Đấu La Đại Lục 2
Chương 335 : Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt (3)
Ngày đăng: 23:26 06/08/20
Dịch: HảiFull
Đường Nhã bước đến trước cửa Thiết Huyết tông, nàng hít thở thật sâu rồi đột nhiên quát lên một tiếng, hai tay giơ lên, lập tức có vô số dây leo màu xanh đen lao ra, chia làm ba hướng, chỉ trong nháy mắt đã đánh nát ba tấm biển bằng đồng kia. Đồng thời từ dưới chân Đường Nhã cũng bay lên bốn cái hồn hoàn.
Nếu có Bối Bối ở đây thì hắn nhất định sẽ khiếp sợ khi thấy tu vi của Đường Nhã. Đường Nhã chỉ mới đột phá cấp 30 được hơn một năm, ngay cả hắn và Từ Tam Thạch khi đột phá từ cấp 30 lên cấp 40 cũng không nhanh như vậy! Bối Bối hoàn toàn không biết Đường Nhã đã là một cường giả bậc Hồn Tông.
Lam Ngân Thảo… không, lúc này vũ hồn của Đường Nhã đã không còn là Lam Ngân Thảo bình thường nữa. Dây leo màu xanh đen không ngừng bay múa giống như là một con rắn khổng lồ. Hai đồng tử của nàng còn phát ra ánh sáng màu đỏ tím.
Hai bên cửa lớn của Thiết Huyết tông lúc này đúng là có đệ tử đứng trực, nhưng vì động tác của Đường Nhã quá nhanh, nên khi nàng phá hủy ba tấm biển bằng đồng kia xong rồi hai gã đệ tử này mới kịp phản ứng.
- Ngươi làm cái gì đó? Muốn chết sao?
Một gã đệ tử tức giận lớn tiếng mắng, có điều hắn vừa dứt lời thì liền thấy bốn cái hồn hoàn của Đường Nhã đang từ từ bay lên, hai vàng hai tím, gương mặt hắn liền lộ rõ vẻ sợ hãi.
Bốn hồn hoàn, cấp bậc này ở trong học viện Sử Lai Khắc tuy không phải quá đặc biệt, nhưng ở đại đa số tông môn bên ngoài thì đã có thể xem là một cường giả khá mạnh, huống chi cấp bậc hồn hoàn của nàng lại còn được phối hợp theo thứ tự tốt nhất.
Như mấy người Hoắc Vũ Hạo sau khi tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái trở về liền cảm thấy tu vi của đám người Đái Hoa Bân cũng không quá mạnh. Ở học viện Sử Lai Khắc, Đường Nhã có thể là một đệ tử bình thường, nhưng so với một ít tông môn nhỏ thì lại không phải là kẻ yếu.
Lúc này trong đầu Đường Nhã chỉ có mỗi ý nghĩ muốn báo thù, hai nhánh Lam Ngân Thảo thô to đột nhiên vung lên, lập tức quấn lấy cổ hai gã đệ tử Thiết Huyết tông kia. Không biết nàng đã sử dụng hồn kỹ gì mà hai cây Lam Ngân Thảo bỗng nhiên hóa thành màu tím sậm.
Tiếng gào thê thảm vang vọng toàn trường, có thể thấy hai gã đệ tử Thiết Huyết tông giống như bị một con rắn khổng lồ quấn lấy, nháy mắt sau đã biến thành đống thịt nát, máu tươi tràn ra liền thấm vào Lam Ngân Thảo rồi hóa thành từng tia sáng bay vào trong cơ thể của Đường Nhã. Mà sắc mặt của Đường Nhã lại càng thêm tái nhợt.
- A….!?!
Trên tầng hai của tửu lâu ở phía đối diện Thiết Huyết tông có một ông lão đang ngồi, vị trí của lão lại có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đang phát sinh trước cửa Thiết Huyết tông. Ánh mắt lão bỗng toát lên chút vui mừng, hai mắt híp lại, lộ vẻ suy tư.
- Thiết Lực, ngươi mau ra đây cho ta!
Đường Nhã quát lớn một tiếng rồi bước nhanh qua cổng, đi thẳng vào bên trong. Hai nhánh Lam Ngân Thảo vung lên hất hai cái xác của hai gã đệ tử Thiết Huyết Tông lên bức tường đỏ thắm.
Tiếng kêu thảm thiết của hai gã gác cổng đã làm chấn động cả Thiết Huyết Tông. Một đám đệ tử bên trong nhanh chóng chạy ra.
Dẫn đầu là một gã có thân hình cao lớn, nhưng đôi mắt lại bé ti hí, một đầu tóc ngắn nhưng ở giữa đỉnh đầu lại trọc lóc không một sợi tóc. Gã thấy Đường Nhã đã xông vào trong, đôi mắt nhỏ xíu liền híp lại:
- Con nhóc kia, ngươi dám giết người của Thiết Huyết Tông? Thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Lên cho ta!
Gã trung niên có thân hình cao lớn này chính là thiếu tông chủ của Thiết Huyết Tông, Thiết Đường, năm đó chính hắn đã đi cùng với cha mình là Thiết Lực mua chuộc quân bảo vệ thành, nhân đêm tối bất ngờ đánh vào Đường Môn, thực lực của Đường Môn khi đó thật sự quá yếu. Chỉ có mỗi mình Đường Nhã có thể chạy thoát được.
Thiết Huyết Tông tuy chỉ là một tông môn nho nhỏ nhưng lại có đến gần hai trăm đệ tử, trong đó tông chủ Thiết Lực là cường giả cấp Hồn Đế, dưới tay hắn còn có hai trưởng lão cấp Hồn Vương, tu vi của gã Thiết Đường này cũng đã đạt đến cấp bậc Hồn Tông.
- Các ngươi đều đi chết cả đi!
Đường Nhã đau buồn hét lớn, một chân dậm xuống đất, thân thể mềm mại xoay tròn như một con quay, nhất thời vô số ám khí bắn ra giống như thiên nữ tán hoa, bay tán loạn khắp bốn phía, thẳng đến đám đệ tử Thiết Huyết Tông đang xông tới.
Hơn mười tên đệ tử Thiết Huyết Tông đi đầu đều không tránh được mà ngã xuống. Tu vi của đám đệ tử này chỉ mới là Hồn Sĩ hoặc Đại hồn sư. Đa số đều không đủ tiêu chuẩn thi vào các học viện hồn sư cao cấp, làm sao có thể tránh được những ám khí đã được Đường Nhã truyền hồn lực vào cơ chứ?
Thiết Đường dĩ nhiên cũng đã thấy bốn cái hồn hoàn trên người Đường Nhã, hắn cũng có bốn hồn hoàn, nhưng lại là một trắng, hai vàng, một tím. Hơn nữa hồn hoàn ngàn năm còn nhờ cha hắn và hai vị trưởng lão cố gắng lắm mới miễn cưỡng có được.
Còn việc Đường Nhã đánh đến cửa thì Thiết Đường cũng không quá kinh ngạc, vì đây là cái bẫy mà hắn đã xếp đặt. Đường Nhã chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, căn bản không đặt trong mắt Thiết Huyết Tông, cái bọn hắn e ngại là học viện Sử Lai Khắc. Bọn hắn vẫn chưa biết Đường Nhã đã không còn là đệ tử của học viện nên mới vất vả tính kế, đợi nàng tự dấn thân đến gây sự với bọn họ để tránh phiền phức không đáng có. Nhưng Thiết Đường không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà tu vi của Đường Nhã lại tăng nhanh đến vậy.
