Đấu La Đại Lục 2
Chương 41 : Thiên Mộng Nhất Chỉ (1)
Ngày đăng: 23:23 06/08/20
Dịch: HảiFull
Hôm qua bán cá nướng, trước khi hắn cùng Đường Nhã đi xem trận đấu giữa Bối Bối và Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo cũng không quên lấy một kim hồn tệ dính trên lò nướng. Khi hắn cùng Vương Đông đến nhà ăn liền có cảm giác có tiền. Hôm nay hắn phá lệ một lần, ăn thật nhiều thức ăn bổ sung năng lượng, bọn họ đến nhà ăn sớm nhất, đến khi ăn xong vẫn chưa có nhiều người đến.
“Một lúc nữa mới đến giờ học, chúng ta về ký túc xá đi. “
Hoắc Vũ Hạo vỗ bụng, duỗi người ra một chút, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Sau khi vào học viện Sử Lai Khắc, tâm trạng của hắn cũng dần trở nên vui vẻ, có bằng hữu, có tiểu Nhã và Bối Bối luôn quan tâm, so với lúc trước ở phủ công tước chịu đủ lạnh nhạt quả thật tốt hơn rất nhiều. Vương Đông nói:
“Bớt điên đi, còn muốn tu luyện à, phải biết càng căng càng dễ đứt. Lâu lâu cũng phải thả lỏng một chút, chúng ta đến hồ Hải Thần đi dạo đi, ngươi vừa dùng Huyền Thủy Đan rồi, không cần lập tức tu luyện nữa đâu.”
“Cũng được.”
Hoắc Vũ Hạo đồng ý, sau khi nhập học hắn vẫn chưa đến hồ Hải Thần lần nào, cũng chưa đến giờ lên lớp, đi dạo một chút cũng không sao. Hai người ra khỏi nhà ăn, vòng ra sau giáo lâu tân sinh, dọc theo hướng Đông Nam quảng trường, đi một lát đã đến đường mòn bờ hồ. Nhìn xuyên qua tán cây, từng làn sóng nước lăn tăn hiện ra trước mắt. Không khí mát mẻ, hơi nước dịu mát ập đến. Tuy là hồ nhân tạo nhưng nước hồ xanh thẳm, mặt hồ hiền hòa trong veo như đôi mắt cô gái in bóng hàng cây xung quanh.
“Đẹp quá aaaaaa!”
Vương Đông hít sâu, kéo tay giãn người ra. Lúc hắn duỗi người, thân thể hướng về phía trước, mông lại hướng lên cao. Hoắc Vũ Hạo cũng không cố ý nhìn, nhưng vô tình đảo mắt qua lại nhớ đến một mảnh trắng xóa hôm trước…
Hắn xấu hổ quay đầu ra hướng khác, nhìn vào hồ Hải Thần. Hồ chiếm diện tích vô cùng lớn, có thể lớn hơn cả quảng trường. Trên mặt nước phía xa còn có sương mù phủ đầy… Sau khi Tử Cực Ma Đồng tiến hóa, tầm mắt cũng tăng lên rất nhiều, không cần dùng Hồn Lực vẫn có thể nhìn được khá xa. Hắn nhìn thấy ẩn hiện phía xa mặt hồ là một dãy phòng xá, nhớ lại lời tiểu Nhã và Bối Bối, nơi đó hẳn là nội viện. Đại sư huynh ưu tú như thế vẫn phải học ở ngoại viện, đám đệ tử học viện sẽ là quái vật gì đây!
“Hả?”
Trong lúc suy nghĩ, một điểm đỏ phía xa xuất hiện.
“Có chuyện gì?”
Vương Đông hỏi. Hoắc Vũ Hạo chỉ tay: “Chỗ đó hình như có một điểm đỏ.”
Vương Đông nhìn theo hướng Hoắc Vũ Hạo chỉ thấy hơi nước và sương mù: “Có gì đâu? “
Vừa nói xong hắn lại trợn mắt, điểm đỏ dần hiện ra, một người đang di chuyển với tốc độ kinh khủng hướng đến hai người. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nhìn nhau: “Học trưởng nội viện?”
Tốc độ người kia thật sự quá kinh khủng, chỉ một lát sau hắn đã gần đến bờ hồ, mỗi một bước vọt đi mặt hồ lại khẽ gợn sóng, những lúc ấy hắn lại mượn lực tiếp tục tiến tới tựa như một đám mây đỏ. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã nhìn khá rõ, người này không chỉ quần áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu, người thon dài nhưng lại phát ra khí thế khủng khiếp, lạnh băng như một Hồn Thú. Trên mặt là một mặt nạ đỏ như máu, hai ánh mắt cũng như lửa đỏ… Không khí xung quanh hắn như vặn vẹo, dưới chân hắn đi qua thậm chí có hơi nước bốc lên.
