Đấu La Đại Lục 2
Chương 341 : Tiến Sâu Vào Tinh Đấu, Khu Vực Hỗn Hợp (3)
Ngày đăng: 23:26 06/08/20
Dịch: HảiFull
- Vũ hồn của Mạc sư phụ là mây, người đang dùng năng lực của mình để tìm kiếm và bảo hộ cho mọi người.
Giọng nói êm tai của Duy Na chợt vang lên.
Vương Đông quay đầu nhìn nàng, nàng nhìn Vương Đông khẽ mĩm cười, nụ cười dịu dàng thật khiến lòng người say đắm. Có điều, nụ cười của nàng đã tặng nhầm đối tượng rồi, Vương Đông chỉ nhìn nàng rồi gật đầu, không chút phản ứng mà quay đầu nhìn về phía trước.
Mộ Tuyết liếc mắt nhìn Duy Na, ánh mắt lộ ra ý cười, bộ dáng ôn nhu của Duy Na lại hiện lên một chút xấu hổ.
Màn sương mù bao phủ dày đặc nhưng tiếc là không thể ngăn cản được Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo, lúc này Hoắc Vũ Hạo ở bên trong màn sương mù cảm nhận được chính xác số lượng hồn hoàn xuất hiện dưới chân Mạc Phi Vân. Hai vàng, ba tím, hai đen. Tuy số lượng hồn hoàn này không được đến tỷ lệ hoàn mỹ nhất nhưng cũng có thể xem là tương đối mạnh.
Mây là một vũ hồn rất hiếm thấy, hẳn là một dạng thuộc nhóm Khí vũ hồn. Không biết hắn thuộc hệ Cường Công hay Khống Chế đây.
Màn sương mù kia từ từ khuếch tán ra bên ngoài, bề ngoài màn sương mù này không có chút sức mạnh nào nhưng càng di chuyển lại càng lan tỏa nhanh và xa, tích tắc sau đã vượt khỏi phạm vi dò xét của Tinh Thần Tham Trắc rồi.
Hoắc Vũ Hạo đoán có lẽ nó tuy khác với cách dò xét của hắn nhưng cũng có cùng một công dụng. Một khi có thứ gì chạm vào mây mù, tùy tình hình mà Mạc Phi Vân có thể phán đoán được tình huống cụ thể. Mặc dù không chính xác được như Tinh Thần Tham Trắc nhưng cũng có thể nói là đủ dùng. Dĩ nhiên với tu vi của Mạc Phi Vân, phạm vi tìm kiếm của hắn lớn hơn Hoắc Vũ Hạo nhiều là chuyện hiển nhiên. Chẳng trách sau khi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hắn cũng không chú ý nhiều đến trận hình, cũng không dặn dò thêm gì nữa.
Đồng thời, Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiện khi Mạc Phi Vân phóng thích màn sương mù thì trong số bảy hồn hoàn của hắn, không có cái nào lóe sáng hết. Nói cách khác, năng lực này đến từ chính vũ hồn của hắn chứ không phải hồn kỹ. Bản thân vũ hồn đã mạnh như vậy thì phẩm chất của nó cũng không thể tầm thường rồi.
- Đi thôi.
Mây mù phát ra xung quanh bỗng biến mất, giọng nói của Mạc Phi Vân từ phía trước truyền đến, cả người hắn lúc này vẫn còn màn mây mù bao phủ dày đặc, vẫn không nhìn rõ thân ảnh của hắn.
Từ hôm đầu tiên của cuộc hành trình ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến nay, đây là ngày ba người Hoắc Vũ Hạo cảm thấy thoải mái nhất, bọn họ căn bản chẳng cần phải làm gì, chỉ có việc đi nhanh về trước mà thôi.
Mạc Phi Vân đi đầu không ngừng thay đổi đường đi, tốc độ so với khi ba người Hoắc Vũ Hạo thám hiểm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rõ ràng nhanh hơn nhiều lắm. Trong quá trình này thậm chí cả nhóm không gặp phải sự công kích của bất kỳ hồn thú nào cả. Chưa được nửa canh giờ mà cả nhóm đã đi vào sâu hơn mười dặm, Mạc Phi Vân hoàn toàn không có chút ý định sẽ giảm tốc độ.