Đợt ám khí kia vừa bay đi, các nhánh Lam Ngân Thảo lại ùn ùn kéo đến. Các nhánh Lam Ngân Thảo vừa nhọn vừa sắc bén, nơi nó lướt qua liền xuất hiện một màn hoa máu nở rộ khắp nơi, lại thêm mười mấy gã đệ tử Thiết Huyết Tông bị Lam Ngân Thảo xuyên qua cổ họng, bỏ mạng mà chết, máu của bọn chúng nhanh chóng bị Lam Ngân Thảo hấp thu không còn một mảnh.
Gương mặt tái nhợt của Đường Nhã bắt đầu ửng đỏ, ánh sáng màu đỏ tím phát ra từ ánh mắt của nàng càng thêm rõ rệt. Cơ thể mềm mại liên tục di chuyển, các nhánh Lam Ngân Thảo cứ vung lên rồi rút lại vứt các thi thể bay ra xa. Mà lúc này nàng đã càng lúc càng đến gần nơi Thiết Đường đang đứng.
Vũ hồn của Thiết Đường được kế thừa từ Thiết Lực, Thiết Tí Hùng, một loại vũ hồn loài gấu hết sức bình thường, so với Ám Kim Khủng Trảo Hùng giống như đom đóm so với trăng rằm.
Thực lực của Đường Nhã quá mạnh nên các đệ tử còn lại của Thiết Huyết Tông không dám tiếp tục xông lên, tất cả đều cuống cuồng lùi nhanh về sau. Tất nhiên như thế sẽ để lộ Thiết Đường ra ngoài.
Lúc này Thiết Đường có muốn lùi cũng không thể nữa, ban nãy hắn đã phát tín hiệu thông báo của tông môn cho cha và các trưởng lão rồi. Chẳng qua là lực công kích của Đường Nhã hơn xa dự đoán của bọn hắn, trong chốc lát mà đã có thể gây nên thương vong lớn như vậy. Tuy nhiên, chỉ cần hắn có thể giữ chân Đường Nhã ở đây, chờ cha hắn và hai vị trưởng lão đến, lúc đó Đường Nhã chắc chắn sẽ phải chết. Nàng giết nhiều người như vậy, cho dù bằm thây nàng thành vạn đoạn thì Thiết Huyết Tông vẫn là người có lý.
- Giết chết ngươi, giết chết ngươi.
Đường Nhã điên cuồng quát mắng, lúc này nàng giống như đã hoàn toàn điên loạn. Hơn mười nhánh Lam Ngân Thảo bắn ra như tia chớp, đánh thẳng về phía Thiết Đường.
Thiết Đường hơi khom người xuống đứng thế trung bình tấn, hồn hoàn thứ ba lóe sáng, hai đấm đồng thời đánh ra phía trước, từ hai đấm bắn ra một luồng sáng chừng hai thước hình thành một tấm khiên ánh sáng chắn trước người hắn, làm đám Lam Ngân Thảo vừa va phải liền bị đánh ngược trở lại, sau đó tấm khiên ánh sáng tiếp tục bắn thẳng về phía Đường Nhã.
Đường Nhã hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng điều khiển đám Lam Ngân Thảo vừa bị đánh bật ra chuyển hướng sang tấm khiên kia. Chân nàng cũng bắt đầu sử dụng bộ pháp Quỷ Ảnh Mê Tung tránh sang một bên.
Năm đó, cha mẹ nàng do thiên phú có hạn nên tu luyện tuyệt học của Đường Môn không đạt được thành tựu cao lắm. Mà nàng nhờ sự giúp đỡ của Bối Bối mới dần dần tiến bộ. Lúc này Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ mà nàng đang sử dụng, cho dù là cha nàng ngày trước cũng không thể sánh bằng.
Tấm khiên ánh sáng kia tuy tập trung vào Đường Nhã, nhưng do nàng liên tiếp né tránh nên ánh sáng càng lúc càng yếu dần đi. Mà bản thân Thiết Đường cũng bị tấn công liên tục.
Đúng lúc này, từ phía sau Thiết Huyết Tông truyền đến một tiếng hét lớn:
- Kẻ nào dám đến gây chuyện ở Thiết Huyết Tông ta?
Một người có diện mạo giống Thiết Đường đến tám phần vừa hét lớn vừa dẫn hai ông lão có tuổi tác tương đương hắn nhanh chóng chạy đến.
Ánh mắt Đường Nhã chợt lóe ra sát khí, nàng giơ tay phải lên cao, hồn hoàn thứ ba lóe sáng. Lập tức xuất hiện một luồng sáng màu tím bay về phía ba người kia.
Luồng sáng màu tím kia vừa bay vừa dãn ra trên không trung, từ từ hóa thành một cái lưới lớn chừng năm thước. Đây là hồn kỹ thứ ba của Đường Nhã, Sa La Xà Võng, cũng chính là hồn kỹ từ Mạn Đà La Xà ngàn năm mà ngày trước Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo hợp lực đánh chết.
Lam Ngân Thảo của Đường Nhã, bất kể là sức mạnh hay khí thế đều hơn Thiết Đường một nửa, hắn thấy cha và hai vị trưởng lão đã đến liền cảm thấy an toàn, nhưng lúc này mấy nhánh Lam Ngân Thảo đã điên cuồng vọt về phía hắn từ bốn phương tám hướng.
Thiết Đường không chút do dự sử dụng đến hồn kỹ thứ tư của mình, từ người hắn tỏa ra một tầng ánh sáng trắng, đôi tay hắn lại càng thô kệch hơn trước, cả người xoay tròn trên mặt đất, đôi tay quơ mạnh đánh vào các nhánh dây leo đang không ngừng bay đến.
Tuy nhiên, sau khi va chạm vào Lam Ngân Thảo, Thiết Đường liền bị thương không nhẹ, các mũi gai nhọn của Lam Ngân Thảo sắc bén vô cùng, ngay cả nắm đấm sắt thép của Thiết Tí Hùng cũng không cản được. Một quyền của hắn tuy có thể ngăn cản được Lam Ngân Thảo nhưng đống gai nhọn ấy cũng để lại trên nắm đấm của hắn không ít lỗ máu. Càng khủng khiếp hơn là hắn cảm nhận được máu huyết chỗ miệng vết thương giống như bị Lam Ngân Thảo hút đi một chút.
“Chuyện này… đây là sức mạnh gì?”
Lúc này Thiết Đường giống như uống phải rượu độc giải khát, biết rõ nếu vẫn tiếp tục ngăn cản thì máu trong cơ thể mình sẽ bị Lam Ngân Thảo hấp thu nhiều hơn, nhưng hắn không thể không ra tay.
Hắn tổng cộng đánh ra bảy tám quyền đã thấy bản thân lung lay sắp ngã. Một nhánh Lam Ngân Thảo thô to đánh tới, hắn vung ra một quyền nhưng lại không thể đánh bay nhánh Lam Ngân Thảo ấy, càng làm nó đâm sâu vào tay của hắn. Hắn hét lên một tiếng thảm thiết. Sau đó, từng nhánh Lam Ngân Thảo nương theo tiếng la hét của hắn mà bắt đầu cùng tiến lên, đem thân thể Thiết Đường trói chặt lại, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy vô số dây leo đang cuộn tròn.
Từng luồng sáng màu đỏ tím thông qua Lam Ngân Thảo không ngừng truyền về phía Đường Nhã, khí tức của Đường Nhã cũng lập tức tăng vọt theo.
Hấp thu sức mạnh của một gã Hồn Tông quả nhiên khác với người thường. Đường Nhã có thể cảm nhận được hồn lực của mình đã tăng lên rất nhiều.
Thiết Đường bị Lam Ngân Thảo bao phủ như thế, vậy cha hắn, Thiết Lực đâu rồi?
Thiết Lực quả thật là đang trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra mà không có cách nào nhúng tay vào được.
Đường Nhã bước đến trước cửa Thiết Huyết tông, nàng hít thở thật sâu rồi đột nhiên quát lên một tiếng, hai tay giơ lên, lập tức có vô số dây leo màu xanh đen lao ra, chia làm ba hướng, chỉ trong nháy mắt đã đánh nát ba tấm biển bằng đồng kia. Đồng thời từ dưới chân Đường Nhã cũng bay lên bốn cái hồn hoàn.
Nếu có Bối Bối ở đây thì hắn nhất định sẽ khiếp sợ khi thấy tu vi của Đường Nhã. Đường Nhã chỉ mới đột phá cấp 30 được hơn một năm, ngay cả hắn và Từ Tam Thạch khi đột phá từ cấp 30 lên cấp 40 cũng không nhanh như vậy! Bối Bối hoàn toàn không biết Đường Nhã đã là một cường giả bậc Hồn Tông.
Lam Ngân Thảo… không, lúc này vũ hồn của Đường Nhã đã không còn là Lam Ngân Thảo bình thường nữa. Dây leo màu xanh đen không ngừng bay múa giống như là một con rắn khổng lồ. Hai đồng tử của nàng còn phát ra ánh sáng màu đỏ tím.
Hai bên cửa lớn của Thiết Huyết tông lúc này đúng là có đệ tử đứng trực, nhưng vì động tác của Đường Nhã quá nhanh, nên khi nàng phá hủy ba tấm biển bằng đồng kia xong rồi hai gã đệ tử này mới kịp phản ứng.
- Ngươi làm cái gì đó? Muốn chết sao?
Một gã đệ tử tức giận lớn tiếng mắng, có điều hắn vừa dứt lời thì liền thấy bốn cái hồn hoàn của Đường Nhã đang từ từ bay lên, hai vàng hai tím, gương mặt hắn liền lộ rõ vẻ sợ hãi.
Bốn hồn hoàn, cấp bậc này ở trong học viện Sử Lai Khắc tuy không phải quá đặc biệt, nhưng ở đại đa số tông môn bên ngoài thì đã có thể xem là một cường giả khá mạnh, huống chi cấp bậc hồn hoàn của nàng lại còn được phối hợp theo thứ tự tốt nhất.
Như mấy người Hoắc Vũ Hạo sau khi tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái trở về liền cảm thấy tu vi của đám người Đái Hoa Bân cũng không quá mạnh. Ở học viện Sử Lai Khắc, Đường Nhã có thể là một đệ tử bình thường, nhưng so với một ít tông môn nhỏ thì lại không phải là kẻ yếu.
Lúc này trong đầu Đường Nhã chỉ có mỗi ý nghĩ muốn báo thù, hai nhánh Lam Ngân Thảo thô to đột nhiên vung lên, lập tức quấn lấy cổ hai gã đệ tử Thiết Huyết tông kia. Không biết nàng đã sử dụng hồn kỹ gì mà hai cây Lam Ngân Thảo bỗng nhiên hóa thành màu tím sậm.
Tiếng gào thê thảm vang vọng toàn trường, có thể thấy hai gã đệ tử Thiết Huyết tông giống như bị một con rắn khổng lồ quấn lấy, nháy mắt sau đã biến thành đống thịt nát, máu tươi tràn ra liền thấm vào Lam Ngân Thảo rồi hóa thành từng tia sáng bay vào trong cơ thể của Đường Nhã. Mà sắc mặt của Đường Nhã lại càng thêm tái nhợt.
- A….!?!
Trên tầng hai của tửu lâu ở phía đối diện Thiết Huyết tông có một ông lão đang ngồi, vị trí của lão lại có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đang phát sinh trước cửa Thiết Huyết tông. Ánh mắt lão bỗng toát lên chút vui mừng, hai mắt híp lại, lộ vẻ suy tư.
- Thiết Lực, ngươi mau ra đây cho ta!
Đường Nhã quát lớn một tiếng rồi bước nhanh qua cổng, đi thẳng vào bên trong. Hai nhánh Lam Ngân Thảo vung lên hất hai cái xác của hai gã đệ tử Thiết Huyết Tông lên bức tường đỏ thắm.
Tiếng kêu thảm thiết của hai gã gác cổng đã làm chấn động cả Thiết Huyết Tông. Một đám đệ tử bên trong nhanh chóng chạy ra.
Dẫn đầu là một gã có thân hình cao lớn, nhưng đôi mắt lại bé ti hí, một đầu tóc ngắn nhưng ở giữa đỉnh đầu lại trọc lóc không một sợi tóc. Gã thấy Đường Nhã đã xông vào trong, đôi mắt nhỏ xíu liền híp lại:
- Con nhóc kia, ngươi dám giết người của Thiết Huyết Tông? Thật sự là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Lên cho ta!
Gã trung niên có thân hình cao lớn này chính là thiếu tông chủ của Thiết Huyết Tông, Thiết Đường, năm đó chính hắn đã đi cùng với cha mình là Thiết Lực mua chuộc quân bảo vệ thành, nhân đêm tối bất ngờ đánh vào Đường Môn, thực lực của Đường Môn khi đó thật sự quá yếu. Chỉ có mỗi mình Đường Nhã có thể chạy thoát được.
Thiết Huyết Tông tuy chỉ là một tông môn nho nhỏ nhưng lại có đến gần hai trăm đệ tử, trong đó tông chủ Thiết Lực là cường giả cấp Hồn Đế, dưới tay hắn còn có hai trưởng lão cấp Hồn Vương, tu vi của gã Thiết Đường này cũng đã đạt đến cấp bậc Hồn Tông.
- Các ngươi đều đi chết cả đi!
Đường Nhã đau buồn hét lớn, một chân dậm xuống đất, thân thể mềm mại xoay tròn như một con quay, nhất thời vô số ám khí bắn ra giống như thiên nữ tán hoa, bay tán loạn khắp bốn phía, thẳng đến đám đệ tử Thiết Huyết Tông đang xông tới.
Hơn mười tên đệ tử Thiết Huyết Tông đi đầu đều không tránh được mà ngã xuống. Tu vi của đám đệ tử này chỉ mới là Hồn Sĩ hoặc Đại hồn sư. Đa số đều không đủ tiêu chuẩn thi vào các học viện hồn sư cao cấp, làm sao có thể tránh được những ám khí đã được Đường Nhã truyền hồn lực vào cơ chứ?
Thiết Đường dĩ nhiên cũng đã thấy bốn cái hồn hoàn trên người Đường Nhã, hắn cũng có bốn hồn hoàn, nhưng lại là một trắng, hai vàng, một tím. Hơn nữa hồn hoàn ngàn năm còn nhờ cha hắn và hai vị trưởng lão cố gắng lắm mới miễn cưỡng có được.
Còn việc Đường Nhã đánh đến cửa thì Thiết Đường cũng không quá kinh ngạc, vì đây là cái bẫy mà hắn đã xếp đặt. Đường Nhã chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, căn bản không đặt trong mắt Thiết Huyết Tông, cái bọn hắn e ngại là học viện Sử Lai Khắc. Bọn hắn vẫn chưa biết Đường Nhã đã không còn là đệ tử của học viện nên mới vất vả tính kế, đợi nàng tự dấn thân đến gây sự với bọn họ để tránh phiền phức không đáng có. Nhưng Thiết Đường không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà tu vi của Đường Nhã lại tăng nhanh đến vậy.