“Học trưởng này thật mạnh! Nhìn kìa, hắn còn chưa dùng Vũ Hồn đã có thể đi trên mặt nước.”
Vương Đông hưng phấn phân tích. Tuy tu vi Hoắc Vũ Hạo kém Vương Đông nhưng cảm giác lại vô cùng mẫn tuệ:
“Vương Đông, ta cảm giác có điều kì lạ.”
Người kia quả thật quá nhanh, trong khi hai người nói vài câu đã tiến đến chỉ còn cách bờ hồ vài trăm mét, một hơi nóng kinh khủng ập đến. Khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hiện lên vẻ hoảng sợ, bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức điên cuồng khác thường từ người này. Xoạt, hai cánh màu lam sau lưng Vương Đông bật ra, hắn kéo lấy Hoắc Vũ hạo bay lên không trung, nhưng động tác còn chưa hoàn thành thân ảnh màu đỏ đã đến nơi. Không khí trở nên cực nóng, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo có cảm giác đang ở giữa biển lửa, hai cánh phía sau Vương Đông cong lại, sau đó khép vào biến mất, hai người lại rơi xuống mặt đất. Trong phút chốc toàn bộ cỏ cây xung quanh đã biến thành vàng khô.
Tu vi quá chênh lệch, Vương Đông vừa định phóng thích Hồn Kỹ đã bị khí nóng ập vào, thét lên đau đớn rồi lập tức hôn mê. Tuy tu vi Hoắc Vũ Hạo không bằng Vương Đông nhưng hắn lại có một Vũ Hồn băng chưa thành hình. Bị không khí nóng rực xung quanh kích thích, Vũ Hồn băng của hắn lập tức kích phát, nhưng Hồn Lực mười hai cấp đỉnh vừa phát ra đã bị khí nóng xung quanh thiêu đốt sạch sẽ, lúc này người kia đã đánh tới.
Không khí xung quanh người kia đã kinh khủng như thế, nếu bị hắn đánh trúng không chết cũng trọng thương. Hoắc Vũ Hạo thực hiện nỗ lực cuối cùng, phóng ra linh hồn trùng kích. Nhưng chênh lệch hai bên quá lớn, linh hồn trùng kích vừa phát ra đụng phải khí tức cực nóng kia lập tức tiêu tan, chưởng kia đã hiện rõ trước mắt hắn. Đúng lúc này hai mắt Hoắc Vũ Hạo bỗng trở nên trống rống, khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ.
Hôm qua bán cá nướng, trước khi hắn cùng Đường Nhã đi xem trận đấu giữa Bối Bối và Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo cũng không quên lấy một kim hồn tệ dính trên lò nướng. Khi hắn cùng Vương Đông đến nhà ăn liền có cảm giác có tiền. Hôm nay hắn phá lệ một lần, ăn thật nhiều thức ăn bổ sung năng lượng, bọn họ đến nhà ăn sớm nhất, đến khi ăn xong vẫn chưa có nhiều người đến.
“Một lúc nữa mới đến giờ học, chúng ta về ký túc xá đi. “
Hoắc Vũ Hạo vỗ bụng, duỗi người ra một chút, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Sau khi vào học viện Sử Lai Khắc, tâm trạng của hắn cũng dần trở nên vui vẻ, có bằng hữu, có tiểu Nhã và Bối Bối luôn quan tâm, so với lúc trước ở phủ công tước chịu đủ lạnh nhạt quả thật tốt hơn rất nhiều. Vương Đông nói:
“Bớt điên đi, còn muốn tu luyện à, phải biết càng căng càng dễ đứt. Lâu lâu cũng phải thả lỏng một chút, chúng ta đến hồ Hải Thần đi dạo đi, ngươi vừa dùng Huyền Thủy Đan rồi, không cần lập tức tu luyện nữa đâu.”
“Cũng được.”
Hoắc Vũ Hạo đồng ý, sau khi nhập học hắn vẫn chưa đến hồ Hải Thần lần nào, cũng chưa đến giờ lên lớp, đi dạo một chút cũng không sao. Hai người ra khỏi nhà ăn, vòng ra sau giáo lâu tân sinh, dọc theo hướng Đông Nam quảng trường, đi một lát đã đến đường mòn bờ hồ. Nhìn xuyên qua tán cây, từng làn sóng nước lăn tăn hiện ra trước mắt. Không khí mát mẻ, hơi nước dịu mát ập đến. Tuy là hồ nhân tạo nhưng nước hồ xanh thẳm, mặt hồ hiền hòa trong veo như đôi mắt cô gái in bóng hàng cây xung quanh.
“Đẹp quá aaaaaa!”
