Đấu La Đại Lục 2
Chương 39 : Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam (1+2+3+4)
Ngày đăng: 23:23 06/08/20
Dịch: HảiFull
Cá trám đen được nướng chín vàng rượm, thơm nồng, vị cá tươi hòa quyện cùng gia vị tỏa ra hương thơm ngào ngạt, từng dòng mỡ cá từ trên thân cá chảy xuống lớp than hồng lại càng làm mùi hương thêm đậm đà, hấp dẫn.
Vừa cắn vào lớp da cá, từng tiếng rộp rộp vang lên, lớp da cá được nướng cẩn thận nên hoàn toàn là một màu vàng ươm không hề có chút cháy khét, dưới lớp da cá là từng mảng thịt thơm bùi, béo ngậy. Chỉ cần cắn một miếng đầu tiên vào bụng, con ngươi của vị học viên áo vàng kia liền nở to ra, hắn chẳng cần quan tâm gì cả, cũng chẳng buồn mở miệng khen ngợi liền cắn tiếp hai ba cái nữa, một mạch giải quyết xong con cá trám.
Lúc này những đệ tử đứng bên cạnh chờ kết quả liền lập tức minh bạch, tích tắc sau mẻ cá nướng đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo đã hết sạch, thoáng cái hắn đã kiếm được hai mươi đồng hồn tệ, cũng chính là hai ngân hồn tệ đấy. Chỉ với bốn con cá nướng mà Hoắc Vũ Hạo đã dễ dàng đạt được danh tiếng tuyệt hảo, trước cửa học viện vốn đông đúc người nên gian hàng của hắn nháy mắt bị rất nhiều người vây quanh che kín mọi lối ra vào.
“Ngon quá, thật sự là quá ngon.”
Vị đệ tử áo vàng mở hàng ban nãy chật vật chen vào trong.
“Học đệ, cho ta thêm ba con nữa. Hôm nay ta ăn tối ở quầy của ngươi luôn.”
Gã đệ tử đứng bên cạnh hắn có vẻ thuộc lớp cao hơn, nghe thấy thế liền lạnh lùng nói: “Ra sau xếp hàng.”
Hoắc Vũ Hạo cũng không ngờ cá nướng của mình hấp dẫn đến vậy, hắn đưa vẻ mặt áy náy quay sang nói với những đệ tử đang vây quanh quầy hàng của mình:
“Ta xin lỗi các vị học trưởng, hôm nay là buổi bán cá đầu tiên của ta. Ta sẽ chỉ bán mười tám con, vừa nãy đã bán bốn con rồi, giờ chỉ còn mười bốn con thôi. Các vị theo thứ tự trước sau xếp hàng chờ ta, còn những học trưởng nào không đến kịp thì có thể đợi ngày mai quay lại.”
Vừa nói hắn vừa cất tiền vừa bán được vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, mười tám con cá được khoảng chừng chín ngân hồn tệ, trừ chi phí vật liệu hôm nay và ngày mai thì dư tiền cho hắn ăn cơm rồi.
Hoắc Vũ Hạo không phải dạng tham lam bỏ dài nuôi ngắn, hắn biết rõ hiện giờ cái quan trọng nhất của hắn là việc tu luyện, còn kiếm tiền thì sau này còn rất nhiều cơ hội. Từng mẻ cá lần lượt được xếp lên vỉ nướng, hắn nướng từng mẻ cá đều có chất lượng giống nhau, hoàn toàn không vì đang có nhiều người đợi mà làm việc qua loa.
Mỗi một vị đệ tử sau khi ăn cá nướng đều cực kỳ hài lòng, thậm chí còn có người hứa hẹn ngày mai sẽ đến ủng hộ nữa, Hoắc Vũ Hạo trước sau vẫn giữ quyết định ai đến trước có trước, dù sao cá nướng vừa ra lò ăn liền là ngon nhất, nếu đến chậm thì mùi vị theo thời gian sẽ giảm bớt rất nhiều.
Đúng lúc này, từ cửa chính học viện Sử Lai Khắc có một vài nữ học viên mặc đồng phục màu tím đi ra, cô gái đi cuối cùng vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Cô gái này chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người thon dài xinh xắn, mái tóc dài màu vàng kim bồng bềnh xõa xuống sau lưng, da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, khí chất thập phần thanh nhã. Dung nhan thanh tú, trong sáng, nhu hòa như vầng trăng rằm, một vẻ đẹp không thể tả thành lời, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia vừa xuất hiện liền khiến những nhan sắc khác dường như lu mờ đi vài phần.
“Học tỷ, thơm quá, mùi gì thế?”
Một nữ đệ tử vẻ mặt ngạc nhiên quay sang hỏi thiếu nữ tuyệt sắc kia, cô gái này tuy cũng xinh đẹp, nhưng đứng cạnh nàng lại như con đom đóm so với ánh trăng rằm, làm sao có thể so sánh nổi! Thiếu nữ xinh đẹp kia dĩ nhiên cũng ngửi được hương thơm ấy, tất cả các nàng không khỏi quay mặt sang nhìn về phía quầy hàng của Hoắc Vũ Hạo. Có lẽ vẻ đẹp của nàng quá rực rỡ nên khi nàng chuyển sự chú ý của mình sang nơi này thì ngay lập tức mọi người xung quanh đều tránh sang một bên nhường một con đường để nàng tiến về vào.
Thiếu nữ kia thấy tình huống này nhưng cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, nàng quay sang gật đầu cám ơn các đệ tử khác rồi từ từ bước vào, những đệ tử kia thấy nụ cười cám ơn của nàng đều đỏ mặt, lòng đầy hưng phấn. Vừa thấy rõ dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ ấy, Hoắc Vũ Hạo cũng không ngoại lệ mà ngẩn ngơ giây lát, trước đây hắn cứ ngỡ Đường Nhã là thiếu nữ xinh đẹp nhất rồi, nhưng những cô gái áo tím trước mắt lại khiến hắn mở rộng tầm mắt. Có thể nói vẻ đẹp của Đường Nhã là hoạt bát yêu đời, còn những cô gái này thì là dịu dàng ấm áp.
“Học đệ, cá nướng này ngươi bán thế nào?” Thiếu nữ tuyệt sắc kia nhỏ giọng hỏi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã bán hết mười tám con cá rồi, hai con cuối cùng trên vỉ là phần hắn chừa lại cho Đường Nhã.
“Học tỷ, năm đồng tệ một con.”
Thiếu nữ tuyệt sắc khẽ nhíu mày, nói:
“Hơi mắc nha, tổng chi phí và vốn công của ngươi không quá ba đồng hồn tệ, ngươi ăn lãi nhiều thế.”
Hoắc Vũ Hạo nghe nàng nói xong có chút giật mình, không ngờ một cô gái như nàng lại mở miệng trả giá hắn một con cá, từ nãy giờ chưa từng có học viên nào như thế a.
“Thật xin lỗi, cá nướng của ta chắc giá năm đồng hồn tệ, hơn nữa hôm nay đã bán hết rồi.”
Hoắc Vũ Hạo bình thản nói, giá cá này là Đường Nhã bảo hắn bán như thế, hắn sẽ không dễ dàng thay đổi đâu, huống chi khoảng thu nhập này rất quan trọng với hắn, trừ mọi chi phí cũng vừa đủ dùng mà thôi. Thiếu nữ xinh đẹp lặng người một chút rồi nói với vẻ áy náy.
“Thực xin lỗi, ta chỉ tính toán sơ sơ một chút thôi. Nếu sau này có cơ hội ta sẽ ghé quầy của ngươi nếm thử.”
Nàng nói xong liền quay người rời đi. Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh thay đổi một cách kỳ lạ, lúc nãy rõ ràng ai ai cũng sốt ruột nhìn mình, giờ thì tất cả lại trợn mắt một các khó hiểu.
“Tên nhóc kia, ngươi dám không bán à?”
Một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ mang đầy sự tức giận vang lên, ngay sau đó, một luồng sáng màu vàng kim vù một cái bay đến quầy hàng của Hoắc Vũ Hạo.
Rầm !!!
Luồng sáng kia đánh thẳng một cái vào lò nướng của hắn rõ ràng là một kim hồn tệ. Ngay sau đó, một bóng người lướt nhanh đến, đi thẳng qua thiếu nữ áo tím đến trước quầy hàng của Hoắc Vũ Hạo, rồi ngay lập tức giơ tay định chộp lấy hai con cá nướng còn trên vỉ nướng. Hoắc Vũ Hạo vị muốn giữ độ lửa thật chính xác khi nướng cá nên lúc nào cũng vận dụng vũ hồn Linh Mâu, khi giọng nói hùng hậu kia vang lên hắn đã có cảm giác có một áp lực mạnh mẽ ập đến, ngay lập tức hắn theo bản năng phóng ra Tinh Thần Tham Trắc. Bàn tay kia tuy rất nhanh chụp đến hai con cá nướng nhưng Hoắc Vũ Hạo nhờ Tinh Thần Tham Trắc nên hoàn toàn có thể biết trước được mọi chuyện, hắn lập tức nhanh tay cầm hai con cá lên lui về sau vài bước, đây là phần hắn cất lại cho Đường Nhã, làm sao để người khác dễ dàng lấy đi được?
Bàn tay của người nọ lúc này không bắt được cá nướng thay vào đó là những hòn than đỏ. Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới nhìn thấy được rõ ràng diện mạo của người đó. Người này không ngờ lại là một đệ tử mặc đồng phục màu đen, tuổi tác có vẻ ngang bằng Bối Bối, thân hình cao lớn lại có thể so với Hoa Thái Đầu, mày rậm, mặt vuông, quả nhiên là tướng mạo của những vị anh hùng đường đường chính nghĩa.
“Nhóc con muốn chết?”
Thanh niên áo đen quát to, than lửa trong tay bị hắn bóp nát văng tung tóe, chân phải đá ngã lò nướng, bước một bước nữa chộp vào ngực Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo sử dụng tinh thần dò xét, đòn đánh của thanh niên áo đen này không hề đơn giản như vẻ ngoài. Một trảo của hắn như có thiên biến vạn hóa, tuy Hoắc Vũ Hạo có thể tìm thấy được sở hở nhưng tu vi của hắn lúc này quá yếu nên không thể né tránh, trong nháy mắt đã bị chộp trúng.
“Hừ.”
Thanh niên áo đen nhấc tay phải nắm Hoắc Vũ Hạo lên cao, tay trái vung lên đoạt lấy hay con cá nướng. Quá trình ra tay của thanh niên áo đen vô cùng nhanh, đến khi hắn thành công mọi người mới nhận ra. Hai thanh âm gần như vang lên cùng lúc.
“Ngươi muốn gì?”
“Dừng tay!”
Người lên tiếng đầu tiên là một thiếu nữ tuyệt sắc, vẻ mặt nàng lúc này vô cùng tức giận, thân thể nhanh như chớp vọt đến tung một chưởng vào thanh niên áo đen. Thanh niên áo đen không ngờ còn có người ra tay với mình nên không kịp phòng ngự, một tay vẫn đang nắm Hoắc Vũ Hạo, tay kia lại cầm cá nướng, muốn ngăn cảnh đối phương nhất định phải thả một trong hai. Cuối cùng hắn quyết định buông Hoắc Vũ Hạo, run cổ tay ném hắn ra ngoài, sau đó lại vung tay lên đối chưởng.
“Ầm…”
Thân thể hai người cùng chấn động lui về phía sau, không ai chiếm ưu thế. Người vừa ra tay chính là Đường Nhã, còn người còn lại chính là sư huynh của Hoắc Vũ Hạo - Bối Bối.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo bị ném ra ngoài, lộn hai vòng đã được Bối Bối đỡ lấy. Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhã lúc này đang vô cùng tức giận.
“Từ Tam Thạch, ngươi dám khi dễ người của ta, bà đây liều chết với ngươi!”
Vừa nói xong đã nhấc tay phải lên, một đạo ánh sáng vàng bắn về phía Từ Tam Thạch. Thanh niên áo đen lại vung tay phải lên, một đoàn ánh sáng đen lóe lên như muốn thôn phệ ánh sáng vàng. Nhưng ngay sau đó đám ánh sáng vàng như có linh tính nhẹ nhàng len qua đoàn ánh sáng đen dày đặc, mang theo Hồn Lực tiến vào bên trong cơ thể thanh niên áo đen.
Thân thể thanh niên áo đen run lên, ánh mắt dại đi, sau đó lửa giận nổi lên, ba Hồn Hoàn hai vàng một tím từ chân dâng lên, da thịt vốn trắng trẻo hóa thành xám đen, thân thể phồng to, trên tay phải bỗng xuất hiện một Quy Giáp Thuẫn màu đen chừng một thước. Hoắc Vũ Hạo liền dùng tinh thần dò xét, lúc này hắn cảm nhận khí thế mà thanh niên áo đen xuất ra Vũ Hồn không hề kém Bối Bối khi xuất ra Lam Điện Phách Vương Long.
“Đường Nhã ngươi đừng tưởng có Bối Bối phía sau thì ta không dám làm gì ngươi!”
Thanh niên áo đen gầm lên, hai mắt như tóe lửa. Đường Nhã cười lạnh:
“Đến thì đến, ta phải sợ ngươi à?”
Bối Bối thản nhiên: “Từ Tam Thạch ngươi khi dễ tiểu sư đệ của ta, sự việc hôm nay ngươi phải giải thích rõ ràng, nếu không chúng ta đến khu Đấu Hồn phân thắng bại!”
Tử Tham Thạch mỉm cười chỉ vào Hoắc Vũ Hạo: “Hắn là sư đệ của ngươi?”
Bối Bối gật đầu. Từ Tam Thạch lạnh giọng: “Thì sao, hắn không chừa mặt mũi cho Giang Nam Nam xem như là khinh thường ta, mà hai con cá nướng đó ta cũng đã trả tiền.”
Đường Nhã tức giận:
“Đó là Tiểu Hoắc để lại cho ta. Bối Bối không cần nói nhiều với hắn, cứ tự nhiên ra tay, đánh hắn thành tàn phế thì ta cho ngươi hôn một cái!”
Khuôn mặt Bối Bối vốn còn mang nét tức giận, sau khi nghe Đường Nhã nói cơ mặt lập tức run rẩy, đúng là một tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Từ Tam Thạch bĩu môi: “Tiểu Nhã vẫn hung hăng như trước nhỉ, cũng không sao, đã lâu không đánh nhau rồi, cùng đến khu Đấu Hồn thôi!”
Vừa nói xong hắn đã xoay người bước đi, bước vài bước đến cạnh Giang Nam Nam, nét mặt lập tức trở nên hiền hòa, nhẹ nhàng đưa hai con cá nướng lên:
“Nam Nam cứ ăn hai con cá này đi, ta có việc một lúc nữa sẽ quay lại.”
Gian Nam Nam lúc này lại vô cùng lạnh lùng như có ác cảm với Từ Tam Thạch: “Từ Tam Thạch, ta đã nói với ngươi giữa chúng ta vốn không thể có chuyện gì với nhau, xin ngươi sau này đừng làm phiền ta!”
Vừa nói xong đã quay lưng bước thẳng. Khuôn mặt Từ Tam Thạch đỏ lên, cố gắng ngẩng cao đầu trừng mắt nhìn đám người xung quanh: “Nhìn gì, muốn gì? Bối Bối, đi thôi!”
Nói xong lập tức bước đi, cánh tay lại phóng hai con cá nướng về chỗ Hoắc Vũ Hạo. Đường Nhã đứng chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng tiếp lấy, trực tiếp cắn một miếng, tay kia kéo Hoắc Vũ Hạo:
“Đi, chúng ta đi góp vui!”
Khu Đấu Hồn là một khu vực vô cùng trọng yếu tại học viện Sử Lai Khắc, nắm ở góc Tây Bắc Vũ Hồn hệ, cách khu thí nghiệm Hồn Đạo Khí không xa. Đây cũng là nơi tập trung của rất nhiều đệ tử cấp cao, tại đây có thể tiến hành tỉ thí, có các lão sư làm trọng tài phân định thắng thua, bảo hộ và cấp cứu cho các học viên bị thương, tất nhiên đều có tính phí.
Để tiến hành một trận đấu hồn, hai bên phải nộp ra mười kim hồn tệ làm phí sân đấu nhưng các đệ tử vẫn không ngừng tham gia. Bởi vì đánh nhau ở đây không phải chịu hạn chế gì, cũng không sợ quá tay chết người, chỉ cần xuất hiện nguy hiểm các trọng tài sẽ lập tức ra tay ngăn cản. Nếu chiến thắng còn được thêm một ít tiền thưởng và điểm tích lũy, trong kì thi chuyển lớp cũng sẽ có thêm ưu thế. Sau khi tiến vào năm bốn, muốn tiếp tục lên lớp nhất định phải có điểm tích lũy ở Đấu Hồn. Ví dụ từ năm bốn muốn lên năm thừ năm phải chiến thắng được mười đối thủ cùng cấp, từ lớp năm muốn lên lớp sáu lại càng nhiều hơn.
Sau năm thứ sáu nếu muốn tiến vào nội viện, điểm tích lũy ở Đấu Hồn càng vô cùng quan trọng. Khu Đấu Hồn mở ra cho tất cả các đệ tử tham gia hoặc cổ vũ, vào xem chỉ cần nộp một hồn tệ tiền vé là được. Điều khiến Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên chính là trận đấu giữa Bối Bối và Từ Tam Thạch lại hấp dẫn rất nhiều học viên, cho dù là học viên lớp cao hay thấp đang xem các trận khác cũng chạy đến.
“Tiểu Nhã lão sư, học viện cũng thật biết kiếm tiền a!”
Hoắc Vũ Hạo nghe Đường Nhã giới thiệu sơ lược về Đấu Hồn Khu nhịn không được mà cảm khái. Đường Nhã nói:
“Chuyện này cũng bình thường thôi mà, học viện lớn thế này nên chi tiêu cũng rất lớn, không nghĩ ra nhiều biện pháp kiếm chút tiền thì làm sao mà duy trì nổi? Bất quá phần thu nhập từ thuế của Sử Lai Khắc thành cũng không ít đâu nha, bởi thế học viện của chúng ta mới được mệnh danh là học viện giàu nhất đại lục.”
“Đúng rồi, Tiểu Vũ Hạo, trình độ nướng cá của đệ lại tăng thêm một bậc rồi, hoặc là nhờ gia vị tốt của ta, ăn ngon thật.”
Chưa đi đến Đấu Hồn Khu mà hai con cá trám nướng đã bị Đường Nhã chén sạch. Hoắc Vũ Hạo đã đói bụng từ nãy giờ nên tranh thủ thời gian ghé vào nhà ăn mua bữa tối rồi mới cùng Đường Nhã đến Đấu Hồn Khu. Khi hai người đến nơi thì nơi này đã nhộn nhịp người, tin tức truyền đi càng lúc càng nhanh, các đệ tử nườm nượp kéo đến nối đuôi không dứt.
Đường Nhã lấy ra hai ngân hồn tệ trả phí vào cửa cho mình và Hoắc Vũ Hạo, Đấu Hồn Khu là một kiến trúc hình lục giác, diện tích gần bằng với quảng trường Sử Lai Khắc, ở chính giữa là một mảnh đất trống thật lớn, đây là nơi các học viên sẽ so đấu. Xung quanh là hàng dãy các ghế ngồi, ước chừng có thể đồng thời chứa khoảng ba nghìn người xem. Lúc này trên hàng ghế khán giả đã có đến hai ba trăm người, Hoắc Vũ Hạo và Đường Nhã ngồi xuống một góc gần nhất để xem. Trong sân vẫn chưa có ai, không biết Bối Bối và Từ Tam Thạch đi đâu rồi. Đường Nhã biết Hoắc Vũ Hạo chưa rõ ràng quy củ của Đấu Hồn Khu nên quay sang giải thích cho hắn.
“Đấu Hồn Khu mỗi ngày đều đặn mở từ khi tan học đến nửa đêm. Các đệ tử muốn so đấu đều phải nộp phí đăng kí. Nếu những đệ tử nổi bật muốn so đấu với nhau thì học viện sẽ miễn phí phí đăng kí, thay vào đó sẽ thông báo tin này khắp các ký túc xá qua Hồn Đạo loa để nhiều người biết tin đến xem cuộc chiến. Vé vào cửa học viện sẽ giữ lại một nửa, ai thắng sẽ giành được phần còn lại, đại sư huynh của ngươi trước đây kiếm được không ít tiền từ Đấu Hồn Khu này rồi.”
“Hơn nữa, Từ Tam Thạch kia là học viên năm thứ năm, còn sư huynh ngươi mới năm thứ tư thôi, hơn một cấp coi như vượt cấp khiêu chiến. Cho nên nếu Từ Tam Thạch thua, hắn còn phải bỏ ra thêm mười kim hồn tệ nữa. Đại sư huynh của ngươi và Từ Tam Thạch đều là đệ tử nổi danh trong ngoại viện, cả hai được xưng tụng là thiên tài. Hôm nay ước chừng có thể có đến năm trăm người đến xem cuộc chiến này đấy.”
Hoắc Vũ Hạo hỏi: “Thế còn cô gái tên Giang Nam Nam ban nãy là ai?”
Đường Nhã giơ tay gõ lên đầu Hoắc Vũ Hạo, nói: “Còn bé mà không lo học, suốt ngày lo ngắm mỹ nữ, hừ!”
Hoắc Vũ Hạo bị đánh đau nhưng không dám hỏi nữa, hắn quay qua mở hộp cơm của mình rồi cắm cúi ăn. Đường Nhã thấy bộ dáng thành thành thật thật của hắn liền bật cười nói:
“Thôi quên đi, nói cho đệ biết chút cũng không sao. Giang Nam Nam là đệ nhất mỹ nữ của ngoại viện này, nàng xuất thân từ gia đình bình dân, tính tình cũng có thể gọi là hiền lành, được nhiều người yêu mến. Ngươi thấy nàng thế nào, có đẹp không?”
Hoắc Vũ Hạo vội vàng lắc đầu liên tục. Đường Nhã nhìn bộ dạng hắn liền đắc ý nói tiếp:
“Đúng đúng, ta cũng không thấy nàng xinh ở điểm nào, hừ! Còn cái tên Từ Tam Thạch kia thì có Vũ Hồn biến dị rất mạnh, gọi là Huyền Minh Quy, Vũ Hồn này có hai thuộc tính, lực phòng ngự cực mạnh, được ví như tường đồng vách sắt. Tu vi của hắn cũng chỉ ngang ngửa Bối Bối mà thôi, cả hai cũng đều là Thú Vũ Hồn. Đệ yên tâm đi, thực ra ban nãy ta đã trút giận dùm đệ rồi, một cây Long Tu Châm kia dư sức khiến hắn chịu khổ. Hắn theo đuổi Giang Nam Nam thì cứ theo đuổi đi, nhưng đụng đến người của ta là không được.”
“Mà cũng lạ, tính tình của Giang Nam Nam đâu phải như thế, trước đây cũng có nhiều nam đệ tử khác theo đuổi nàng, nhưng nghe nói nàng không nhận lời ai cả, tất cả đều lịch sự cự tuyệt, riêng Từ Tam Thạch lại khác, hễ gặp là không châm chọc cũng lạnh nhạt, không biết có phải hắn đã chiếm tiện nghi con gái người ta không nữa.”
Nhưng mà, những người đến xem này mới thật sự là vô tội a... Bọn họ chỉ biết Bối Bối và Từ Tam Thạch một người nổi tiếng mạnh về lực công kích, một người nổi tiếng về phòng ngự, nhưng lại không biết hai người này đã quen biết nhau từ trước rồi. Ta đoán lần này thế nào cũng lời được chút tiền, dù sao cũng đã đến Đấu Hồn Khu này rồi mà.
Hoắc Vũ Hạo giật mình hỏi: “Đại sư huynh có quen với Từ Tam Thạch kia sao?”
Đường Nhã gật đầu đáp: “Tiểu Vũ Hạo, đệ yên tâm đi. Quen biết thì quen biết, nhưng đại sư huynh đệ kiểu gì cũng sẽ đấu với hắn một trận, không thể để hắn khi dễ đệ thoái mái như vậy.”
Đấu Hồn Khu - Phòng Nghỉ.
“Bối Bối, Tiểu Nhã của ngươi cũng quá tàn nhẫn, ngươi xem xem, xem xem này...”
Từ Tam Thạch mang bộ mặt bất mãn quay sang kéo áo bên hông của mình lên dí dí về hướng Bối Bối, bên hông hắn đã sưng lên một cục cỡ nắm tay trẻ con. Ấy là hắn đã dùng Vũ Hồn bảo vệ quanh phần thịt ấy rồi đấy, dù da thịt hắn cứng rắn như sắt đá vẫn không cầm cự nổi.
Bối Bối hừ một tiếng nói: “Đáng đời ngươi, ai bảo dám khi dễ tiểu sư đệ của chúng ta. Ngươi bớt nói nhảm đi, lấy Huyền Thủy Đan ra đây rồi ta giúp ngươi giải quyết cây Long Tu Châm này, không thì ngươi chờ cắt miếng thịt này xuống đi”
Long Tu Châm này là độc môn của tổ tiên Đường Môn đời thứ nhất lưu lại cho chưởng môn. Tiểu Nhã lần này đã thực sự tức giận rồi. Từ Tam Thạch nói:
“Tiểu tử vừa rồi thật sự là người của Đường Môn à? Ta không nhìn ra hắn có bản lãnh gì a! Ngươi đừng mơ tưởng tới Huyền Thủy Đan nữa, nhanh lên, ta không thể cứ duy trì Vũ Hồn như thế này được, Long Tu Châm thật quá nguy hiểm mà, lại còn chuyên phá Hồn Lực, đau chết được, ban nãy ta bất ngờ không đề phòng mới trúng một chiêu này của Đường Nhã, thật đáng buồn a....”
Bối Bối ngửa đầu nhìn trời: “Tùy ngươi thôi, không đưa cũng không sao. Mà ngươi đánh tiểu sư đệ ta, còn hủy quầy hàng của hắn thì cứ ở đây mà chống chọi với Long Tu Châm đi. Dù sao cũng sắp bắt đầu tỷ thí rồi. Ta không tin ngươi dám giữ Long Tu Châm trong người mà quyết đấu với ta.”
Từ Tam Thạch tức giận mắng: “Rồi, được rồi. Bối Bối ngươi chờ đấy. Xem một chút nữa ở trong Đấu Hồn Khu ta thu thập ngươi như thế nào, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Bối Bối mỉm cười nói: “Ta cần ngươi hạ thủ lưu tình sao?”
Vừa nói hắn vừa đưa tay phải ra vẩy vẩy. Từ Tam Thạch bất mãn lấy một bình sứ bằng ngọc ra ném sang phía Bối Bối. Bối Bối giơ tay chụp lấy rồi nói:
“Đa tạ, ngươi thu hồi Vũ Hồn đi, để ta lấy Long Tu Châm ra.”
Từ Tam Thạch từ từ thu hồi Vũ Hồn, không còn Vũ Hồn áp chế nữa ngay lập tức từng cơn đau nhức từ hông truyền đến khiến hắn không kìm được mà run rẩy cả người. Tay phải của Bối Bối điểm vài cái xung quanh vết thương, sau đó dùng hai tay truyền từng đạo Hồn Lực vào, động tác hắn vô cùng nhanh nhạy, mỗi một ngón tay đều mang theo từng tia Hồn Lực với cường độ khác nhau. Một lát sau, một cây trâm nhỏ như sợi tóc màu vàng nhạt từ từ được kéo ra khỏi hông Từ Tam Thạch. Cây trâm vừa ra khỏi người Từ Tam Thạch liền vù một cái hóa thành một viên kim loại nhỏ như hạt đậu. Bối Bối thuận tay thu trở về. Vẻ mặt Từ Tam Thạch như vừa trút được một gánh nặng, hắn thở dài một tiếng giận dữ nói:
“Bối Bối, ngươi nhân lúc ta gặp khó khăn mà kiếm lời, ngươi không biết Huyền Thủy Đan này quý giá thế nào sao. Giờ chúng ta cược một ván đi, nếu trận này ta thắng thì ngươi trả Huyền Thủy Đan lại cho ta?”
Bối Bối ung dung cười nói: “Nếu ngươi thua?”
Từ Tam Thạch hừ một tiếng nói: “Cho ngươi một ngàn kim hồn tệ.”
Bối Bối lắc đầu nói: “Không được, một ngàn kim hồn tệ làm sao so được với Huyền Thủy Đan, cá cược này không công bằng, ta không chơi.”
Từ Tam Thạch tức giận nói: ”Ta ra nhiều tiền như thế ngươi còn không đồng ý, ta trở mặt đấy?”
Bối Bối than nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ ta thiếu tiền sao? Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội, ta biết ngươi còn Huyền Thủy Đan mà, lấy ra một viên cá cược với ta đi.”
Ánh mắt Từ Tam Thạch thoáng lóe lên tia nghi hoặc: “Tại sao tự dưng ta lại có cảm giác mình sắp rơi vào âm mưu của ngươi a! Nhìn ngươi có vẻ nắm chắc sẽ thắng ta, phải không?”
Bối Bối cười cười nói: “Là ngươi muốn cá cược chứ không phải ta. Ngươi có thể không đồng ý mà, chỉ là nếu đã cá cược thì lỡ có thua cũng đừng có lãi nhãi nhiều lời.”
Từ Tam Thạch hừ một tiếng nói: “Ta mà thua? Tuy ta không chắc sẽ thắng được ngươi nhưng ngươi muốn thắng ta cũng không dễ. Nếu hòa thì thế nào?”
Bối Bối không dễ dàng mắc mưu lập tức đáp: “Rồi bây giờ sao? Ngươi quyết định đi, sao cứ rề rề như đàn bà thế.”
Từ Tam Thạch cắn răng nói: “Được, ta cược với ngươi. Thực lực của ngươi chưa chắc đã hơn ta nhưng lại gian xảo vô cùng, chuyện gì chắc ăn ngươi mới làm. Nhưng thôi, nếu ta thật sự mắc mưu ngươi thì lần sau về nhà ta xin cha ta thêm vài phần là được.”
Bối Bối vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như trước khiến Từ Tam Thạch quan sát một lúc lâu mà vẫn không phát hiện có điểm gì kì lạ.
“Thật ra ngươi cũng đâu phải là người ngu ngốc. Nhưng chuyện gì liên quan đến Giang Nam Nam lại như ngốc đi ba phần. Ta thật không biết có nên nói các ngươi có phải oan gia kiếp trước hay không nữa. Giang Nam Nam kia tuy xinh đẹp nhưng trong học viện này thiếu gì mỹ nữ, ngươi cứ đơn phương yêu nàng làm gì cho khổ?”
Từ Tam Thạch tức giận nói: “Ngươi đừng có nói đến chuyện đau lòng của ta nữa, có bản lĩnh thì tặng Đường Nhã cho ta đi?”
Bối Bối đứng lên nói: “Ngươi lo mà hồi phục Hồn Lực trở lại trạng thái tốt nhất đi, không thì lúc sau thua ta lại bảo không phục. Ta ra ngoài trước đây.”
Vừa nói xong hắn liền bước ra sàn đấu bên ngoài.
Phán đoán ban nãy của Đường Nhã hoàn toàn chính xác, trên khán đài lúc này đã hơn bốn trăm đệ tử, mà số học viên đến xem càng lúc càng đông, muốn đạt đến con số năm trăm như dự đoán không khó chút nào.
“Hoắc Vũ Hạo.”
Một giọng nói đầy sự phẫn nộ vang lên bên cạnh khiến Hoắc Vũ Hạo giật nảy mình, hắn vừa quay đầu lại liền thấy Vương Đông đang hùng hùng hổ hổ đi về phía hắn.
“Ngươi cũng đến sao?”
Hoắc Vũ Hạo có chút chột dạ hỏi, hắn vừa thấy Vương Đông liền nhớ đến dáng người trắng noãn ban nãy...
Vương Đông đỏ mặt ngồi xuống cạnh Hoắc Vũ Hạo, nhỏ giọng nói: “Nói, ban nãy ngươi thấy cái gì?”
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người một lúc rồi nói: “A? Ta... ta có thấy gì đâu?”
Vương Đông tức giận nói: “Lần sau còn vào mà không gõ cửa nữa thì ta sẽ giết ngươi.”
Hoắc Vũ Hạo tự biết mình đuối lý nhưng vẫn cố cãi: “Chúng ta đều là con trai, sợ gì chứ, nhìn một chút ngươi có thiệt thòi gì đâu?”
“Ngươi nói gì?” Vương Đông giận dữ giơ tay phải lên đánh Hoắc Vũ Hạo.
Đột nhiên có một bàn tay thon dài lướt qua đẩy tay Vương Đông sang một bên, giọng nói Đường Nhã cũng vang lên.
“Tiểu Vũ Hạo, sao không giới thiệu bạn ngươi với ta hả?”
Lúc này Vương Đông mới chú ý đến Đường Nhã ngồi bên cạnh, hắn vừa thấy dung nhan tuyệt sắc của Đường Nhã có hơi sửng sờ một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình thường, hắn hừ một tiếng quay mặt đi không thèm để ý đến Hoắc Vũ Hạo nữa.
Lẽ ra ban nãy Hoắc Vũ Hạo vừa chạy đi hắn cũng mặc xong quần áo rồi, sau đó tìm mãi không thấy tên kia đâu, hắn về phòng muốn minh tưởng nhưng không hiểu sao không thể tĩnh tâm được, đúng lúc này thì nghe trên loa phát nhanh giới thiệu trận đấu này, hắn mới quyết định ra ngoài giải sầu một phen, nào ngờ vừa vào đã gặp ngay Hoắc Vũ Hạo và Đường Nhã.
Hoắc Vũ Hạo lập tức mở miệng giới thiệu đơn giản: “Tiểu nhã lão sư, đây là Vương Đông, bạn cùng phòng của đệ. Vương Đông, vị này là Đường Nhã, học tỷ của chúng ta.”
Vương Đông nhìn sang Đường Nhã gật đầu một cái. Đường Nhã mỉm cười nói:
“Một tiểu đệ anh tuấn a! Ta rất thích, Tiểu Vũ Hạo này, hay là đệ thuyết phục vị tiểu huynh đệ này vào Đường Môn của chúng ta luôn đi.”
Vương Đông nghe được hai chữ Đường Môn khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Các ngươi là người của Đường Môn?”
Đường Nhã gật đầu nói: “Ừ, nhưng hiện giờ Đường Môn chỉ còn ba người chúng ta. Ta là đường chủ Đường Môn hiện tại. Thế nào, có phải rất kinh hãi không? Đến đây, gia nhập Đường Môn nào, chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh ngươi.”
Thật ra nàng chỉ thuận miệng nói cho vui, đừng nghĩ Đường Nhã bình thường có vẻ bất cẩn nhưng thực ra nàng chỉ giả ngốc mà thôi, nếu không nhận ra thì kiểu gì cũng chịu thiệt trong tay nàng a! Nàng từ đầu đã sớm nhìn ra Vương Đông bất phàm, tinh hoa nội liễm, Hồn Lực mạnh mẽ, tu vi hơn xa Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng thật bất ngờ, Vương Đông ngẩng người một lúc lại quay sang gật đầu với nàng: “Được! Ta đã nghe danh ám khí Đường Môn từ lâu, Đường Môn chủ, ta muốn gia nhập Đường Môn, xin hãy nhận ta."
“Hả? Ngươi thật sự muốn gia nhập Đường Môn chúng ta? Chúng ta hiện giờ chỉ còn ba người thôi đấy!” Đường Nhã chấn động nói, ánh mắt nhìn Vương Đông tràn đầy vẻ bất ngờ và khó hiểu.
Vương Đông lại gật đầu nói: “Ta hi vọng có thể gia nhập Đường Môn, ta muốn học ám khí.”
Sắc mặt Đường Nhã lúc này đã trở nên nghiêm túc: “Chuyện này để ta suy nghĩ đã, lát nữa Hoắc Vũ Hạo sẽ cho ngươi biết câu trả lời thuyết phục.”
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Bối Bối đã từ phòng nghỉ bước ra sàn đấu. Hắn vừa xuất hiện thì các học viên đang ngồi xem trên khán đài liền hô to tên hắn.
“Phích Lịch Bối Bối, Phích Lịch Bối Bối...”
Bối Bối mỉm cười vẫy tay với các học viên đang ngồi xem trên khán đài, ánh mắt như đang tìm kiếm ai đó.
Đường Nhã đứng lên vẫy tay với hắn. Bối Bối lúc này mới nhìn thấy chỗ ngồi của bọn họ, bỏi vì khoảng cách xa nên không thể trò chuyện được, hắn nhìn Đường Nhã rồi ra dấu vài cái.
Hai người quen nhau đã lâu, Đường Nhã vừa nhìn đã hiểu, lập tức làm lại vài cái thủ thế, ý nói mình hiểu rồi, sau đó ngồi xuống thấp giọng hỏi Hoắc Vũ Hạo.
“Tiểu Vũ Hạo, khoảng cách cực hạn của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng là bao nhiêu?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Nếu chỉ dò xét một hướng thì khoảng chừng năm mươi thước.”
Hắn vừa cùng với Vương Đông kiểm tra khoảng cách cực hạn của Hồn Kỹ này, nếu bình thường thì chỉ có thể dùng đến ba mươi thước nhưng nếu chỉ dò xét một hướng thì có thể tăng đến hơn năm mươi thước, tăng gần gấp hai lần... nhưng lượng Hồn Lực tiêu hao lớn hơn rất nhiều...
Đường Nhã lập tức giơ tay phải lên, làm tiếp vài cái dấu hiệu cho Bối Bối xem, Bối Bối nhìn thấy liền gật đầu với nàng.
Lúc này Từ Tam Thạch cũng đã đi vào sàn đấu, đi cùng với hắn là một lão sư chừng bốn mươi tuổi.
Bên trong Đấu Hồn Tràng, Từ Tam Thạch và Bối Bối đều đang trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, đây không phải là lần đầu tiên hai người so đấu ở đây, những trận tỉ thí trước kia của hai người đều có thắng, có bại nhưng đa số là hòa. Nhờ những trận đấu ở Đấu Hồn Tràng này mà bọn họ kiếm được không ít tiền nên hiển nhiên không thể để lộ quan hệ của bọn họ được.
Lão sư vừa đến chính là trọng tài, hắn trầm giọng nói: “Bối Bối năm tư khiêu chiến Từ Tam Thạch năm năm, nếu Từ Tam Thạch thua thì phải nộp thêm mười kim hồn tệ. Các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Bối Bối và Từ Tam Thạch đồng thời quay sang gật đầu với vị trọng tài.
*Chương này gộp cả 4 chương 1,2,3,4 lại làm 1
Cá trám đen được nướng chín vàng rượm, thơm nồng, vị cá tươi hòa quyện cùng gia vị tỏa ra hương thơm ngào ngạt, từng dòng mỡ cá từ trên thân cá chảy xuống lớp than hồng lại càng làm mùi hương thêm đậm đà, hấp dẫn.
Vừa cắn vào lớp da cá, từng tiếng rộp rộp vang lên, lớp da cá được nướng cẩn thận nên hoàn toàn là một màu vàng ươm không hề có chút cháy khét, dưới lớp da cá là từng mảng thịt thơm bùi, béo ngậy. Chỉ cần cắn một miếng đầu tiên vào bụng, con ngươi của vị học viên áo vàng kia liền nở to ra, hắn chẳng cần quan tâm gì cả, cũng chẳng buồn mở miệng khen ngợi liền cắn tiếp hai ba cái nữa, một mạch giải quyết xong con cá trám.
Lúc này những đệ tử đứng bên cạnh chờ kết quả liền lập tức minh bạch, tích tắc sau mẻ cá nướng đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo đã hết sạch, thoáng cái hắn đã kiếm được hai mươi đồng hồn tệ, cũng chính là hai ngân hồn tệ đấy. Chỉ với bốn con cá nướng mà Hoắc Vũ Hạo đã dễ dàng đạt được danh tiếng tuyệt hảo, trước cửa học viện vốn đông đúc người nên gian hàng của hắn nháy mắt bị rất nhiều người vây quanh che kín mọi lối ra vào.
“Ngon quá, thật sự là quá ngon.”
Vị đệ tử áo vàng mở hàng ban nãy chật vật chen vào trong.
“Học đệ, cho ta thêm ba con nữa. Hôm nay ta ăn tối ở quầy của ngươi luôn.”
Gã đệ tử đứng bên cạnh hắn có vẻ thuộc lớp cao hơn, nghe thấy thế liền lạnh lùng nói: “Ra sau xếp hàng.”
Hoắc Vũ Hạo cũng không ngờ cá nướng của mình hấp dẫn đến vậy, hắn đưa vẻ mặt áy náy quay sang nói với những đệ tử đang vây quanh quầy hàng của mình:
“Ta xin lỗi các vị học trưởng, hôm nay là buổi bán cá đầu tiên của ta. Ta sẽ chỉ bán mười tám con, vừa nãy đã bán bốn con rồi, giờ chỉ còn mười bốn con thôi. Các vị theo thứ tự trước sau xếp hàng chờ ta, còn những học trưởng nào không đến kịp thì có thể đợi ngày mai quay lại.”
Vừa nói hắn vừa cất tiền vừa bán được vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, mười tám con cá được khoảng chừng chín ngân hồn tệ, trừ chi phí vật liệu hôm nay và ngày mai thì dư tiền cho hắn ăn cơm rồi.
Hoắc Vũ Hạo không phải dạng tham lam bỏ dài nuôi ngắn, hắn biết rõ hiện giờ cái quan trọng nhất của hắn là việc tu luyện, còn kiếm tiền thì sau này còn rất nhiều cơ hội. Từng mẻ cá lần lượt được xếp lên vỉ nướng, hắn nướng từng mẻ cá đều có chất lượng giống nhau, hoàn toàn không vì đang có nhiều người đợi mà làm việc qua loa.
Mỗi một vị đệ tử sau khi ăn cá nướng đều cực kỳ hài lòng, thậm chí còn có người hứa hẹn ngày mai sẽ đến ủng hộ nữa, Hoắc Vũ Hạo trước sau vẫn giữ quyết định ai đến trước có trước, dù sao cá nướng vừa ra lò ăn liền là ngon nhất, nếu đến chậm thì mùi vị theo thời gian sẽ giảm bớt rất nhiều.
Đúng lúc này, từ cửa chính học viện Sử Lai Khắc có một vài nữ học viên mặc đồng phục màu tím đi ra, cô gái đi cuối cùng vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Cô gái này chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người thon dài xinh xắn, mái tóc dài màu vàng kim bồng bềnh xõa xuống sau lưng, da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, khí chất thập phần thanh nhã. Dung nhan thanh tú, trong sáng, nhu hòa như vầng trăng rằm, một vẻ đẹp không thể tả thành lời, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia vừa xuất hiện liền khiến những nhan sắc khác dường như lu mờ đi vài phần.
“Học tỷ, thơm quá, mùi gì thế?”
Một nữ đệ tử vẻ mặt ngạc nhiên quay sang hỏi thiếu nữ tuyệt sắc kia, cô gái này tuy cũng xinh đẹp, nhưng đứng cạnh nàng lại như con đom đóm so với ánh trăng rằm, làm sao có thể so sánh nổi! Thiếu nữ xinh đẹp kia dĩ nhiên cũng ngửi được hương thơm ấy, tất cả các nàng không khỏi quay mặt sang nhìn về phía quầy hàng của Hoắc Vũ Hạo. Có lẽ vẻ đẹp của nàng quá rực rỡ nên khi nàng chuyển sự chú ý của mình sang nơi này thì ngay lập tức mọi người xung quanh đều tránh sang một bên nhường một con đường để nàng tiến về vào.
Thiếu nữ kia thấy tình huống này nhưng cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, nàng quay sang gật đầu cám ơn các đệ tử khác rồi từ từ bước vào, những đệ tử kia thấy nụ cười cám ơn của nàng đều đỏ mặt, lòng đầy hưng phấn. Vừa thấy rõ dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ ấy, Hoắc Vũ Hạo cũng không ngoại lệ mà ngẩn ngơ giây lát, trước đây hắn cứ ngỡ Đường Nhã là thiếu nữ xinh đẹp nhất rồi, nhưng những cô gái áo tím trước mắt lại khiến hắn mở rộng tầm mắt. Có thể nói vẻ đẹp của Đường Nhã là hoạt bát yêu đời, còn những cô gái này thì là dịu dàng ấm áp.
“Học đệ, cá nướng này ngươi bán thế nào?” Thiếu nữ tuyệt sắc kia nhỏ giọng hỏi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã bán hết mười tám con cá rồi, hai con cuối cùng trên vỉ là phần hắn chừa lại cho Đường Nhã.
“Học tỷ, năm đồng tệ một con.”
Thiếu nữ tuyệt sắc khẽ nhíu mày, nói:
“Hơi mắc nha, tổng chi phí và vốn công của ngươi không quá ba đồng hồn tệ, ngươi ăn lãi nhiều thế.”
Hoắc Vũ Hạo nghe nàng nói xong có chút giật mình, không ngờ một cô gái như nàng lại mở miệng trả giá hắn một con cá, từ nãy giờ chưa từng có học viên nào như thế a.
“Thật xin lỗi, cá nướng của ta chắc giá năm đồng hồn tệ, hơn nữa hôm nay đã bán hết rồi.”
Hoắc Vũ Hạo bình thản nói, giá cá này là Đường Nhã bảo hắn bán như thế, hắn sẽ không dễ dàng thay đổi đâu, huống chi khoảng thu nhập này rất quan trọng với hắn, trừ mọi chi phí cũng vừa đủ dùng mà thôi. Thiếu nữ xinh đẹp lặng người một chút rồi nói với vẻ áy náy.
“Thực xin lỗi, ta chỉ tính toán sơ sơ một chút thôi. Nếu sau này có cơ hội ta sẽ ghé quầy của ngươi nếm thử.”
Nàng nói xong liền quay người rời đi. Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh thay đổi một cách kỳ lạ, lúc nãy rõ ràng ai ai cũng sốt ruột nhìn mình, giờ thì tất cả lại trợn mắt một các khó hiểu.
“Tên nhóc kia, ngươi dám không bán à?”
Một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ mang đầy sự tức giận vang lên, ngay sau đó, một luồng sáng màu vàng kim vù một cái bay đến quầy hàng của Hoắc Vũ Hạo.
Rầm !!!
Luồng sáng kia đánh thẳng một cái vào lò nướng của hắn rõ ràng là một kim hồn tệ. Ngay sau đó, một bóng người lướt nhanh đến, đi thẳng qua thiếu nữ áo tím đến trước quầy hàng của Hoắc Vũ Hạo, rồi ngay lập tức giơ tay định chộp lấy hai con cá nướng còn trên vỉ nướng. Hoắc Vũ Hạo vị muốn giữ độ lửa thật chính xác khi nướng cá nên lúc nào cũng vận dụng vũ hồn Linh Mâu, khi giọng nói hùng hậu kia vang lên hắn đã có cảm giác có một áp lực mạnh mẽ ập đến, ngay lập tức hắn theo bản năng phóng ra Tinh Thần Tham Trắc. Bàn tay kia tuy rất nhanh chụp đến hai con cá nướng nhưng Hoắc Vũ Hạo nhờ Tinh Thần Tham Trắc nên hoàn toàn có thể biết trước được mọi chuyện, hắn lập tức nhanh tay cầm hai con cá lên lui về sau vài bước, đây là phần hắn cất lại cho Đường Nhã, làm sao để người khác dễ dàng lấy đi được?
Bàn tay của người nọ lúc này không bắt được cá nướng thay vào đó là những hòn than đỏ. Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới nhìn thấy được rõ ràng diện mạo của người đó. Người này không ngờ lại là một đệ tử mặc đồng phục màu đen, tuổi tác có vẻ ngang bằng Bối Bối, thân hình cao lớn lại có thể so với Hoa Thái Đầu, mày rậm, mặt vuông, quả nhiên là tướng mạo của những vị anh hùng đường đường chính nghĩa.
“Nhóc con muốn chết?”