Đợt ám khí kia vừa bay đi, các nhánh Lam Ngân Thảo lại ùn ùn kéo đến. Các nhánh Lam Ngân Thảo vừa nhọn vừa sắc bén, nơi nó lướt qua liền xuất hiện một màn hoa máu nở rộ khắp nơi, lại thêm mười mấy gã đệ tử Thiết Huyết Tông bị Lam Ngân Thảo xuyên qua cổ họng, bỏ mạng mà chết, máu của bọn chúng nhanh chóng bị Lam Ngân Thảo hấp thu không còn một mảnh.
Gương mặt tái nhợt của Đường Nhã bắt đầu ửng đỏ, ánh sáng màu đỏ tím phát ra từ ánh mắt của nàng càng thêm rõ rệt. Cơ thể mềm mại liên tục di chuyển, các nhánh Lam Ngân Thảo cứ vung lên rồi rút lại vứt các thi thể bay ra xa. Mà lúc này nàng đã càng lúc càng đến gần nơi Thiết Đường đang đứng.
Vũ hồn của Thiết Đường được kế thừa từ Thiết Lực, Thiết Tí Hùng, một loại vũ hồn loài gấu hết sức bình thường, so với Ám Kim Khủng Trảo Hùng giống như đom đóm so với trăng rằm.
Thực lực của Đường Nhã quá mạnh nên các đệ tử còn lại của Thiết Huyết Tông không dám tiếp tục xông lên, tất cả đều cuống cuồng lùi nhanh về sau. Tất nhiên như thế sẽ để lộ Thiết Đường ra ngoài.
Lúc này Thiết Đường có muốn lùi cũng không thể nữa, ban nãy hắn đã phát tín hiệu thông báo của tông môn cho cha và các trưởng lão rồi. Chẳng qua là lực công kích của Đường Nhã hơn xa dự đoán của bọn hắn, trong chốc lát mà đã có thể gây nên thương vong lớn như vậy. Tuy nhiên, chỉ cần hắn có thể giữ chân Đường Nhã ở đây, chờ cha hắn và hai vị trưởng lão đến, lúc đó Đường Nhã chắc chắn sẽ phải chết. Nàng giết nhiều người như vậy, cho dù bằm thây nàng thành vạn đoạn thì Thiết Huyết Tông vẫn là người có lý.
- Giết chết ngươi, giết chết ngươi.
Đường Nhã điên cuồng quát mắng, lúc này nàng giống như đã hoàn toàn điên loạn. Hơn mười nhánh Lam Ngân Thảo bắn ra như tia chớp, đánh thẳng về phía Thiết Đường.
Thiết Đường hơi khom người xuống đứng thế trung bình tấn, hồn hoàn thứ ba lóe sáng, hai đấm đồng thời đánh ra phía trước, từ hai đấm bắn ra một luồng sáng chừng hai thước hình thành một tấm khiên ánh sáng chắn trước người hắn, làm đám Lam Ngân Thảo vừa va phải liền bị đánh ngược trở lại, sau đó tấm khiên ánh sáng tiếp tục bắn thẳng về phía Đường Nhã.
Đường Nhã hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng điều khiển đám Lam Ngân Thảo vừa bị đánh bật ra chuyển hướng sang tấm khiên kia. Chân nàng cũng bắt đầu sử dụng bộ pháp Quỷ Ảnh Mê Tung tránh sang một bên.
Năm đó, cha mẹ nàng do thiên phú có hạn nên tu luyện tuyệt học của Đường Môn không đạt được thành tựu cao lắm. Mà nàng nhờ sự giúp đỡ của Bối Bối mới dần dần tiến bộ. Lúc này Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ mà nàng đang sử dụng, cho dù là cha nàng ngày trước cũng không thể sánh bằng.
Tấm khiên ánh sáng kia tuy tập trung vào Đường Nhã, nhưng do nàng liên tiếp né tránh nên ánh sáng càng lúc càng yếu dần đi. Mà bản thân Thiết Đường cũng bị tấn công liên tục.
Đúng lúc này, từ phía sau Thiết Huyết Tông truyền đến một tiếng hét lớn:
- Kẻ nào dám đến gây chuyện ở Thiết Huyết Tông ta?
Một người có diện mạo giống Thiết Đường đến tám phần vừa hét lớn vừa dẫn hai ông lão có tuổi tác tương đương hắn nhanh chóng chạy đến.
Ánh mắt Đường Nhã chợt lóe ra sát khí, nàng giơ tay phải lên cao, hồn hoàn thứ ba lóe sáng. Lập tức xuất hiện một luồng sáng màu tím bay về phía ba người kia.
Luồng sáng màu tím kia vừa bay vừa dãn ra trên không trung, từ từ hóa thành một cái lưới lớn chừng năm thước. Đây là hồn kỹ thứ ba của Đường Nhã, Sa La Xà Võng, cũng chính là hồn kỹ từ Mạn Đà La Xà ngàn năm mà ngày trước Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo hợp lực đánh chết.
Lam Ngân Thảo của Đường Nhã, bất kể là sức mạnh hay khí thế đều hơn Thiết Đường một nửa, hắn thấy cha và hai vị trưởng lão đã đến liền cảm thấy an toàn, nhưng lúc này mấy nhánh Lam Ngân Thảo đã điên cuồng vọt về phía hắn từ bốn phương tám hướng.
Thiết Đường không chút do dự sử dụng đến hồn kỹ thứ tư của mình, từ người hắn tỏa ra một tầng ánh sáng trắng, đôi tay hắn lại càng thô kệch hơn trước, cả người xoay tròn trên mặt đất, đôi tay quơ mạnh đánh vào các nhánh dây leo đang không ngừng bay đến.
Tuy nhiên, sau khi va chạm vào Lam Ngân Thảo, Thiết Đường liền bị thương không nhẹ, các mũi gai nhọn của Lam Ngân Thảo sắc bén vô cùng, ngay cả nắm đấm sắt thép của Thiết Tí Hùng cũng không cản được. Một quyền của hắn tuy có thể ngăn cản được Lam Ngân Thảo nhưng đống gai nhọn ấy cũng để lại trên nắm đấm của hắn không ít lỗ máu. Càng khủng khiếp hơn là hắn cảm nhận được máu huyết chỗ miệng vết thương giống như bị Lam Ngân Thảo hút đi một chút.
“Chuyện này… đây là sức mạnh gì?”
Lúc này Thiết Đường giống như uống phải rượu độc giải khát, biết rõ nếu vẫn tiếp tục ngăn cản thì máu trong cơ thể mình sẽ bị Lam Ngân Thảo hấp thu nhiều hơn, nhưng hắn không thể không ra tay.
Hắn tổng cộng đánh ra bảy tám quyền đã thấy bản thân lung lay sắp ngã. Một nhánh Lam Ngân Thảo thô to đánh tới, hắn vung ra một quyền nhưng lại không thể đánh bay nhánh Lam Ngân Thảo ấy, càng làm nó đâm sâu vào tay của hắn. Hắn hét lên một tiếng thảm thiết. Sau đó, từng nhánh Lam Ngân Thảo nương theo tiếng la hét của hắn mà bắt đầu cùng tiến lên, đem thân thể Thiết Đường trói chặt lại, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy vô số dây leo đang cuộn tròn.
Từng luồng sáng màu đỏ tím thông qua Lam Ngân Thảo không ngừng truyền về phía Đường Nhã, khí tức của Đường Nhã cũng lập tức tăng vọt theo.
Hấp thu sức mạnh của một gã Hồn Tông quả nhiên khác với người thường. Đường Nhã có thể cảm nhận được hồn lực của mình đã tăng lên rất nhiều.
Thiết Đường bị Lam Ngân Thảo bao phủ như thế, vậy cha hắn, Thiết Lực đâu rồi?
Thiết Lực quả thật là đang trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra mà không có cách nào nhúng tay vào được.