Vương Đông hít sâu, kéo tay giãn người ra. Lúc hắn duỗi người, thân thể hướng về phía trước, mông lại hướng lên cao. Hoắc Vũ Hạo cũng không cố ý nhìn, nhưng vô tình đảo mắt qua lại nhớ đến một mảnh trắng xóa hôm trước…
Hắn xấu hổ quay đầu ra hướng khác, nhìn vào hồ Hải Thần. Hồ chiếm diện tích vô cùng lớn, có thể lớn hơn cả quảng trường. Trên mặt nước phía xa còn có sương mù phủ đầy… Sau khi Tử Cực Ma Đồng tiến hóa, tầm mắt cũng tăng lên rất nhiều, không cần dùng Hồn Lực vẫn có thể nhìn được khá xa. Hắn nhìn thấy ẩn hiện phía xa mặt hồ là một dãy phòng xá, nhớ lại lời tiểu Nhã và Bối Bối, nơi đó hẳn là nội viện. Đại sư huynh ưu tú như thế vẫn phải học ở ngoại viện, đám đệ tử học viện sẽ là quái vật gì đây!
“Hả?”
Trong lúc suy nghĩ, một điểm đỏ phía xa xuất hiện.
“Có chuyện gì?”
Vương Đông hỏi. Hoắc Vũ Hạo chỉ tay: “Chỗ đó hình như có một điểm đỏ.”
Vương Đông nhìn theo hướng Hoắc Vũ Hạo chỉ thấy hơi nước và sương mù: “Có gì đâu? “
Vừa nói xong hắn lại trợn mắt, điểm đỏ dần hiện ra, một người đang di chuyển với tốc độ kinh khủng hướng đến hai người. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nhìn nhau: “Học trưởng nội viện?”
Tốc độ người kia thật sự quá kinh khủng, chỉ một lát sau hắn đã gần đến bờ hồ, mỗi một bước vọt đi mặt hồ lại khẽ gợn sóng, những lúc ấy hắn lại mượn lực tiếp tục tiến tới tựa như một đám mây đỏ. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã nhìn khá rõ, người này không chỉ quần áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu, người thon dài nhưng lại phát ra khí thế khủng khiếp, lạnh băng như một Hồn Thú. Trên mặt là một mặt nạ đỏ như máu, hai ánh mắt cũng như lửa đỏ… Không khí xung quanh hắn như vặn vẹo, dưới chân hắn đi qua thậm chí có hơi nước bốc lên.
“Học trưởng này thật mạnh! Nhìn kìa, hắn còn chưa dùng Vũ Hồn đã có thể đi trên mặt nước.”
Vương Đông hưng phấn phân tích. Tuy tu vi Hoắc Vũ Hạo kém Vương Đông nhưng cảm giác lại vô cùng mẫn tuệ:
“Vương Đông, ta cảm giác có điều kì lạ.”
Người kia quả thật quá nhanh, trong khi hai người nói vài câu đã tiến đến chỉ còn cách bờ hồ vài trăm mét, một hơi nóng kinh khủng ập đến. Khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hiện lên vẻ hoảng sợ, bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức điên cuồng khác thường từ người này. Xoạt, hai cánh màu lam sau lưng Vương Đông bật ra, hắn kéo lấy Hoắc Vũ hạo bay lên không trung, nhưng động tác còn chưa hoàn thành thân ảnh màu đỏ đã đến nơi. Không khí trở nên cực nóng, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo có cảm giác đang ở giữa biển lửa, hai cánh phía sau Vương Đông cong lại, sau đó khép vào biến mất, hai người lại rơi xuống mặt đất. Trong phút chốc toàn bộ cỏ cây xung quanh đã biến thành vàng khô.
Tu vi quá chênh lệch, Vương Đông vừa định phóng thích Hồn Kỹ đã bị khí nóng ập vào, thét lên đau đớn rồi lập tức hôn mê. Tuy tu vi Hoắc Vũ Hạo không bằng Vương Đông nhưng hắn lại có một Vũ Hồn băng chưa thành hình. Bị không khí nóng rực xung quanh kích thích, Vũ Hồn băng của hắn lập tức kích phát, nhưng Hồn Lực mười hai cấp đỉnh vừa phát ra đã bị khí nóng xung quanh thiêu đốt sạch sẽ, lúc này người kia đã đánh tới.
Không khí xung quanh người kia đã kinh khủng như thế, nếu bị hắn đánh trúng không chết cũng trọng thương. Hoắc Vũ Hạo thực hiện nỗ lực cuối cùng, phóng ra linh hồn trùng kích. Nhưng chênh lệch hai bên quá lớn, linh hồn trùng kích vừa phát ra đụng phải khí tức cực nóng kia lập tức tiêu tan, chưởng kia đã hiện rõ trước mắt hắn. Đúng lúc này hai mắt Hoắc Vũ Hạo bỗng trở nên trống rống, khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ.