Đấu La Đại Lục 2

Chương 343 : Hồn Thú Thích Hợp Với Hoắc Vũ Hạo (2)

Ngày đăng: 23:26 06/08/20

Dịch: HảiFull
Màn sương mù màu trắng bỗng chốc hóa thành màu vàng, sau đó lại chuyển sang màu tím, hơn nữa còn biến thành các hình dạng công kích khác nhau, uy lực ít nhất tăng hơn mười lần so với trước đây.
Thực lực con Sí Hỏa Hầu vạn năm này tuy mạnh nhưng bị Mạc Phi Vân áp chế hoàn toàn, căn bản không có chút cơ hội nào. Màn sương mù màu tím đó không ngừng lan tỏa với tốc độ cực nhanh, Sí Hỏa Hầu vạn năm nháy mắt bị nó bao phủ hoàn toàn.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể dò xét đến đây thôi, hắn không có ý định cho Tinh thần lực len lỏi vào phía trong đám mây màu tím ấy. Vì trong tiềm thức hắn cảm nhận được đám mây màu tím ấy sẽ gây hại đến Tinh thần lực của mình, tuy không đến mức bị cắn trả nhưng hắn không muốn năng lực của mình bị bại lộ.
Sương mù màu tím thoáng cái lại hóa thành màu đen, trong khoảnh khắc đó, dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng cả Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông lẫn Tiêu Tiêu đều cảm nhận được màn sương mù mang theo một luồng áp lực vô cùng khủng bố. Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên trong màn sương, ánh lửa hồng chỉ kịp lóe lên một cái rồi hoàn toàn biến mất.
Khi màn sương tan biến, Mạc Phi Vân đen mặt bước ra, trên tay hắn chính là cái xác của con Sí Hỏa Hầu vạn năm ấy. Cái xác kia đã hoàn toàn mềm nhũn, dường như toàn bộ xương cốt đều đã bị nghiền nát hết rồi.
Bóng người Mạc Phi Vân chợt lóe một cái đã đến trước mặt Duy Na đang sợ hãi tái mặt:
- Điện… Duy Na, ngươi có sao không?
Duy Na vuốt vuốt bộ ngực sung mãn của mình, hơi thở dường như có chút gấp rút:
- Không sao không sao, may mà có cái đỉnh kia thay ta đỡ lấy rồi.
Mạc Phi Vân chuyển ánh mắt sang ba người Hoắc Vũ Hạo, rồi dừng trên người Tiêu Tiêu, ân cần nói:
- Tiêu Tiêu, cám ơn ngươi đã ra tay cứu giúp, nếu không thì Duy Na không bị con Xích Hỏa Hầu kia bắt đi cũng bị nó làm bị thương. Tất cả đều là tại ta khinh địch, không ngờ đàn Xích Hỏa Hầu này lại xảo trá như vậy.
Tiêu Tiêu cười hì hì đáp:
- Chúng ta ngồi chung một chiếc thuyền mà, Mạc đại thúc đừng quá khách sáo.
Duy Na đã dần bình tĩnh lại, nàng vội đến trước mặt Tiêu Tiêu, kéo tay nói:
- Tiêu Tiêu muội muội, cám ơn muội, ban nãy cũng may mà nhờ có muội.
Những người còn lại cũng nhanh chóng tụ hội, ánh mắt nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo đã nhiệt tình hơn trước rất nhiều, ngay cả Mộ Tuyết lạnh lùng băng giá cũng có chút thân thiết hơn.
Đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp sau lưng Vương Đông nhanh chóng thu lại, nhìn sang xác Sí Hỏa Hầu, bộ lông màu đỏ ánh kim tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp vô cùng.
- Mạc đại thúc, có thể bán con Sí Hỏa Hầu này cho ta không? Bộ lông của Sí Hỏa Hầu rất quý giá và hiếm thấy, khi nó đột phá lên vạn năm cũng lĩnh ngộ thêm một chút về hệ Hỏa và Quang Minh. Mà vừa hay thuộc tính của ta là ánh sáng, ngài cứ nói giá đi.
Mạc Phi Vân mỉm cười nói:
- Còn giá cả gì nữa, không phải ban nãy Tiêu Tiêu đã nói rồi sao? Chúng ta đang ngồi chung một chiếc thuyền, ban nãy các ngươi cứu Duy Na, thế thì con Sí Hỏa Hầu này phải là của các ngươi. Hi vọng sau này chúng ta vẫn sẽ tiếp tục phối hợp ăn ý, tặng cho ngươi.
Vừa dứt lời, hắn liền đưa cái xác Sí Hỏa Hầu đến trước mặt Vương Đông.
- Vậy thì cám ơn Mạc đại thúc.
Vương Đông cũng không khách sáo nữa, cứ thế nhận lấy rồi cất vào trữ vật hồn đạo khí.
Sí Hỏa Hầu không lớn lắm nên bộ da không thể may thành quần áo, nhưng bộ lông lại vừa hợp khá tương đồng với khối hồn cốt Hoàng Kim Chi Mang, cả hai có thể bổ trợ cho nhau không ít, dùng nó làm bao tay bảo vệ là vừa hợp.
Cả đội lại một lần nữa lên đường, sau lần này thì vị trí của ba người Hoắc Vũ Hạo trong đội thay đổi không ít, sau khi Tiêu Tiêu kịp thời ra tay cứu lấy Duy Na thì những nghi kị của đoàn người đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa cả Tiêu Tiêu lẫn Vương Đông đều thể hiện ra thực lực hơn xa một Hồn Tôn bình thường nên Mạc Phi Vân dứt khoát để bọn họ đi chung với Duy Na và Mộ Tuyết. Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông đi đầu, ba cô gái đi theo phía sau.
- Tiêu Tiêu, vũ hồn của muội là gì thế? Hình như là một cái đỉnh lớn phải không? Nó cứng rắn thật nha, đòn tấn công của con Xích Hỏa Hầu mạnh thế mà chẳng ảnh hưởng được gì tới nó.
Duy Na tò mò nhìn Tiêu Tiêu hỏi, lúc này nàng đã cảm thấy vô cùng thân thiết với vị ân nhân cứu mạng này.
Tiêu Tiêu trả lời:
- Vũ hồn của muội là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, chủ yếu dùng để phòng ngự là chính.
Duy Na nhỏ giọng chỉ chỉ Vương Đông đang đi phía trên, hỏi:
- Vậy còn hắn?
Tiêu Tiêu nói:
- Vũ hồn của hắn hả? Tỷ nên tự đi hỏi thì hơn.
Duy Na bĩu môi nói:
- Tỷ chả cần, xem xem, hắn mới bấy nhiêu tuổi đã kiêu ngạo vậy rồi, được mỗi cái tướng mạo tuấn tú mà thôi.
Tiêu Tiêu phì cười nói:
- Duy Na tỷ tỷ, tỷ thích hắn rồi à?
Duy Na đỏ bừng cả mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Tiêu nói:
- Muội đừng có mà nói bậy.
Sau khi vào khu vực hỗn hợp của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tốc độ của mọi người rõ ràng đã hạn chế hơn rất nhiều, dù là cường giả Hồn Thánh Mạc Phi Vân cũng không thể không cẩn thận. Cùng là hồn thú vạn năm nhưng khác loài thì thực lực chênh lệch một trời một vực. Sí Hỏa Hầu tu vi dưới ba vạn năm thì hắn còn có thể đối phó, nhưng nếu cao hơn thì rất khó nói. Nếu gặp phải hồn thú cao cấp như Ám Kim Khủng Trảo Hùng thì chỉ cần vừa đến vạn năm thôi thì cả đoàn người chắc chắn phải chịu tai họa ngập đầu.
Dần dần bọn họ càng lúc càng phải chiến đấu thường xuyên hơn, may mà khu vực này chỉ là rìa của khu hỗn hợp nên đa số chỉ là hồn thú ngàn năm. Những hồn thú nhạy cảm hơn đều nhận ra nhóm bọn họ không dễ đối phó nên cũng không đến gần. Dù vậy, cả nhóm vẫn duy trì cảnh giác cao độ, khi cả nhóm sắp tiến vào trong khu vực hỗn hợp thì cũng đã đến giữa trưa.
Mạc Phi Vân tìm một nơi tương đối cao, tầm nhìn thoáng đãng rồi cho cả đoàn ngồi xuống nghỉ ngơi hồi phục sức lực.
Tất cả mọi người đều có mang theo lương khô nên cũng không ngồi xuống ăn chung. Bọn họ đã vào trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm vì thế không ai dám tùy tiện nhóm lửa, chỉ ăn đơn giản cho no bụng rồi minh tưởng khôi phục tinh lực.
Sau khi nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, Mạc Phi Vân gọi mọi người đến, nói:
- Đến khu vực này thì hồn thú vạn năm đã bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, chúng ta không tiếp tục vào sâu nữa, từ giờ sẽ di chuyển theo phương ngang tìm kiếm hồn thú thích hợp. Đến chập tối thì chúng ta sẽ rời khỏi khu hỗn hợp đến khu ngoại vi để nghỉ ngơi, ngày mai lại vào tìm kiếm tiếp.
Lúc này ba người Hoắc Vũ Hạo mới biết hóa ra nhóm người Mạc Phi Vân ỷ vào thực lực mạnh mẽ mà không có ý định rời khỏi cánh rừng vào buổi tối. Như thế đúng là xác suất tìm được hồn thú thích hợp sẽ nhiều hơn, nhưng đồng thời độ nguy hiểm cũng tăng lên không ít.
Sau khi nghỉ ngơi thêm một lát, Mạc Vân Phi gọi mọi người dậy tiếp tục cuộc hành trình, quả thật là không tiếp tục hướng về phía trước, mà di chuyển theo phương ngang của cánh rừng.
Tốc độ của cả nhóm lúc này chậm hơn ban đầu rất nhiều, Mạc Phi Vân thỉnh thoảng phóng xuất vũ hồn Lưu Vân của mình để dò xét xung quanh, tìm kiếm hồn thú thích hợp. Hoắc Vũ Hạo cũng không rảnh rỗi, có Mạc Phi Vân tìm kiếm ở trước, hắn cũng không còn áp lực nhiều nữa liền bắt đầu dò xét theo một phương hướng, tăng khoảng cách tìm kiếm đến tối đa, sau đó lại quét ngang quét dọc, tận lực tránh đi vũ hồn Lưu Vân của Mạc Phi Vân để tìm kiếm hồn thú hệ tinh thần thích hợp với mình.
*Lưu Vân: mây trôi.
Hoắc Vũ Hạo quan sát được, vũ hồn của Mạc Phi Vân rất khác với những vũ hồn bình thường, các hồn hoàn mang đến đều là kỹ năng tăng phúc cho đám mây của hắn, mà màu sắc của các đám mây theo hồn hoàn cũng thay đổi dần. Đầu tiên là màu trắng, kế đến là vàng, tím, cuối cùng là đen. Với sự tăng phúc khác nhau thì hình dáng của đám mây và uy lực hoàn toàn khác biệt, hơn nữa còn là tăng phúc theo cấp số nhân. Có thể nói là thiên biến vạn hóa, khống chế, dò xét, tấn công, cả ba thứ đều làm được. Khó trách đồng đội của hắn lại tin tưởng hắn đến vậy. Căn bản trên quãng đường đi, 70% nguy hiểm đều nhờ hắn xử lý mà né tránh được.
Gràooooo!
Từ xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống lớn đầy giận dữ, Mạc Phi Vân lập tức dừng bước, sắc mặt đại biến, xoay người đưa một ngón tay lên miệng, ý bảo mọi người đừng lên tiếng.
Sau tiếng gầm kinh khủng kia là một tiếng kêu lanh lảnh, tuy không mạnh mẽ như tiếng rống ban nãy nhưng lại có lực xuyên thấu cực lớn, hoàn toàn không chút yếu thế so với tiếng gầm giận dữ.
Mạc Phi Vân thận trọng lui về phía sau, khi đến gần bên đồng đội của mình mới nhỏ giọng nói:
- Dường như phía trước có hồn thú đang đánh nhau. Theo tiếng rống của chúng thì cả hai ít nhất đều có tu vi vạn năm, thậm chí có thể hơn ba vạn năm nữa. Chúng ta đi đường vòng thôi, nhanh lên.
Hắn vừa nói xong lập tức xoay người hướng về khu ngoại vi, hành động cẩn thận hơn trước rất nhiều. Lưu Vân đã giảm xuống chỉ còn đường kính chừng năm mươi mét.
Cảm giác của Hoắc Vũ Hạo cực kỳ nhạy cảm, tuy thính giác không bằng thị giác nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được nơi phát ra tiếng rống chỉ cách bọn họ khoảng ba dặm mà thôi.
- Vũ Hạo, đi qua đó. Hồn thú thích hợp với đệ xuất hiện rồi đó.
Đúng lúc này, Thiên Mộng Băng Tằm thường ngủ say trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
Hoắc Vũ Hạo giật mình đáp:
- Thiên Mộng ca, đấy là hồn thú vạn năm. Chẳng lẽ ca nghĩ đệ có thể hấp thụ nó được hay sao?
Thiên Mộng Băng Tằm hừ một tiếng trả lời:
- Chỉ có mình đệ dĩ nhiên là không được, nhưng có ca ở đây thì không có kỳ tích gì là không thể. Đệ nghĩ ca đây sau khi dung hợp với đệ chỉ biết ngủ thôi sao?
Hoắc Vũ Hạo thật lòng rất muốn nói “Chẳng lẽ không phải sao”.
Thiên Mộng Băng Tằm dương dương đắc ý khoe khoang:
- Cho dù ca ngủ cũng là một phần trong công trình nghiên cứu cách sử dụng tinh thần lực. Gần đây ca đã có một chút tâm đắc, Tuy lúc này để đệ hấp thu hồn hoàn vạn năm đương nhiên là còn kém một ít, nhưng bất quá sau khi được Sinh Linh Kim của Y lão cải tạo cơ thể đệ thì cũng tạm đủ rồi. Cho dù là hồn hoàn vạn năm thì khi mới hấp thu vào cơ thể cũng sẽ không gây rối gì, mà khi đó ca sẽ dùng Tinh thần lực giúp đệ phong ấn nó lại, khiến lực lượng của nó chỉ ở mức ngàn năm. Đợi đến khi nào thực lực của đệ tăng lên thì dần dần tháo bỏ phong ấn.
- Với tốc độ tu luyện của đệ cộng thêm mấy khối hồn cốt cải tạo thân thể và tăng phúc của Sinh Linh Kim thì đến lúc đệ có bốn hồn hoàn là dư sức hấp thu toàn bộ sức mạnh của hồn hoàn vạn năm. Đương nhiên phong ấn cũng có hạn chế, ca nhiều nhất chỉ có thể giúp đệ phong ấn hồn lực của hồn hoàn có tu vi trên dưới vạn năm. Mà hiện nay đệ có thể hấp thụ hồn thú ở bậc tu vi tầm năm đến sáu ngàn năm, thế thì hồn thú đệ tìm không thể vượt quá một vạn năm ngàn năm được. Trong hai con hồn thú đang tranh đấu có một con cực thích hợp với đệ, đi nhanh lên, để bỏ lỡ rồi thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp được nữa.