Bản thân Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là một cánh rừng tự nhiên nên diện tích của nó trải dài không theo một quy tắc nào cả, nơi rộng nhất thậm chí kéo dài hơn 200 dặm, diện tích của nó ước chừng hơn mười mấy vạn cây số vuông. Có thể xem nó là cánh rừng lớn nhất trên đại lục Đấu La, diện tích của nó lớn hơn hẳn một hành tỉnh của một quốc gia nữa. Mà cánh rừng này, cho dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng không dám liều lĩnh đi xuyên qua khu vực trung tâm.
Sau bao nhiêu năm lăn lộn trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này, giới hồn sư đã dựa theo cấp bậc hồn thú xuất hiện mà chia nó thành mấy khu vực với tên gọi khác nhau.
Khu vực có bán kính chừng hai mươi dặm bên ngoài gọi là khu ngoại vi, nơi đây chỉ có hồn thú mười năm, trăm năm, ngàn năm, rất hiếm khi xuất hiện hồn thú có tu vi vạn năm.
Kế đến là khu vực hỗn hợp, khu vực này có bán kính lớn nhất, đến chừng hơn 100 dặm, chiếm hơn 40% diện tích của cánh rừng. Đây cũng là khu vực có nhiều chủng loại hồn thú nhất, niên hạn của hồn thú ở mức trăm năm, ngàn năm và vạn năm, tuy nhiên hồn thú trăm năm muốn sống được ở khu vực này phải dựa vào sức mạnh của bầy đàn mới có thể trụ vững được.
Khu vực còn lại là khu tốt nhất, có bán kính chừng bốn mươi dặm, cũng chính là khu trung tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Mặc dù khu này cũng tương đối rộng lớn nhưng số lượng hồn thú ở đây còn muốn ít hơn so với khu ngoại vi. Bởi vì những hồn thú có thể cư trú ở đây đều thuộc loại cực mạnh. Hồn thú trăm năm ở đây coi như tuyệt tích, thậm chí hồn thú ngàn năm cũng có số lượng không nhiều, ở đây chủ yếu là hồn thú vạn năm sinh sống. Ngẫu nhiên cũng có thể thấy hồn thú mười vạn năm qua lại. Theo nhóm hồn sư hệ nghiên cứu thì ở khu vực trung tâm còn có một khối lãnh địa nhỏ dành cho hồn thú có tu vi ba vạn năm trở lên.
Mà ở khu hạch tâm có đường kính 10 dặm ở khu trung tâm được coi là khu vực nguy hiểm nhất, mệnh danh Sinh Mệnh Cấm Khu. Trong tất cả các bản đồ miêu tả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, dù tỉ mỉ hay sơ sài đều đánh dấu khu vực này bằng một màu đỏ của máu. Bởi vì đây là nơi sinh sống của những hung thú nổi tiếng trong truyền thuyết, thậm chí còn muốn khủng khiếp hơn cả khu vực trung tâm nơi cực bắc, dù là cường giả bậc Siêu Cấp Đấu La cũng không dám tùy tiện đi vào nơi này.
Với tốc độ của Mạc Phi Vân, Hoắc Vũ Hạo đoán mục tiêu của hắn hẳn không phải chỉ là khu ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Với tu vi Hồn Thánh của hắn, nếu không mang theo nhiều người như vậy thì tiến vào phía ngoài của khu trung tâm cũng không khó. Thế nên chỉ bảo đảm an toàn cho mọi người ở khu hỗn hợp chẳng phải là vấn đề lớn. Mà ở khu vực hỗn hợp thì bất kể là số lượng hay chủng loại hồn thú đều hơn xa khu ngoại vi.
Ba người Hoắc Vũ Hạo ngay cả khu ngoại vi còn không dám vào sâu chứ đừng nói chi là vào trong khu vực hỗn hợp. Tuy cả ba đều rất có thiên phú nhưng tu vi chỉ mới đến bậc Hồn Tôn, đấu một trận thì còn có thể kiên trì, nhưng mà ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này, hồn thú ngàn ngàn vạn vạn, đầy rẫy khắp nơi. Nếu để bản thân bị trọng thương thì muốn thoát ra ngoài căn bản là chuyện không tưởng. Đây là lý do tại sao từ đầu đến cuối Hoắc Vũ Hạo quyết không chịu vào sâu bên trong. Nếu không có mấy người Mạc Phi Vân, dù hắn đã đồng ý với Vương Đông và Tiêu Tiêu thì cũng chỉ vào sâu thêm chừng năm, mười dặm, tuyệt đối không đến gần khu vực hỗn hợp nguy hiểm như vậy.
Mọi người đi thêm khoảng năm dặm nữa thì tốc độ của Mạc Phi Vân bắt đầu chậm lại, đồng thời cũng rút ngắn khoảng cách với ba người Hoắc Vũ Hạo ở phía sau.
- Chúng ta đã sắp đến bên ngoài khu vực hỗn hợp, mọi người cẩn thận một chút. Để tránh trêu chọc một số hồn thú nhạy cảm, ta sẽ thu nhỏ phạm vi bao phủ của màn sương mù này. Lực chấn nhiếp cũng theo đó mà giảm xuống, mọi người chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu bất cứ lúc nào.
Mạc Phi Vân vừa nói xong, ba người Hoắc Vũ Hạo lại giật mình trông thấy những người phía sau nhanh chóng thu nhỏ trận hình nhưng vẫn duy trì khoảng cách ba mét giữa mỗi người như cũ, đây rõ ràng là một khoảng cách thuận tiện cho mỗi người khi cần chiến đấu bất ngờ.
Mà Duy Na và Mộ Tuyết cũng đồng dạng không ngừng quan sát ba người Hoắc Vũ Hạo, từ lúc đi vào rừng rậm, nơi lúc nào cũng có nguy cơ xuất hiện hồn thú, vậy mà ba người Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhanh không chậm đi theo sau Mạc Phi Vân, hơn nữa còn không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Chẳng những thế mà hành động còn nhanh nhẹn gọn gàng. Hoắc Vũ Hạo đi đầu, Tiêu Tiêu và Vương Đông đi theo phía sau, ba người lúc nào cũng giữ thế trận hình tam giác. Hai người đi sau còn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn động tác của Hoắc Vũ Hạo, điều này càng chứng tỏ Hoắc Vũ Hạo là thủ lĩnh trong nhóm ba người này.
Lời nhắc nhở của Mạc Phi Vân đã thành sự thật, mọi người chưa đi được bao xa, Mạc Phi Vân đã lui nhanh về sau, bên ngoài liên tục xuất hiện mấy bóng hình khác nhau, âm thanh “khẹc khẹc” liên tục vang lên. Tốc độ của những cái bóng này cực nhanh nhưng khi di chuyển trên ngọn cây lại rất có tổ chức, tích tắc sau đã bao vây lấy mười một người bọn họ.
- Mọi người cẩn thận, là Xích Hỏa Hầu. Lực tấn công rất mạnh.
Mạc Phi Vân nhắc nhở hét lớn, hắn vẫn tiếp tục lùi về sau, chắn phía trước ba người Hoắc Vũ Hạo.
Xích Hỏa Hầu? Hoắc Vũ Hạo quan sát mấy con hồn thú vừa xuất hiện trên cây, vừa nhớ lại những thông tin mình đã học được trên lớp. Hồn thú thuộc tính Hỏa, sống quần cư, tính tình cực kỳ nóng nảy, lực công kích mạnh lại còn thù dai. Là hồn thú hệ Mẫn Công, am hiểu công kích từ xa, rất khó đối phó.
Những con Xích Hỏa Hầu bộ dáng không khác nhau bao nhiêu, chỉ khác ở kích thước, lớn nhất cao chừng hơn hai mét, mà nhỏ nhất chỉ cao trên dưới một mét hai mà thôi. Bộ lông màu đỏ rực của nó vô cùng nổi bật trong rừng cây, hai cái răng nanh thật dài chìa ra khỏi miệng dính đầy nước miếng của nó chứng tỏ đây là một loại thú ăn thịt. Số lượng của bọn chúng ở đây có chừng ba bốn mươi con. Sau khi bao vây nhóm bọn họ xong, cả đám không ngừng kêu lên “khẹc khẹc”, giống như là muốn thị uy vậy.
Trên tán cây ở xa xa là một con Xích Hỏa Hầu có dáng người cao lớn nhất, hai đấm không ngừng vỗ vào ngực mình, bộ lông màu đỏ rực như có ánh lửa đang cháy, cả người như một tia chớp xông thẳng về phía trước, nháy mắt sau, một quả cầu lửa đường kính chừng một thước cũng bay về phía nhóm người Hoắc Vũ Hạo.
Hồn thú không phải con người, trong mắt chúng chỉ có thức ăn và không phải thức ăn. Con Xích Hỏa Hầu thủ lĩnh này có tu vi chưa đến vạn năm, vì bộ lông màu đỏ của nó chưa có xuất hiện màu vàng kim, nhưng tu vi của nó ít nhất cũng hơn năm ngàn năm. Nó và tộc đàn của nó sinh tồn được ở đây cũng nhờ thực lực tổng thể của cả bầy đàn.
Ngay khi con Xích Hỏa Hầu Vương phát động công kích, những con Xích Hỏa Hầu còn lại cũng đồng loạt nhảy khỏi tán cây, nương theo tốc độ xông lên của bọn chúng, từng quả cầu lửa không ngừng giáng xuống, mục tiêu là nhóm người trước mặt.
Mạc Phi Vân đứng đầu hừ lạnh một tiếng, màn sương mù dày đặc không ngừng lan tỏa ra xung quanh, sau đó vô số sương mù ngưng kết thành hình mũi tên bắn thẳng ra bên ngoài, nháy mắt giải quyết đại đa số những quả cầu lửa đang bay xuống. Kế đến, một luồng sương mù ngưng tụ thành hình cánh tay chộp thẳng về phía quả cầu lửa lớn mà con Xích Hỏa Hầu Vương phát ra ban nãy.
Quả cầu lửa nóng bừng bừng sau khi bị bàn tay chụp lấy liền hơi run rẩy, màn sương bốc hơi đi một chút, nhưng sau đó “bụp” một tiếng, quả cầu lửa biến mất, hóa thành từng đốm lửa nhỏ bay tán loạn về bốn phía.
Không biết có phải Mạc Phi Vân cố tình không mà khi hắn dùng khí tiễn giải quyết một lượng lớn quả cầu lửa, nhưng lại để sót một quả bay ngay về phía ba người Hoắc Vũ Hạo.
Một đôi cánh màu lam rực rỡ lặng lẽ xuất hiện nổi bật trên bầu trời, trên không liền xuất hiện một hoa văn vàng kim, một bóng người thon dài chợt lóe lên, kế tiếp xuất hiện một quang nhận chém thẳng xuống quả cầu lửa, quả cầu lửa liền bị chém thành hai mảnh bay về phía xa.
- Vũ hồn của Mạc sư phụ là mây, người đang dùng năng lực của mình để tìm kiếm và bảo hộ cho mọi người.
Giọng nói êm tai của Duy Na chợt vang lên.
Vương Đông quay đầu nhìn nàng, nàng nhìn Vương Đông khẽ mĩm cười, nụ cười dịu dàng thật khiến lòng người say đắm. Có điều, nụ cười của nàng đã tặng nhầm đối tượng rồi, Vương Đông chỉ nhìn nàng rồi gật đầu, không chút phản ứng mà quay đầu nhìn về phía trước.
Mộ Tuyết liếc mắt nhìn Duy Na, ánh mắt lộ ra ý cười, bộ dáng ôn nhu của Duy Na lại hiện lên một chút xấu hổ.
Màn sương mù bao phủ dày đặc nhưng tiếc là không thể ngăn cản được Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo, lúc này Hoắc Vũ Hạo ở bên trong màn sương mù cảm nhận được chính xác số lượng hồn hoàn xuất hiện dưới chân Mạc Phi Vân. Hai vàng, ba tím, hai đen. Tuy số lượng hồn hoàn này không được đến tỷ lệ hoàn mỹ nhất nhưng cũng có thể xem là tương đối mạnh.
Mây là một vũ hồn rất hiếm thấy, hẳn là một dạng thuộc nhóm Khí vũ hồn. Không biết hắn thuộc hệ Cường Công hay Khống Chế đây.
Màn sương mù kia từ từ khuếch tán ra bên ngoài, bề ngoài màn sương mù này không có chút sức mạnh nào nhưng càng di chuyển lại càng lan tỏa nhanh và xa, tích tắc sau đã vượt khỏi phạm vi dò xét của Tinh Thần Tham Trắc rồi.
Hoắc Vũ Hạo đoán có lẽ nó tuy khác với cách dò xét của hắn nhưng cũng có cùng một công dụng. Một khi có thứ gì chạm vào mây mù, tùy tình hình mà Mạc Phi Vân có thể phán đoán được tình huống cụ thể. Mặc dù không chính xác được như Tinh Thần Tham Trắc nhưng cũng có thể nói là đủ dùng. Dĩ nhiên với tu vi của Mạc Phi Vân, phạm vi tìm kiếm của hắn lớn hơn Hoắc Vũ Hạo nhiều là chuyện hiển nhiên. Chẳng trách sau khi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, hắn cũng không chú ý nhiều đến trận hình, cũng không dặn dò thêm gì nữa.
Đồng thời, Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiện khi Mạc Phi Vân phóng thích màn sương mù thì trong số bảy hồn hoàn của hắn, không có cái nào lóe sáng hết. Nói cách khác, năng lực này đến từ chính vũ hồn của hắn chứ không phải hồn kỹ. Bản thân vũ hồn đã mạnh như vậy thì phẩm chất của nó cũng không thể tầm thường rồi.
- Đi thôi.
Mây mù phát ra xung quanh bỗng biến mất, giọng nói của Mạc Phi Vân từ phía trước truyền đến, cả người hắn lúc này vẫn còn màn mây mù bao phủ dày đặc, vẫn không nhìn rõ thân ảnh của hắn.
Từ hôm đầu tiên của cuộc hành trình ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến nay, đây là ngày ba người Hoắc Vũ Hạo cảm thấy thoải mái nhất, bọn họ căn bản chẳng cần phải làm gì, chỉ có việc đi nhanh về trước mà thôi.
Mạc Phi Vân đi đầu không ngừng thay đổi đường đi, tốc độ so với khi ba người Hoắc Vũ Hạo thám hiểm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rõ ràng nhanh hơn nhiều lắm. Trong quá trình này thậm chí cả nhóm không gặp phải sự công kích của bất kỳ hồn thú nào cả. Chưa được nửa canh giờ mà cả nhóm đã đi vào sâu hơn mười dặm, Mạc Phi Vân hoàn toàn không có chút ý định sẽ giảm tốc độ.
Bản thân Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là một cánh rừng tự nhiên nên diện tích của nó trải dài không theo một quy tắc nào cả, nơi rộng nhất thậm chí kéo dài hơn 200 dặm, diện tích của nó ước chừng hơn mười mấy vạn cây số vuông. Có thể xem nó là cánh rừng lớn nhất trên đại lục Đấu La, diện tích của nó lớn hơn hẳn một hành tỉnh của một quốc gia nữa. Mà cánh rừng này, cho dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng không dám liều lĩnh đi xuyên qua khu vực trung tâm.
Sau bao nhiêu năm lăn lộn trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này, giới hồn sư đã dựa theo cấp bậc hồn thú xuất hiện mà chia nó thành mấy khu vực với tên gọi khác nhau.
Khu vực có bán kính chừng hai mươi dặm bên ngoài gọi là khu ngoại vi, nơi đây chỉ có hồn thú mười năm, trăm năm, ngàn năm, rất hiếm khi xuất hiện hồn thú có tu vi vạn năm.
Kế đến là khu vực hỗn hợp, khu vực này có bán kính lớn nhất, đến chừng hơn 100 dặm, chiếm hơn 40% diện tích của cánh rừng. Đây cũng là khu vực có nhiều chủng loại hồn thú nhất, niên hạn của hồn thú ở mức trăm năm, ngàn năm và vạn năm, tuy nhiên hồn thú trăm năm muốn sống được ở khu vực này phải dựa vào sức mạnh của bầy đàn mới có thể trụ vững được.
Khu vực còn lại là khu tốt nhất, có bán kính chừng bốn mươi dặm, cũng chính là khu trung tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Mặc dù khu này cũng tương đối rộng lớn nhưng số lượng hồn thú ở đây còn muốn ít hơn so với khu ngoại vi. Bởi vì những hồn thú có thể cư trú ở đây đều thuộc loại cực mạnh. Hồn thú trăm năm ở đây coi như tuyệt tích, thậm chí hồn thú ngàn năm cũng có số lượng không nhiều, ở đây chủ yếu là hồn thú vạn năm sinh sống. Ngẫu nhiên cũng có thể thấy hồn thú mười vạn năm qua lại. Theo nhóm hồn sư hệ nghiên cứu thì ở khu vực trung tâm còn có một khối lãnh địa nhỏ dành cho hồn thú có tu vi ba vạn năm trở lên.
Mà ở khu hạch tâm có đường kính 10 dặm ở khu trung tâm được coi là khu vực nguy hiểm nhất, mệnh danh Sinh Mệnh Cấm Khu. Trong tất cả các bản đồ miêu tả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, dù tỉ mỉ hay sơ sài đều đánh dấu khu vực này bằng một màu đỏ của máu. Bởi vì đây là nơi sinh sống của những hung thú nổi tiếng trong truyền thuyết, thậm chí còn muốn khủng khiếp hơn cả khu vực trung tâm nơi cực bắc, dù là cường giả bậc Siêu Cấp Đấu La cũng không dám tùy tiện đi vào nơi này.
Với tốc độ của Mạc Phi Vân, Hoắc Vũ Hạo đoán mục tiêu của hắn hẳn không phải chỉ là khu ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Với tu vi Hồn Thánh của hắn, nếu không mang theo nhiều người như vậy thì tiến vào phía ngoài của khu trung tâm cũng không khó. Thế nên chỉ bảo đảm an toàn cho mọi người ở khu hỗn hợp chẳng phải là vấn đề lớn. Mà ở khu vực hỗn hợp thì bất kể là số lượng hay chủng loại hồn thú đều hơn xa khu ngoại vi.
Ba người Hoắc Vũ Hạo ngay cả khu ngoại vi còn không dám vào sâu chứ đừng nói chi là vào trong khu vực hỗn hợp. Tuy cả ba đều rất có thiên phú nhưng tu vi chỉ mới đến bậc Hồn Tôn, đấu một trận thì còn có thể kiên trì, nhưng mà ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này, hồn thú ngàn ngàn vạn vạn, đầy rẫy khắp nơi. Nếu để bản thân bị trọng thương thì muốn thoát ra ngoài căn bản là chuyện không tưởng. Đây là lý do tại sao từ đầu đến cuối Hoắc Vũ Hạo quyết không chịu vào sâu bên trong. Nếu không có mấy người Mạc Phi Vân, dù hắn đã đồng ý với Vương Đông và Tiêu Tiêu thì cũng chỉ vào sâu thêm chừng năm, mười dặm, tuyệt đối không đến gần khu vực hỗn hợp nguy hiểm như vậy.
Mọi người đi thêm khoảng năm dặm nữa thì tốc độ của Mạc Phi Vân bắt đầu chậm lại, đồng thời cũng rút ngắn khoảng cách với ba người Hoắc Vũ Hạo ở phía sau.
- Chúng ta đã sắp đến bên ngoài khu vực hỗn hợp, mọi người cẩn thận một chút. Để tránh trêu chọc một số hồn thú nhạy cảm, ta sẽ thu nhỏ phạm vi bao phủ của màn sương mù này. Lực chấn nhiếp cũng theo đó mà giảm xuống, mọi người chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu bất cứ lúc nào.
Mạc Phi Vân vừa nói xong, ba người Hoắc Vũ Hạo lại giật mình trông thấy những người phía sau nhanh chóng thu nhỏ trận hình nhưng vẫn duy trì khoảng cách ba mét giữa mỗi người như cũ, đây rõ ràng là một khoảng cách thuận tiện cho mỗi người khi cần chiến đấu bất ngờ.
Mà Duy Na và Mộ Tuyết cũng đồng dạng không ngừng quan sát ba người Hoắc Vũ Hạo, từ lúc đi vào rừng rậm, nơi lúc nào cũng có nguy cơ xuất hiện hồn thú, vậy mà ba người Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhanh không chậm đi theo sau Mạc Phi Vân, hơn nữa còn không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Chẳng những thế mà hành động còn nhanh nhẹn gọn gàng. Hoắc Vũ Hạo đi đầu, Tiêu Tiêu và Vương Đông đi theo phía sau, ba người lúc nào cũng giữ thế trận hình tam giác. Hai người đi sau còn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn động tác của Hoắc Vũ Hạo, điều này càng chứng tỏ Hoắc Vũ Hạo là thủ lĩnh trong nhóm ba người này.
Lời nhắc nhở của Mạc Phi Vân đã thành sự thật, mọi người chưa đi được bao xa, Mạc Phi Vân đã lui nhanh về sau, bên ngoài liên tục xuất hiện mấy bóng hình khác nhau, âm thanh “khẹc khẹc” liên tục vang lên. Tốc độ của những cái bóng này cực nhanh nhưng khi di chuyển trên ngọn cây lại rất có tổ chức, tích tắc sau đã bao vây lấy mười một người bọn họ.