Thanh niên áo đen quát to, than lửa trong tay bị hắn bóp nát văng tung tóe, chân phải đá ngã lò nướng, bước một bước nữa chộp vào ngực Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo sử dụng tinh thần dò xét, đòn đánh của thanh niên áo đen này không hề đơn giản như vẻ ngoài. Một trảo của hắn như có thiên biến vạn hóa, tuy Hoắc Vũ Hạo có thể tìm thấy được sở hở nhưng tu vi của hắn lúc này quá yếu nên không thể né tránh, trong nháy mắt đã bị chộp trúng.
“Hừ.”
Thanh niên áo đen nhấc tay phải nắm Hoắc Vũ Hạo lên cao, tay trái vung lên đoạt lấy hay con cá nướng. Quá trình ra tay của thanh niên áo đen vô cùng nhanh, đến khi hắn thành công mọi người mới nhận ra. Hai thanh âm gần như vang lên cùng lúc.
“Ngươi muốn gì?”
“Dừng tay!”
Người lên tiếng đầu tiên là một thiếu nữ tuyệt sắc, vẻ mặt nàng lúc này vô cùng tức giận, thân thể nhanh như chớp vọt đến tung một chưởng vào thanh niên áo đen. Thanh niên áo đen không ngờ còn có người ra tay với mình nên không kịp phòng ngự, một tay vẫn đang nắm Hoắc Vũ Hạo, tay kia lại cầm cá nướng, muốn ngăn cảnh đối phương nhất định phải thả một trong hai. Cuối cùng hắn quyết định buông Hoắc Vũ Hạo, run cổ tay ném hắn ra ngoài, sau đó lại vung tay lên đối chưởng.
“Ầm…”
Thân thể hai người cùng chấn động lui về phía sau, không ai chiếm ưu thế. Người vừa ra tay chính là Đường Nhã, còn người còn lại chính là sư huynh của Hoắc Vũ Hạo - Bối Bối.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo bị ném ra ngoài, lộn hai vòng đã được Bối Bối đỡ lấy. Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhã lúc này đang vô cùng tức giận.
“Từ Tam Thạch, ngươi dám khi dễ người của ta, bà đây liều chết với ngươi!”
Vừa nói xong đã nhấc tay phải lên, một đạo ánh sáng vàng bắn về phía Từ Tam Thạch. Thanh niên áo đen lại vung tay phải lên, một đoàn ánh sáng đen lóe lên như muốn thôn phệ ánh sáng vàng. Nhưng ngay sau đó đám ánh sáng vàng như có linh tính nhẹ nhàng len qua đoàn ánh sáng đen dày đặc, mang theo Hồn Lực tiến vào bên trong cơ thể thanh niên áo đen.
Thân thể thanh niên áo đen run lên, ánh mắt dại đi, sau đó lửa giận nổi lên, ba Hồn Hoàn hai vàng một tím từ chân dâng lên, da thịt vốn trắng trẻo hóa thành xám đen, thân thể phồng to, trên tay phải bỗng xuất hiện một Quy Giáp Thuẫn màu đen chừng một thước. Hoắc Vũ Hạo liền dùng tinh thần dò xét, lúc này hắn cảm nhận khí thế mà thanh niên áo đen xuất ra Vũ Hồn không hề kém Bối Bối khi xuất ra Lam Điện Phách Vương Long.
“Đường Nhã ngươi đừng tưởng có Bối Bối phía sau thì ta không dám làm gì ngươi!”
Thanh niên áo đen gầm lên, hai mắt như tóe lửa. Đường Nhã cười lạnh:
“Đến thì đến, ta phải sợ ngươi à?”
Bối Bối thản nhiên: “Từ Tam Thạch ngươi khi dễ tiểu sư đệ của ta, sự việc hôm nay ngươi phải giải thích rõ ràng, nếu không chúng ta đến khu Đấu Hồn phân thắng bại!”
Tử Tham Thạch mỉm cười chỉ vào Hoắc Vũ Hạo: “Hắn là sư đệ của ngươi?”
Bối Bối gật đầu. Từ Tam Thạch lạnh giọng: “Thì sao, hắn không chừa mặt mũi cho Giang Nam Nam xem như là khinh thường ta, mà hai con cá nướng đó ta cũng đã trả tiền.”
Đường Nhã tức giận:
“Đó là Tiểu Hoắc để lại cho ta. Bối Bối không cần nói nhiều với hắn, cứ tự nhiên ra tay, đánh hắn thành tàn phế thì ta cho ngươi hôn một cái!”
Khuôn mặt Bối Bối vốn còn mang nét tức giận, sau khi nghe Đường Nhã nói cơ mặt lập tức run rẩy, đúng là một tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Từ Tam Thạch bĩu môi: “Tiểu Nhã vẫn hung hăng như trước nhỉ, cũng không sao, đã lâu không đánh nhau rồi, cùng đến khu Đấu Hồn thôi!”
Vừa nói xong hắn đã xoay người bước đi, bước vài bước đến cạnh Giang Nam Nam, nét mặt lập tức trở nên hiền hòa, nhẹ nhàng đưa hai con cá nướng lên:
“Nam Nam cứ ăn hai con cá này đi, ta có việc một lúc nữa sẽ quay lại.”
Gian Nam Nam lúc này lại vô cùng lạnh lùng như có ác cảm với Từ Tam Thạch: “Từ Tam Thạch, ta đã nói với ngươi giữa chúng ta vốn không thể có chuyện gì với nhau, xin ngươi sau này đừng làm phiền ta!”
Vừa nói xong đã quay lưng bước thẳng. Khuôn mặt Từ Tam Thạch đỏ lên, cố gắng ngẩng cao đầu trừng mắt nhìn đám người xung quanh: “Nhìn gì, muốn gì? Bối Bối, đi thôi!”
Nói xong lập tức bước đi, cánh tay lại phóng hai con cá nướng về chỗ Hoắc Vũ Hạo. Đường Nhã đứng chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng tiếp lấy, trực tiếp cắn một miếng, tay kia kéo Hoắc Vũ Hạo:
“Đi, chúng ta đi góp vui!”
Khu Đấu Hồn là một khu vực vô cùng trọng yếu tại học viện Sử Lai Khắc, nắm ở góc Tây Bắc Vũ Hồn hệ, cách khu thí nghiệm Hồn Đạo Khí không xa. Đây cũng là nơi tập trung của rất nhiều đệ tử cấp cao, tại đây có thể tiến hành tỉ thí, có các lão sư làm trọng tài phân định thắng thua, bảo hộ và cấp cứu cho các học viên bị thương, tất nhiên đều có tính phí.
Để tiến hành một trận đấu hồn, hai bên phải nộp ra mười kim hồn tệ làm phí sân đấu nhưng các đệ tử vẫn không ngừng tham gia. Bởi vì đánh nhau ở đây không phải chịu hạn chế gì, cũng không sợ quá tay chết người, chỉ cần xuất hiện nguy hiểm các trọng tài sẽ lập tức ra tay ngăn cản. Nếu chiến thắng còn được thêm một ít tiền thưởng và điểm tích lũy, trong kì thi chuyển lớp cũng sẽ có thêm ưu thế. Sau khi tiến vào năm bốn, muốn tiếp tục lên lớp nhất định phải có điểm tích lũy ở Đấu Hồn. Ví dụ từ năm bốn muốn lên năm thừ năm phải chiến thắng được mười đối thủ cùng cấp, từ lớp năm muốn lên lớp sáu lại càng nhiều hơn.
Sau năm thứ sáu nếu muốn tiến vào nội viện, điểm tích lũy ở Đấu Hồn càng vô cùng quan trọng. Khu Đấu Hồn mở ra cho tất cả các đệ tử tham gia hoặc cổ vũ, vào xem chỉ cần nộp một hồn tệ tiền vé là được. Điều khiến Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên chính là trận đấu giữa Bối Bối và Từ Tam Thạch lại hấp dẫn rất nhiều học viên, cho dù là học viên lớp cao hay thấp đang xem các trận khác cũng chạy đến.
“Tiểu Nhã lão sư, học viện cũng thật biết kiếm tiền a!”
Hoắc Vũ Hạo nghe Đường Nhã giới thiệu sơ lược về Đấu Hồn Khu nhịn không được mà cảm khái. Đường Nhã nói:
“Chuyện này cũng bình thường thôi mà, học viện lớn thế này nên chi tiêu cũng rất lớn, không nghĩ ra nhiều biện pháp kiếm chút tiền thì làm sao mà duy trì nổi? Bất quá phần thu nhập từ thuế của Sử Lai Khắc thành cũng không ít đâu nha, bởi thế học viện của chúng ta mới được mệnh danh là học viện giàu nhất đại lục.”
“Đúng rồi, Tiểu Vũ Hạo, trình độ nướng cá của đệ lại tăng thêm một bậc rồi, hoặc là nhờ gia vị tốt của ta, ăn ngon thật.”
Chưa đi đến Đấu Hồn Khu mà hai con cá trám nướng đã bị Đường Nhã chén sạch. Hoắc Vũ Hạo đã đói bụng từ nãy giờ nên tranh thủ thời gian ghé vào nhà ăn mua bữa tối rồi mới cùng Đường Nhã đến Đấu Hồn Khu. Khi hai người đến nơi thì nơi này đã nhộn nhịp người, tin tức truyền đi càng lúc càng nhanh, các đệ tử nườm nượp kéo đến nối đuôi không dứt.
Đường Nhã lấy ra hai ngân hồn tệ trả phí vào cửa cho mình và Hoắc Vũ Hạo, Đấu Hồn Khu là một kiến trúc hình lục giác, diện tích gần bằng với quảng trường Sử Lai Khắc, ở chính giữa là một mảnh đất trống thật lớn, đây là nơi các học viên sẽ so đấu. Xung quanh là hàng dãy các ghế ngồi, ước chừng có thể đồng thời chứa khoảng ba nghìn người xem. Lúc này trên hàng ghế khán giả đã có đến hai ba trăm người, Hoắc Vũ Hạo và Đường Nhã ngồi xuống một góc gần nhất để xem. Trong sân vẫn chưa có ai, không biết Bối Bối và Từ Tam Thạch đi đâu rồi. Đường Nhã biết Hoắc Vũ Hạo chưa rõ ràng quy củ của Đấu Hồn Khu nên quay sang giải thích cho hắn.
“Đấu Hồn Khu mỗi ngày đều đặn mở từ khi tan học đến nửa đêm. Các đệ tử muốn so đấu đều phải nộp phí đăng kí. Nếu những đệ tử nổi bật muốn so đấu với nhau thì học viện sẽ miễn phí phí đăng kí, thay vào đó sẽ thông báo tin này khắp các ký túc xá qua Hồn Đạo loa để nhiều người biết tin đến xem cuộc chiến. Vé vào cửa học viện sẽ giữ lại một nửa, ai thắng sẽ giành được phần còn lại, đại sư huynh của ngươi trước đây kiếm được không ít tiền từ Đấu Hồn Khu này rồi.”
“Hơn nữa, Từ Tam Thạch kia là học viên năm thứ năm, còn sư huynh ngươi mới năm thứ tư thôi, hơn một cấp coi như vượt cấp khiêu chiến. Cho nên nếu Từ Tam Thạch thua, hắn còn phải bỏ ra thêm mười kim hồn tệ nữa. Đại sư huynh của ngươi và Từ Tam Thạch đều là đệ tử nổi danh trong ngoại viện, cả hai được xưng tụng là thiên tài. Hôm nay ước chừng có thể có đến năm trăm người đến xem cuộc chiến này đấy.”
Hoắc Vũ Hạo hỏi: “Thế còn cô gái tên Giang Nam Nam ban nãy là ai?”
Đường Nhã giơ tay gõ lên đầu Hoắc Vũ Hạo, nói: “Còn bé mà không lo học, suốt ngày lo ngắm mỹ nữ, hừ!”
Hoắc Vũ Hạo bị đánh đau nhưng không dám hỏi nữa, hắn quay qua mở hộp cơm của mình rồi cắm cúi ăn. Đường Nhã thấy bộ dáng thành thành thật thật của hắn liền bật cười nói:
“Thôi quên đi, nói cho đệ biết chút cũng không sao. Giang Nam Nam là đệ nhất mỹ nữ của ngoại viện này, nàng xuất thân từ gia đình bình dân, tính tình cũng có thể gọi là hiền lành, được nhiều người yêu mến. Ngươi thấy nàng thế nào, có đẹp không?”
Hoắc Vũ Hạo vội vàng lắc đầu liên tục. Đường Nhã nhìn bộ dạng hắn liền đắc ý nói tiếp:
“Đúng đúng, ta cũng không thấy nàng xinh ở điểm nào, hừ! Còn cái tên Từ Tam Thạch kia thì có Vũ Hồn biến dị rất mạnh, gọi là Huyền Minh Quy, Vũ Hồn này có hai thuộc tính, lực phòng ngự cực mạnh, được ví như tường đồng vách sắt. Tu vi của hắn cũng chỉ ngang ngửa Bối Bối mà thôi, cả hai cũng đều là Thú Vũ Hồn. Đệ yên tâm đi, thực ra ban nãy ta đã trút giận dùm đệ rồi, một cây Long Tu Châm kia dư sức khiến hắn chịu khổ. Hắn theo đuổi Giang Nam Nam thì cứ theo đuổi đi, nhưng đụng đến người của ta là không được.”
“Mà cũng lạ, tính tình của Giang Nam Nam đâu phải như thế, trước đây cũng có nhiều nam đệ tử khác theo đuổi nàng, nhưng nghe nói nàng không nhận lời ai cả, tất cả đều lịch sự cự tuyệt, riêng Từ Tam Thạch lại khác, hễ gặp là không châm chọc cũng lạnh nhạt, không biết có phải hắn đã chiếm tiện nghi con gái người ta không nữa.”
Nhưng mà, những người đến xem này mới thật sự là vô tội a... Bọn họ chỉ biết Bối Bối và Từ Tam Thạch một người nổi tiếng mạnh về lực công kích, một người nổi tiếng về phòng ngự, nhưng lại không biết hai người này đã quen biết nhau từ trước rồi. Ta đoán lần này thế nào cũng lời được chút tiền, dù sao cũng đã đến Đấu Hồn Khu này rồi mà.
Hoắc Vũ Hạo giật mình hỏi: “Đại sư huynh có quen với Từ Tam Thạch kia sao?”
Đường Nhã gật đầu đáp: “Tiểu Vũ Hạo, đệ yên tâm đi. Quen biết thì quen biết, nhưng đại sư huynh đệ kiểu gì cũng sẽ đấu với hắn một trận, không thể để hắn khi dễ đệ thoái mái như vậy.”
Đấu Hồn Khu - Phòng Nghỉ.
“Bối Bối, Tiểu Nhã của ngươi cũng quá tàn nhẫn, ngươi xem xem, xem xem này...”
Từ Tam Thạch mang bộ mặt bất mãn quay sang kéo áo bên hông của mình lên dí dí về hướng Bối Bối, bên hông hắn đã sưng lên một cục cỡ nắm tay trẻ con. Ấy là hắn đã dùng Vũ Hồn bảo vệ quanh phần thịt ấy rồi đấy, dù da thịt hắn cứng rắn như sắt đá vẫn không cầm cự nổi.
Bối Bối hừ một tiếng nói: “Đáng đời ngươi, ai bảo dám khi dễ tiểu sư đệ của chúng ta. Ngươi bớt nói nhảm đi, lấy Huyền Thủy Đan ra đây rồi ta giúp ngươi giải quyết cây Long Tu Châm này, không thì ngươi chờ cắt miếng thịt này xuống đi”
Long Tu Châm này là độc môn của tổ tiên Đường Môn đời thứ nhất lưu lại cho chưởng môn. Tiểu Nhã lần này đã thực sự tức giận rồi. Từ Tam Thạch nói:
“Tiểu tử vừa rồi thật sự là người của Đường Môn à? Ta không nhìn ra hắn có bản lãnh gì a! Ngươi đừng mơ tưởng tới Huyền Thủy Đan nữa, nhanh lên, ta không thể cứ duy trì Vũ Hồn như thế này được, Long Tu Châm thật quá nguy hiểm mà, lại còn chuyên phá Hồn Lực, đau chết được, ban nãy ta bất ngờ không đề phòng mới trúng một chiêu này của Đường Nhã, thật đáng buồn a....”
Bối Bối ngửa đầu nhìn trời: “Tùy ngươi thôi, không đưa cũng không sao. Mà ngươi đánh tiểu sư đệ ta, còn hủy quầy hàng của hắn thì cứ ở đây mà chống chọi với Long Tu Châm đi. Dù sao cũng sắp bắt đầu tỷ thí rồi. Ta không tin ngươi dám giữ Long Tu Châm trong người mà quyết đấu với ta.”
Từ Tam Thạch tức giận mắng: “Rồi, được rồi. Bối Bối ngươi chờ đấy. Xem một chút nữa ở trong Đấu Hồn Khu ta thu thập ngươi như thế nào, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Bối Bối mỉm cười nói: “Ta cần ngươi hạ thủ lưu tình sao?”
Vừa nói hắn vừa đưa tay phải ra vẩy vẩy. Từ Tam Thạch bất mãn lấy một bình sứ bằng ngọc ra ném sang phía Bối Bối. Bối Bối giơ tay chụp lấy rồi nói:
“Đa tạ, ngươi thu hồi Vũ Hồn đi, để ta lấy Long Tu Châm ra.”
Từ Tam Thạch từ từ thu hồi Vũ Hồn, không còn Vũ Hồn áp chế nữa ngay lập tức từng cơn đau nhức từ hông truyền đến khiến hắn không kìm được mà run rẩy cả người. Tay phải của Bối Bối điểm vài cái xung quanh vết thương, sau đó dùng hai tay truyền từng đạo Hồn Lực vào, động tác hắn vô cùng nhanh nhạy, mỗi một ngón tay đều mang theo từng tia Hồn Lực với cường độ khác nhau. Một lát sau, một cây trâm nhỏ như sợi tóc màu vàng nhạt từ từ được kéo ra khỏi hông Từ Tam Thạch. Cây trâm vừa ra khỏi người Từ Tam Thạch liền vù một cái hóa thành một viên kim loại nhỏ như hạt đậu. Bối Bối thuận tay thu trở về. Vẻ mặt Từ Tam Thạch như vừa trút được một gánh nặng, hắn thở dài một tiếng giận dữ nói:
“Bối Bối, ngươi nhân lúc ta gặp khó khăn mà kiếm lời, ngươi không biết Huyền Thủy Đan này quý giá thế nào sao. Giờ chúng ta cược một ván đi, nếu trận này ta thắng thì ngươi trả Huyền Thủy Đan lại cho ta?”
Bối Bối ung dung cười nói: “Nếu ngươi thua?”
Từ Tam Thạch hừ một tiếng nói: “Cho ngươi một ngàn kim hồn tệ.”
Bối Bối lắc đầu nói: “Không được, một ngàn kim hồn tệ làm sao so được với Huyền Thủy Đan, cá cược này không công bằng, ta không chơi.”
Từ Tam Thạch tức giận nói: ”Ta ra nhiều tiền như thế ngươi còn không đồng ý, ta trở mặt đấy?”
Bối Bối than nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ ta thiếu tiền sao? Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội, ta biết ngươi còn Huyền Thủy Đan mà, lấy ra một viên cá cược với ta đi.”
Ánh mắt Từ Tam Thạch thoáng lóe lên tia nghi hoặc: “Tại sao tự dưng ta lại có cảm giác mình sắp rơi vào âm mưu của ngươi a! Nhìn ngươi có vẻ nắm chắc sẽ thắng ta, phải không?”
Bối Bối cười cười nói: “Là ngươi muốn cá cược chứ không phải ta. Ngươi có thể không đồng ý mà, chỉ là nếu đã cá cược thì lỡ có thua cũng đừng có lãi nhãi nhiều lời.”
Từ Tam Thạch hừ một tiếng nói: “Ta mà thua? Tuy ta không chắc sẽ thắng được ngươi nhưng ngươi muốn thắng ta cũng không dễ. Nếu hòa thì thế nào?”
Bối Bối không dễ dàng mắc mưu lập tức đáp: “Rồi bây giờ sao? Ngươi quyết định đi, sao cứ rề rề như đàn bà thế.”
Từ Tam Thạch cắn răng nói: “Được, ta cược với ngươi. Thực lực của ngươi chưa chắc đã hơn ta nhưng lại gian xảo vô cùng, chuyện gì chắc ăn ngươi mới làm. Nhưng thôi, nếu ta thật sự mắc mưu ngươi thì lần sau về nhà ta xin cha ta thêm vài phần là được.”
Bối Bối vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như trước khiến Từ Tam Thạch quan sát một lúc lâu mà vẫn không phát hiện có điểm gì kì lạ.
“Thật ra ngươi cũng đâu phải là người ngu ngốc. Nhưng chuyện gì liên quan đến Giang Nam Nam lại như ngốc đi ba phần. Ta thật không biết có nên nói các ngươi có phải oan gia kiếp trước hay không nữa. Giang Nam Nam kia tuy xinh đẹp nhưng trong học viện này thiếu gì mỹ nữ, ngươi cứ đơn phương yêu nàng làm gì cho khổ?”
Từ Tam Thạch tức giận nói: “Ngươi đừng có nói đến chuyện đau lòng của ta nữa, có bản lĩnh thì tặng Đường Nhã cho ta đi?”
Bối Bối đứng lên nói: “Ngươi lo mà hồi phục Hồn Lực trở lại trạng thái tốt nhất đi, không thì lúc sau thua ta lại bảo không phục. Ta ra ngoài trước đây.”
Vừa nói xong hắn liền bước ra sàn đấu bên ngoài.
Phán đoán ban nãy của Đường Nhã hoàn toàn chính xác, trên khán đài lúc này đã hơn bốn trăm đệ tử, mà số học viên đến xem càng lúc càng đông, muốn đạt đến con số năm trăm như dự đoán không khó chút nào.
“Hoắc Vũ Hạo.”
Một giọng nói đầy sự phẫn nộ vang lên bên cạnh khiến Hoắc Vũ Hạo giật nảy mình, hắn vừa quay đầu lại liền thấy Vương Đông đang hùng hùng hổ hổ đi về phía hắn.
“Ngươi cũng đến sao?”
Hoắc Vũ Hạo có chút chột dạ hỏi, hắn vừa thấy Vương Đông liền nhớ đến dáng người trắng noãn ban nãy...
Vương Đông đỏ mặt ngồi xuống cạnh Hoắc Vũ Hạo, nhỏ giọng nói: “Nói, ban nãy ngươi thấy cái gì?”
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người một lúc rồi nói: “A? Ta... ta có thấy gì đâu?”
Vương Đông tức giận nói: “Lần sau còn vào mà không gõ cửa nữa thì ta sẽ giết ngươi.”
Hoắc Vũ Hạo tự biết mình đuối lý nhưng vẫn cố cãi: “Chúng ta đều là con trai, sợ gì chứ, nhìn một chút ngươi có thiệt thòi gì đâu?”
“Ngươi nói gì?” Vương Đông giận dữ giơ tay phải lên đánh Hoắc Vũ Hạo.
Đột nhiên có một bàn tay thon dài lướt qua đẩy tay Vương Đông sang một bên, giọng nói Đường Nhã cũng vang lên.
“Tiểu Vũ Hạo, sao không giới thiệu bạn ngươi với ta hả?”
Lúc này Vương Đông mới chú ý đến Đường Nhã ngồi bên cạnh, hắn vừa thấy dung nhan tuyệt sắc của Đường Nhã có hơi sửng sờ một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình thường, hắn hừ một tiếng quay mặt đi không thèm để ý đến Hoắc Vũ Hạo nữa.
Lẽ ra ban nãy Hoắc Vũ Hạo vừa chạy đi hắn cũng mặc xong quần áo rồi, sau đó tìm mãi không thấy tên kia đâu, hắn về phòng muốn minh tưởng nhưng không hiểu sao không thể tĩnh tâm được, đúng lúc này thì nghe trên loa phát nhanh giới thiệu trận đấu này, hắn mới quyết định ra ngoài giải sầu một phen, nào ngờ vừa vào đã gặp ngay Hoắc Vũ Hạo và Đường Nhã.
Hoắc Vũ Hạo lập tức mở miệng giới thiệu đơn giản: “Tiểu nhã lão sư, đây là Vương Đông, bạn cùng phòng của đệ. Vương Đông, vị này là Đường Nhã, học tỷ của chúng ta.”
Vương Đông nhìn sang Đường Nhã gật đầu một cái. Đường Nhã mỉm cười nói:
“Một tiểu đệ anh tuấn a! Ta rất thích, Tiểu Vũ Hạo này, hay là đệ thuyết phục vị tiểu huynh đệ này vào Đường Môn của chúng ta luôn đi.”
Vương Đông nghe được hai chữ Đường Môn khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Các ngươi là người của Đường Môn?”
Đường Nhã gật đầu nói: “Ừ, nhưng hiện giờ Đường Môn chỉ còn ba người chúng ta. Ta là đường chủ Đường Môn hiện tại. Thế nào, có phải rất kinh hãi không? Đến đây, gia nhập Đường Môn nào, chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh ngươi.”
Thật ra nàng chỉ thuận miệng nói cho vui, đừng nghĩ Đường Nhã bình thường có vẻ bất cẩn nhưng thực ra nàng chỉ giả ngốc mà thôi, nếu không nhận ra thì kiểu gì cũng chịu thiệt trong tay nàng a! Nàng từ đầu đã sớm nhìn ra Vương Đông bất phàm, tinh hoa nội liễm, Hồn Lực mạnh mẽ, tu vi hơn xa Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng thật bất ngờ, Vương Đông ngẩng người một lúc lại quay sang gật đầu với nàng: “Được! Ta đã nghe danh ám khí Đường Môn từ lâu, Đường Môn chủ, ta muốn gia nhập Đường Môn, xin hãy nhận ta."
“Hả? Ngươi thật sự muốn gia nhập Đường Môn chúng ta? Chúng ta hiện giờ chỉ còn ba người thôi đấy!” Đường Nhã chấn động nói, ánh mắt nhìn Vương Đông tràn đầy vẻ bất ngờ và khó hiểu.
Vương Đông lại gật đầu nói: “Ta hi vọng có thể gia nhập Đường Môn, ta muốn học ám khí.”
Sắc mặt Đường Nhã lúc này đã trở nên nghiêm túc: “Chuyện này để ta suy nghĩ đã, lát nữa Hoắc Vũ Hạo sẽ cho ngươi biết câu trả lời thuyết phục.”
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Bối Bối đã từ phòng nghỉ bước ra sàn đấu. Hắn vừa xuất hiện thì các học viên đang ngồi xem trên khán đài liền hô to tên hắn.
“Phích Lịch Bối Bối, Phích Lịch Bối Bối...”
Bối Bối mỉm cười vẫy tay với các học viên đang ngồi xem trên khán đài, ánh mắt như đang tìm kiếm ai đó.
Đường Nhã đứng lên vẫy tay với hắn. Bối Bối lúc này mới nhìn thấy chỗ ngồi của bọn họ, bỏi vì khoảng cách xa nên không thể trò chuyện được, hắn nhìn Đường Nhã rồi ra dấu vài cái.
Hai người quen nhau đã lâu, Đường Nhã vừa nhìn đã hiểu, lập tức làm lại vài cái thủ thế, ý nói mình hiểu rồi, sau đó ngồi xuống thấp giọng hỏi Hoắc Vũ Hạo.
“Tiểu Vũ Hạo, khoảng cách cực hạn của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng là bao nhiêu?”
Hoắc Vũ Hạo nói: “Nếu chỉ dò xét một hướng thì khoảng chừng năm mươi thước.”
Hắn vừa cùng với Vương Đông kiểm tra khoảng cách cực hạn của Hồn Kỹ này, nếu bình thường thì chỉ có thể dùng đến ba mươi thước nhưng nếu chỉ dò xét một hướng thì có thể tăng đến hơn năm mươi thước, tăng gần gấp hai lần... nhưng lượng Hồn Lực tiêu hao lớn hơn rất nhiều...
Đường Nhã lập tức giơ tay phải lên, làm tiếp vài cái dấu hiệu cho Bối Bối xem, Bối Bối nhìn thấy liền gật đầu với nàng.
Lúc này Từ Tam Thạch cũng đã đi vào sàn đấu, đi cùng với hắn là một lão sư chừng bốn mươi tuổi.
Bên trong Đấu Hồn Tràng, Từ Tam Thạch và Bối Bối đều đang trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, đây không phải là lần đầu tiên hai người so đấu ở đây, những trận tỉ thí trước kia của hai người đều có thắng, có bại nhưng đa số là hòa. Nhờ những trận đấu ở Đấu Hồn Tràng này mà bọn họ kiếm được không ít tiền nên hiển nhiên không thể để lộ quan hệ của bọn họ được.
Lão sư vừa đến chính là trọng tài, hắn trầm giọng nói: “Bối Bối năm tư khiêu chiến Từ Tam Thạch năm năm, nếu Từ Tam Thạch thua thì phải nộp thêm mười kim hồn tệ. Các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Bối Bối và Từ Tam Thạch đồng thời quay sang gật đầu với vị trọng tài.
*Chương này gộp cả 4 chương 1,2,3,4 lại làm 1