xuống chạy một trăm vòng quanh quảng trường Sử Lai Khắc cho ta. Ai không hoàn thành lập tức khai trừ.”
Chu Y vừa dứt lời, cả lớp liền xôn xao một trận, hôm nay mới là ngày đầu tiên khai giảng, khóa học còn chưa bắt đầu thế mà lại xử phạt những người không đánh nhau? Ai phục?
Ngay lập tức có một học viên đứng lên nói: “Thưa lão sư, ta không phục. Dựa vào cái gì mà lại phạt những người không đánh nhau như bọn ta?”
Chu Y thản nhiên nói:
“Vì ta muốn thế. Không phục thì ngươi có thể cút đi, ta là chủ nhiệm lớp này, ta có quyền khai trừ bất cứ kẻ nào. Cho các ngươi một phút, nếu các ngươi còn chưa xuống quảng trường Sử Lai Khắc, tất cả đều bị khai trừ.”
Nàng vừa nói xong, một luồng áp lực kinh khủng từ người nàng lan tỏa ra, từng cái Hồn Hoàn xuất hiện dưới chân. Hai vàng, hai tím, hai đen, sáu cái Hồn Hoàn toát ra khí thế hết sức mạnh mẽ. Vị lão sư này không ngờ lại là một cường giả cấp bậc Hồn Đế, hơn nữa còn có đến hai cái vạn niên Hồn Hoàn, nếu nàng muốn thu thập hết một trăm đệ tử này thì dễ như trở bàn tay. Những học viên này dù sao cũng còn nhỏ, dưới uy áp kinh khủng như thế làm sao còn có người dám phản đối nữa, tất cả mang bộ mặt xám xịt chạy ra khỏi phòng, sau đó Chu Y mới thu Hồn Hoàn trở lại, vẻ mặt vẫn bình thản nhìn các học viên đi khỏi.
“Ta nhắc các ngươi một lần nữa, các ngươi chỉ có một canh giờ. Trong thời gian này, ai không chạy đủ một trăm vòng thì xem như không hợp cách. Đây xem như là lần khảo hạch đầu tiên của các ngươi, ai không đủ điều kiện có thể cuốn xéo.”
Nghe bà nói thế, các học viên còn đi phía sau lập tức tăng tốc chạy thẳng ra quảng trường. Vương Đông có chút kinh ngạc nhìn sang Hoắc Vũ Hạo, trong phòng lúc này chỉ còn có hai người bọn họ và Chu lão sư, vẻ mặt Chu Y dường như dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều, quay sang vẫy vẫy hai người bọn họ.
Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo cùng đi tới. Chu Y nhìn hai người bọn họ hài lòng gật gật đầu: “Không tệ, cũng có được hai đứa trẻ chính trực. Nói đi, ai gây sự trước, tại sao lại đánh nhau?”
Vương Đông vừa định lên tiếng thì Hoắc Vũ Hạo đã cướp lời: “Thưa lão sư, hai người chúng ta là bạn cùng phòng, vì có chút mâu thuẫn mà gây nên xung đột.
Chu Y dường như có chút hứng thú, hỏi tiếp: “Ồ! Lại còn là bạn cùng phòng. Đánh rất tốt, bạn cùng phòng đánh nhau là cực tốt, như vậy mới có cạnh tranh, có thể cùng nhau tiến bộ.”
Đứng trước mặt Chu Y, dù là Hoắc Vũ Hạo hay Vương Đông đều không khỏi lạnh cả người, mồi hôi ướt đẫm cả tay. Vị giáo sư này thật ngang ngược, không giống những lão sư bình thường a! Thế nên phương pháp giảng dạy cũng không giống ai. Không hổ là lão sư quái vật. Trên mặt Chu Y hiện ra một nụ cười mà so với khóc còn khó coi hơn gấp mấy lần.
“Đánh nhau là tốt, nhưng ta không thích học sinh của mình đánh nhau. Nhớ rõ, lần sau có muốn đánh phải đánh người Ban khác. Nội quy của Sử Lai Khắc cũng không phải là nghiêm ngặt lắm, đấy cũng vì muốn mỗi học viên đều có thể bộc lộ cá tính riêng của mình. Đối với những chuyện đánh nhau thế này thì đa phần đều xem như không thấy. Nhưng có một chút hạn chế, để ta nói cho các ngươi luôn. Đệ tử cấp cao không thể chủ động khiêu khích hoặc công kích đệ tử cấp thấp, một khi bị phát hiện lập tức khai trừ. Nhưng đệ tử cấp thấp lại có thể khiêu chiến với đệ tử cấp cao, tuy nhiên phải có một lão sư ở bên cạnh quan sát để chứng tỏ các ngươi không bị người lớp trên bắt nạt. Còn cùng cấp thì có thể thoải mái đánh nhau miễn không chết người là được.
Chiến đấu chính là phương pháp ngắn nhất để gia tăng thực lực. Khi các ngươi lên năm hai có thể vào Đấu Hồn Khu so đấu. Nếu thắng sẽ được học viện thưởng tiền. Bất quá, giờ thì các ngươi cũng xuống dưới chạy bộ đi.”
Vương Đông giật mình hỏi: “Lão sư, ngài không phải nói hai người chúng ta không phải chạy sao?”