- Mọi người cẩn thận, là Xích Hỏa Hầu. Lực tấn công rất mạnh.
Mạc Phi Vân nhắc nhở hét lớn, hắn vẫn tiếp tục lùi về sau, chắn phía trước ba người Hoắc Vũ Hạo.
Xích Hỏa Hầu? Hoắc Vũ Hạo quan sát mấy con hồn thú vừa xuất hiện trên cây, vừa nhớ lại những thông tin mình đã học được trên lớp. Hồn thú thuộc tính Hỏa, sống quần cư, tính tình cực kỳ nóng nảy, lực công kích mạnh lại còn thù dai. Là hồn thú hệ Mẫn Công, am hiểu công kích từ xa, rất khó đối phó.
Những con Xích Hỏa Hầu bộ dáng không khác nhau bao nhiêu, chỉ khác ở kích thước, lớn nhất cao chừng hơn hai mét, mà nhỏ nhất chỉ cao trên dưới một mét hai mà thôi. Bộ lông màu đỏ rực của nó vô cùng nổi bật trong rừng cây, hai cái răng nanh thật dài chìa ra khỏi miệng dính đầy nước miếng của nó chứng tỏ đây là một loại thú ăn thịt. Số lượng của bọn chúng ở đây có chừng ba bốn mươi con. Sau khi bao vây nhóm bọn họ xong, cả đám không ngừng kêu lên “khẹc khẹc”, giống như là muốn thị uy vậy.
Trên tán cây ở xa xa là một con Xích Hỏa Hầu có dáng người cao lớn nhất, hai đấm không ngừng vỗ vào ngực mình, bộ lông màu đỏ rực như có ánh lửa đang cháy, cả người như một tia chớp xông thẳng về phía trước, nháy mắt sau, một quả cầu lửa đường kính chừng một thước cũng bay về phía nhóm người Hoắc Vũ Hạo.
Hồn thú không phải con người, trong mắt chúng chỉ có thức ăn và không phải thức ăn. Con Xích Hỏa Hầu thủ lĩnh này có tu vi chưa đến vạn năm, vì bộ lông màu đỏ của nó chưa có xuất hiện màu vàng kim, nhưng tu vi của nó ít nhất cũng hơn năm ngàn năm. Nó và tộc đàn của nó sinh tồn được ở đây cũng nhờ thực lực tổng thể của cả bầy đàn.
Ngay khi con Xích Hỏa Hầu Vương phát động công kích, những con Xích Hỏa Hầu còn lại cũng đồng loạt nhảy khỏi tán cây, nương theo tốc độ xông lên của bọn chúng, từng quả cầu lửa không ngừng giáng xuống, mục tiêu là nhóm người trước mặt.
Mạc Phi Vân đứng đầu hừ lạnh một tiếng, màn sương mù dày đặc không ngừng lan tỏa ra xung quanh, sau đó vô số sương mù ngưng kết thành hình mũi tên bắn thẳng ra bên ngoài, nháy mắt giải quyết đại đa số những quả cầu lửa đang bay xuống. Kế đến, một luồng sương mù ngưng tụ thành hình cánh tay chộp thẳng về phía quả cầu lửa lớn mà con Xích Hỏa Hầu Vương phát ra ban nãy.
Quả cầu lửa nóng bừng bừng sau khi bị bàn tay chụp lấy liền hơi run rẩy, màn sương bốc hơi đi một chút, nhưng sau đó “bụp” một tiếng, quả cầu lửa biến mất, hóa thành từng đốm lửa nhỏ bay tán loạn về bốn phía.
Không biết có phải Mạc Phi Vân cố tình không mà khi hắn dùng khí tiễn giải quyết một lượng lớn quả cầu lửa, nhưng lại để sót một quả bay ngay về phía ba người Hoắc Vũ Hạo.
Một đôi cánh màu lam rực rỡ lặng lẽ xuất hiện nổi bật trên bầu trời, trên không liền xuất hiện một hoa văn vàng kim, một bóng người thon dài chợt lóe lên, kế tiếp xuất hiện một quang nhận chém thẳng xuống quả cầu lửa, quả cầu lửa liền bị chém thành hai mảnh bay về phía xa.