Đấu La Đại Lục 2
Chương 437 : Đổ Chiến
Ngày đăng: 23:26 06/08/20
- Tiểu sư đệ, đừng nói lung tung. Long tiền bối nổi danh cùng với lão sư, xưng là Hắc Bạch Nhị Long, là cường giả có võ hồn Hắc Long, phong hào Long Hoàng. Hiện tại có thể nói là cường giả đỉnh cấp.
Ngôn Thiểu Triết vẻ mặt vội vàng.
- Tiểu sư đệ? Ngươi cũng là đệ tử Mục Ân sao?
Long Tiêu Dao không hề có phản ứng với lời mắng nhiếc của Hoắc Vũ Hạo, ngược lại chú ý hơn đến thân phận của hắn.
Hoắc Vũ Hạo ưỡn ngực, nói:
- Đúng, ta là môn đệ của lão sư. Ngươi so với ta ít nhất phải hơn 200 tuổi đi, nếu ngươi cùng tuổi với ta, nhất định không thể là đối thủ của ta. Nếu lão sư của ta còn sống, ngươi há có gan ra tay với người của học viện Sử Lai Khắc chúng ta ư?
Hoắc Vũ Hạo tỏ ra như thế cũng không phải do bức xúc quá mà bứt nút. Hắn biết rõ thân phận cao quý của vị Long Hoàng đấu la kia, thực tế cũng không muốn ra tay với sư huynh đệ của hắn. Ngôn Thiểu Triết nói như thế nào cũng siêu cấp đấu la thành danh trăm năm, Long Tiêu Dao không để ý mặt mũi ra tay với lão còn được, nhưng mình thì sao? Bản thân chưa tới 20 tuổi, cực hạn đấu la Long Tiêu Dao thành danh hơn 200 năm, sẽ bất kể mặt mũi ra tay sao? Huống chi còn tình cảm hương hỏa với lão sư.
Do đó, Hoắc Vũ Hạo thừa dịp Long Tiêu Dao đánh bay ra một khoảng cách xa mới lên tiếng quát, hơn nữa vẫn đứng sau lưng Ngôn Thiểu Triết.
Long Tiêu Dao nheo mắt, chăm chú nhìn con mắt thứ ba của Hoắc Vũ Hạo
- Con mắt thứ ba, Võ hồn thực kỳ lạ. Ngươi nói ta ỷ thế hiếp yếu? Thôi được, đổi lại cho ngươi công kích ta, thế nào? Ta cũng chỉ dùng thực lực cấp 50 giống như ngươi, chỉ cần ngươi có thể khiến cho ta di chuyển nửa phân, thì tính là ngươi thắng. Lúc đó cái nhẫn trên tay ngươi ta không cần. Không ngờ Mục Ân tuổi già còn thu dụng đệ tử, ta cũng khá hiếu kỳ, hắn bị năng lực gì của ngươi hấp dẫn đây....
Hoắc Vũ Hạo quay nhìn Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện kết quả như vậy, tâm niệm thay đổi thật nhanh, gật đầu với Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo ra tay tình thế tốt hơn bản thân hắn nhiều, với thân phận Long Hoàng đấu la của Long Tiêu Dao, nhất quyết không có thể thương tổn một tiểu bối. Thua, trả nguyên liệu kia lại là xong, dù sao cũng chỉ là mấy thứ gạt Kính Hồng Trần mà có. Lão luôn luôn có lòng tin, Hoắc Vũ Hạo am hiểu nhất là sáng tạo kỳ tích. Võ hồn song sinh, võ hồn cực hạn, khi mà Long Hoàng đấu la chỉ sử dụng năng lực cùng cấp bậc hồn lực, có thể sẽ....
Lui một bước, ít nhất có thể kéo dài một ít thời gian.
Tại sao lão không chút hoang mang? Không chỉ vì tạo khoảng cách với những đệ tử kia, đồng thời cũng vì chờ đợi viện binh a! Khi Hoắc Vũ Hạo nói có thể gặp phải tập kích, lão đã truyền tin bí mật về, tin chắc viện quân đang trên đường đến đây.
Hoắc Vũ Hạo chỉ xuống mặt đất:
- Chúng ta xuống dưới đánh.
Long Tiêu Dao có vẻ rất hứng thú với hắn, bật cười nói:
- Ta đúng là quên mất, ngươi vẫn chưa thể tự do tự tại trên không trung. Được, vậy thì xuống dưới.
Ngôn Thiểu Triết nhìn thoáng đám mây đen bắt đầu chuyển động kia, ánh mắt toát ra một tia lo lắng. Tuy rất tin tưởng Tiên Lâm Nhi, nhưng đối thủ có thể mời được tôn giá đại thần như Long Tiêu Dao, thì những cường giả thấp hơn một chút không thể sao? Nếu lại có thêm một vị phong hào đấu la nữa, e rằng Tiên Lâm Nhi sẽ gặp đại phiền toái, nghe ý tứ của Long Tiêu Dao, lão ta có vẻ không muốn buông tha nàng a!
Hoắc Vũ Hạo thông minh ra sao, Ngôn Thiểu Triết liền hiểu rõ ý tứ của hắn, trong lòng vừa động, nói:
- Long tiền bối, chúng ta đánh cuộc. Người xem như thế nào?
Long Tiêu Dao cười lớn:
- Đánh cược? Với ta mà nói, việc này cũng khá mới mẻ, nói xem.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tiên Lâm Nhi viện trưởng của chúng ta và vị Hạt Hổ đấu la kia chiến đấu hẳn là đồng cấp ngang ngửa, đúng không?
Long Tiêu Dao gật đầu, nói:
- Đúng. Một chọi một, cả hai cùng lưỡng bại câu thương, kết cục đó có 70% chắc chắn.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngài cũng đã nhìn ra, ta chỉ có tu vi cấp 50, là một Hồn Vương ngũ hoàn. Vậy thì ngài cho rằng nếu ta gia nhập vòng chiến đó thì sẽ ra sao?
Long Tiêu Dao nở nụ cười
- Tiểu tử kia, ngươi thật là quá tự tin a! Ngươi thật sự cho rằng, giao tranh của siêu cấp đấu la cỡ như ngươi có thể tham dự?
Hoắc Vũ Hạo cũng cười, nụ cười có chút giảo hoạt, lại càng làm cho Long Tiêu Dao cảm thấy hứng thú
- Ta cược với ngài chính là việc này, ta dám chắc khi có ta tham chiến, chỉ trong một phút có thể trợ giúp Tiên viện trưởng giành thắng lợi, ngài có dám cược không? - Hả?
Long Tiêu Dao thực sự ngạc nhiên nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Tiểu tử kia, ngươi đang cược sinh mạng của ngươi đấy, lão phu vẫn không thấy ngươi có cơ hội nào cả. Hơn nữa trước mặt ta ngươi đừng có đùa giỡn xảo trá, cậy vào Ngôn Thiểu Triết bên cạnh cũng không thể giúp ngươi được đâu.
Hoắc Vũ Hạo ngạo nghễ nói:
- Ta chỉ bằng lực lượng của chính mình, không bần bất cứ ai trợ giúp, có dám cược với ta không? Ta cũng không yêu cầu gì quá phận, nếu ta thắng, thỉnh ngài cam đoan ta và Ngôn viện trưởng, Tiên viện trưởng sẽ bình an về tới học viện. Dĩ nhiên, ước định trước đó của chúng ta vẫn không đổi, nếu ta trong ba lần công kích, dưới tình huống ngài sử dụng hồn lực đồng cấp mà vẫn không thể đánh lui, ta liền trả chiếc nhẫn này cho ngài.
Long Tiêu Dao mỉm cười, nói:
- Tiểu tử kia, ngươi đang muốn lừa ta a! Tuy biết ngươi đang đào một cái hố cho ta nhảy vào, nhưng đã nhiều năm không thấy chuyện thú vị như thế, sao có thể bỏ qua không đánh cược một phen? Được, vậy trước tiên phải nhìn xem trong một phút ngươi làm sao có thể giải quyết trận chiến bên kia.
Vừa nói, không thấy Long Tiêu Dao hành động như thế nào, chỉ như bước ra vài bước, lão đã đi xa mấy ngàn mét. Tu vi trình độ của lão, đã không khác thần tiên lục địa, đối với việc dùng hồn lực bản thân khống chế không gian, hoàn toàn đến cảnh giới tùy tâm sở dục. - Vũ Hạo, ngươi có chắc chắn không?
Ngôn Thiểu Triết thấp giọng nói
- Có
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Ngôn Thiểu Triết không nói gì nữa. Nếu là đệ tử khác, nhất định lão sẽ cho rằng hắn tự đại, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì khác, ngay cả lão sư cũng khen tiểu sư đệ không ngớt, từ lâu đã sáng tạo quá nhiều kỳ tích. Lúc trước ngay cả tu vi tam hoàn còn chưa có lại có thể ngăn cơn sóng dữ ở trận chung kết Đấu Hồn Đại Tái, đây là thực lực gì chứ?
Hoắc Vũ Hạo bật hồn đạo khí phi hành sau lưng, điều khiển nhuần nhuyễn bay lên lơ lửng trên cao, những âm thanh xướng ngâm trầm thấp bắt đầu vang lên theo một tần số và tiết tấu đặc biệt. Đừng nói Ngôn Thiểu Triết nghe không hiểu, cho dù Long Tiêu Dao phía xa xa luôn chú ý cũng nghe không biết cái gì.
Hào quang trắng tinh nhè nhẹ sáng lên trong đôi mắt Hoắc Vũ Hạo, khi cặp mắt hoàn toàn hóa trắng, bầu trời đột ngột sáng lên.
Mặt trời vốn bị mây đen của Hạt Hổ đấu la che mất không thấy đâu, nhưng lúc này dưới chú ngữ của Hoắc Vũ Hạo, dường như trở nên mãnh liệt.
Đứng gần Hoắc Vũ Hạo nhất là Ngôn Thiểu Triết có cảm giác trực tiếp nhất, lão rõ ràng cảm nhận được trên người Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một lực hấp dẫn thần kỳ, dung nhập một lượng lớn quang nguyên tố trong không khí vào người.
Ngôn Thiểu Triết có thuộc tính chính là quang minh, đồng nguyên nhất mạch với Mục lão, tuy lão là Quang Minh Phượng Hoàng, không phải Quang Minh Thánh Long, nhưng cảm giác với quang nguyên tố cũng cực kỳ mãnh liệt.
Quang nguyên tố sau khi hội tụ chung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo, dường như sinh ra cộng hưởng chuyển hóa kỳ dị, dưới tiếng chú ngữ trầm thấp, nhanh chóng quang thuộc tính xảy ra chất biến, trở thành một thứ mà Ngôn Thiểu Triết cũng không rõ đó là thuộc tính gì.
Tay phải giơ lên, Hoắc Vũ Hạo toàn thân như sáng lên, Vận Mệnh Nhãn cũng biến thành màu trắng, một cái quang ảnh hư vô bắt đầu ngưng tụ thành hình từ bạch quang sau lưng hắn. Đúng là Y Lai Khắc Tư!
Lão sư, có thể tái kiến ngài cảm giác thật tốt.
Dù cho Hoắc Vũ Hạo không có mắt sau lưng, nhưng có thể thông qua Tinh Thần Tham Trắc cảm giác được.
- Ban cho ta lực lượng đi, hỡi ánh mặt trời.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, mặt trời trên cao như nghe hắn gọi, một tia sáng trắng từ trời giáng xuống, chuẩn xác trúng vào người Hoắc Vũ Hạo. Thân ảnh Y Lai Khắc Tư sau lưng Hoắc Vũ Hạo nháy mắt dung hợp vào cơ thể hắn, bạch quang sinh ra khúc xạ, thẳng đến những thú hồn đông đúc phía xa kia bắn tới.
Những tiếng kêu thê lương gần như là nháy mắt vang lên, giống như là trong phút chốc có ngàn vạn hồn thú bị giết hại, âm vang khắp nơi.
Thú hồn đang toàn lục vây công Tiên Lâm Nhi chợt tán loạn, lộ ra bàn thể Hạt Hổ đấu la đang chuẩn bị đánh lén.
Hạt Hổ đấu la Trương Bằng cũng hoảng sợ biến sắc, hắn rõ ràng cảm giác thấy một lực lượng khiến hắn run rẩy từ trong tim đang đến. Thú hồn mà bản thân vất vả ngưng tụ lại tạm thời thoát khỏi khống chế, bỏ chạy tán loạn tứ phía.
Võ Thần đấu la Tiên Lâm Nhi nếu ngay cả cơ hội như vậy cũng không biết chụp lấy, thì danh hiệu Phi Tường Nữ Võ Thần cũng chỉ là hư danh.
Thanh long khổng lồ chợt hiện lên giữa không trung, Tiên Lâm Nhi gầm lên một tiếng long ngâm rõ to, chân đạp thanh long, trường mâu chỉ trước, nháy mắt trở thành một tia chớp xanh như sấm sét giữa trời quang oanh kích Trương Bằng.
Trương Bằng dù sao cũng là siêu cấp đấu la, đối mặt khốn cảnh không bối rối, thân hình lui nhanh đồng thời hồn hoàn thứ chín lóng lánh. Hạt Hổ chân thân nháy mắt khuếch tán, hóa thành vô số bóng đen bay tán loạn tứ phía. Tia chớp xanh lướt qua, ít nhất có một phần ba bóng đen bị khí hoá. Khi Trương Bằng lại xuất hiện, đã ở xa hơn km, sắc mặt tái nhợt, "hư" một tiếng hộc máu.
Nhưng đôi mắt lão không nhìn tới Tiên Lâm Nhi, lại hướng về chỗ khiến trái tim hắn đập nhanh liên hồi mà nhìn lại, vừa lúc thấy bạch quang trên người Hoắc Vũ Hạo tiêu tán, trở về bên cạnh Ngôn Thiểu Triết. - Này, đây là lực lượng gì?
Hạt Hổ đấu la Trương Bằng lộ rõ vẻ hoảng sợ, lão đã cảm giác cái lực lượng khiến cho tim đập thình thịch liên hồi cũng không cường đại, không tạo thành tổn thương gì, nhưng thuộc tính của nó thì rất đáng sợ, khiến cho đám thú hồn chỉ còn lại bản năng giết chóc kia trở nên sợ hãi chạy trốn.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt cười, nói:
- Đây là lực lượng quang minh. Quang minh, chính là khắc tinh để quét dọn hắc ám.
Trương Bằng nổi giận quát lớn:
- Nói xàm. Ngươi tiểu tử biết cái gì mà nói lực lượng quang minh? Cho dù là quang minh, cũng không có thể làm cho thú hồn của ta cảm thấy sợ hãi.
Lão cũng không dám nói chính bản thân cũng cảm thấy sợ hãi thật sâu.
Hoắc Vũ Hạo không giải thích gì thêm, chân lý thắng mồm mép, không còn gì bàn cãi, đánh cược với Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao, hắn đã thắng.
Bước tới mấy bước, Long Tiêu Dao lại xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Lúc này ánh mắt lão càng tập trung nhiều hơn vào tiểu tử này.
- Không đơn giản chỉ là quang minh. Dường như nó có một năng lượng đặc biệt khiến linh hồn sợ hãi. Ta thua. Ta sẽ tuân thủ ước định, giữ mạng cho cả ba người các ngươi. Có thể nói cho ta biết khi nãy ngươi dùng đó gọi là gì? E rằng ngay cả Mục Ân, cũng không có năng lượng đó.
Đối mặt Long Hoàng đấu la với ánh mắt sắc bén, Hoắc Vũ Hạo đúng là không thể nói dối, theo bản năng nói:
- Đó là năng lượng tịnh hóa.
Đúng vậy, đó là năng lượng tịnh hóa, khắc tinh của mọi linh hồn lực, bất kể linh hồn gì chỉ cần mất đi bản thể đều chắc chắn sẽ sợ hãi, tán loạn khi đối diện tịnh hóa lực.
Với tu vi của Hoắc Vũ Hạo, dù hắn thi triển tịnh hóa lực, đương nhiên cũng không có thể uy hiếp đến Hạt Hổ siêu cấp đấu la, nhưng khí tức tịnh hóa lực lại khiến tất cả thú hồn theo bản năng cảm giác được sợ hãi, theo bản năng bỏ chạy tán loạn. Tịnh hóa lực nhỏ bé, cũng là khí tức tịnh hóa a! Một khi dính vào, đối với thú hồn sẽ chịu thương tổn không thể phục hồi, huống chi Hoắc Vũ Hạo còn tiếp đón lực lượng ánh sáng mặt trời, hắn phát động tịnh hóa lực này có uy lực cũng không quá nhỏ, thương tổn một hai thú hồn vẫn hoàn toàn có thể.
Có nhiều lão sư sẽ có cái dạng đệ tử hầm bà lằng câu giờ như hắn. Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư trong số những Vong Linh Pháp Sư cũng là một tồn tại nghịch thiên. Vì cái gì? Vì lão là một gã vong linh pháp sư có quang thuộc tính a! Hơn nữa bản thân có được quang minh lực thuần túy nhất.
Hoắc Vũ Hạo bản thân không có thuộc tính quang minh, nhưng tinh thần lực đặc biệt cường đại. Có chú ngữ của Y Lai Khắc Tư truyền thụ, tạm thời khống chế quang minh lực tự nhiên cũng có thể thành công. - Tịnh hóa lực. Hay cho một cái tịnh hóa lực. Không ngờ, ngươi còn có thiên phú như vậy. Có điều trong cảm giác của ta, ngươi không có thuộc tính quang minh.
Long Tiêu Dao trong mắt lóe ra tia kỳ quái, nhưng cũng toát ra vẻ mến mộ tài năng.
Hạt Hổ đấu la không dám lại gần, mà Tiên Lâm Nhi cũng không truy kích, nàng nhanh chóng quay lại bên cạnh Ngôn Thiểu Triết, ánh mắt nhìn Long Tiêu Dao, Tiên Lâm Nhi cũng tràn ngập kiêng kị.
Phía trước nàng tuy tập trung chiến đấu với Trương Bằng, nhưng Long Tiêu Dao xuất hiện nàng vẫn thấy rõ, Ngôn Thiểu Triết nói nàng cũng nghe thấy. Lúc ấy trong lòng nàng liền trầm xuống, Long Hoàng đấu la hàng đầu thật sự là quá.
Nhưng ai biết được, vật đổi sao dời lại xuất hiện biến hóa, nàng lại được sự trợ giúp của Hoắc Vũ Hạo mà chiến thắng Hạt Hổ đấu la, hơn nữa còn đả thương lão ta. Tiên Lâm Nhi tin chắc, liên thủ với Ngôn Thiểu Triết liên thủ, cho dù không thắng được Long Hoàng đấu la, nhưng cầm cự một thời gian vẫn là có thể.
Hoắc Vũ Hạo hỏi lại Long Tiêu Dao:
- Không phải thuộc tính quang minh sẽ không thể sử dụng quang minh lực sao? Ai định ra quy tắc đó?
Long Tiêu Dao cười, nói:
- Thú vị, rất thú vị. Những tiếng ngươi lẩm bẩm lúc nãy hẳn là năng lực đã khiến cho quang nguyên tố cộng hưởng. Loại năng lực này ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nào, tiểu tử kia, cho ta xem ngươi còn có thể mang đến cảm thụ kỳ dị nào đây Vừa nói, lão đã hạ xuống mặt đất.
Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi đều thở phào, họ hiểu hôm nay đã qua được một cửa, dù cho Hoắc Vũ Hạo có thua lần cược tiếp theo bất quá cũng chỉ mất đi nguyên liệu vốn không thuộc về mình, cái mạng của cả ba vẫn giữ được.
Xoay người nhìn về hai vị viện trưởng, Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt áy náy nói:
- Thực xin lỗi, Ngôn viện trưởng, Tiên viện trưởng, không ngờ lại mang đến phiền toái lớn cho hai người, ta....
Ngôn Thiểu Triết khoát tay, nói:
- Không. Cái gì tới sẽ tới, dù không phải lần này, thì Long Hoàng đấu la nếu đã xuống núi sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm chúng ta. Gặp sớm cũng tốt, ít nhất cho chúng ta nhiều thời gian chuẩn bị, ngươi đã làm hai ta rất kinh ngạc vui mừng, lát nữa không cần quá miễn cưỡng, kim loại hiếm tuy quý giá nhưng dù sao cũng là vật ngoài thân, sau này cũng còn nhiều cơ hội kiếm được. Vị Long Hoàng đấu la này ít nhất phương diện danh dự vẫn còn rất quan tâm, ngươi cứ thoải mái đi, chắc chắn lão ta sẽ không thương hại đến ngươi. - Ưm
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, ba người cũng đồng thời xuống phía dưới.
Hạt Hổ đấu la Trương Bằng đến bên cạnh Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao, thấp giọng nói:
- Long Hoàng, việc này. . . . . .
Long Tiêu Dao thản nhiên liếc nhìn, đã khiến nửa câu sau bị chặn ngang họng.
- Dạ, hết thảy đều theo ý của Long Hoàng.
Trương Bằng lui về phía sau vài bước, đứng ở một bên nhìn thanh niên bất quá mười mấy tuổi, ánh sáng trong mắt lóe ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Long Tiêu Dao nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, mỉm cười, nói:
- Đến đây nào tiểu tử kia. Ta cho ngươi tự do công kích ba lần, ngươi có thể dùng tất cả năng lực, lão phu không đánh trả, chỉ cần ngươi có thế khiến cho ta di động nửa phân, hoặc là vận dụng võ hồn, thì tính là ngươi thắng, thế nào? Ta chỉ dùng hồn lực cấp bậc ngang với ngươi để phòng ngự.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nhắm mắt
Nghe thế, có vẻ hắn chiếm lợi thế. Long Hoàng đấu la chỉ dùng thực lực Hồn Vương, còn không đánh trả, nhưng thực tế đã từng đối diện Thái Thản, Hoắc Vũ Hạo đương nhiên biết siêu cấp cường giả cỡ này có thực lực khủng bố ra sao. Tuy rằng không dùng hồn lực bậc cao, nhưng Long Hoàng đấu la có cường độ thân thể vẫn ở cấp độ là cực hạn đấu la a! Tinh thần lực cũng vậy, chúng nó không có khả năng yếu đi theo ý muốn.
Bởi vậy, Hoắc Vũ Hạo rất rõ ràng, mọi hồn kỹ hệ tinh thần của Linh Mâu hoàn toàn không có tác dụng gì với vị siêu cấp cường giả này, chỉ có thể bằng năng lực hồn kỹ khiến đối phương di động .
Tiên Lâm Nhi đưa mắt hỏi Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết ngưng âm thành tuyến nói:
- Tin tưởng Vũ Hạo đi. Đứa nhỏ này có chừng mực, hắn biết rõ Long Hoàng đấu la là cường giả nổi danh cùng thơi lão sư, nhưng vẫn đánh cược như thế, hẳn là có thứ để dựa vào. Giống như lúc nãy nếu hắn nói với ngươi trong khoảnh khắc có thể giúp ngươi chiến thắng Hạt Hổ đấu la, ngươi sẽ tin sao?
Tiên Lâm Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Bất kể ra sao, chúng ta phải bảo vệ tốt đứa nhỏ này. Mục lão nói đúng, hắn là hy vọng tương lai Sử Lai Khắc, không chừng chỉ ít năm nữa, hắn sẽ là Long Thần đấu la kế tiếp. - Ừ! Liều mạng già này, ta cũng không để cho người khác tổn thương tiểu sư đệ. Đây là nhắc nhở của lão sư đối với ta.
Ngôn Thiểu Triết trở nên kiên định.
Mục lão mất, vài năm nay tâm tính của Ngôn Thiểu Triết cũng có nhiều biến chuyển, nhất là khi hệ hồn đạo quật khởi, bản thân lão có biến hóa không nhỏ.
Hoắc Vũ Hạo lẳng lặng đứng đó, dần dần bắt đầu xuất hiện biến hóa. Bình tĩnh mà đứng, hắn dần dần biến thành một chỉnh thể.
Long Hoàng đấu la âm thầm gật đầu, thiên nhân hợp nhất, tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng có thể tập trung tinh thần để đạt cảnh giới thiên nhân hợp nhất, Mục lão quả nhiên là dạy dỗ được một đồ đệ giỏi a! Tuy rằng hồn lực có hơi yếu, nhưng xem ra hắn tu luyện một phương diện khác, trước tăng lên cảnh giới tinh thần, sau lại đề thăng tu vi hồn lực.
Một tầng kim quang nhàn nhạt bắt đầu hiện lên trên người Hoắc Vũ Hạo, kim quang cũng không mạnh, nhưng nhìn thấy tầng hào quang này, bốn vị phong hào đấu la đều sáng mắt lên.
Bọn họ đều là người sáng suốt, tự nhiên biết hàng. Đây là dấu hiệu tinh thần lực thực thể hóa ngoại phóng. Tu vi Hồn Vương có thể làm được việc này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phần làm họ rung động còn ở phía sau, màu vàng trên người Hoắc Vũ Hạo càng ngày càng đậm, khí tức không ngừng tăng lên. Mơ hồ một tầng sương ánh sáng màu vàng bốc lên trên người. Hắn điên cuồng súc lực, hồn lực và tinh thần lực dung hợp không ngừng áp súc.
Đây là một chiêu dứt điểm a! Long Thần đấu la trong lòng thầm nghĩ.
Đúng lúc này, trên trán Hoắc Vũ Hạo Vận Mệnh Nhãn mở, giản dị tự nhiên nhìn về phía Long Tiêu Dao.
Nhất thời, thân là cực hạn đấu la Long Tiêu Dao lại có cảm giác lông tóc dựng đứng.
Làm thế nào? Hắn làm thế nào khiến ta cảm nhận được uy hiếp? Long Tiêu Dao chấn động.
Hoắc Vũ Hạo động thân, ngay trong nháy mắt này, hắn động thân. Sau lưng, bốn hồn đạo thôi tiến khí cấp 6 đồng thời phát ra hào quang mãnh liệt không gì sánh kịp. Hắn như một viên lưu tinh màu vàng bắn về phía Long Tiêu Dao. Không sử dụng hồn kĩ gì, hoàn toàn là thuần túy va chạm sức mạnh. Hữu quyền hung hăng đánh thẳng đến Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao hai chân đứng thẳng đối diện hữu quyền của Hoắc Vũ Hạo, lẳng lặng giơ tay trái.
"Bốp!"
Quyền chưởng chạm nhau, một âm thanh vang lên. Hoắc Vũ Hạo toàn thân kim quang đại thịnh, cường thế uy áp như phải áp đảo đối phương.
Một tầng ngân quang nhàn nhạt lóe lên trong mắt Long Tiêu Dao, lão đứng ở nơi đó vẫn như trước không nhúc nhích, nhưng cũng không phản kích, tùy ý kim quang mãnh liệt trùng kích vào thân thể, lại núi cao sừng sững không mảy may bị lay động. - Quân Lâm Thiên Hạ. Không ngờ lại có thể nhìn thấy Quân Lâm Thiên Hạ của Mục huynh trên người tiểu tử nay. Chỉ bằng một quyền này, ngươi đã có tư cách trở thành đệ tử Long Thần đấu la.
Long Tiêu Dao khen ngợi thật lòng, một quyền của Hoắc Vũ Hạo bày ra tinh khí thần khiến lão tán thưởng. Bất kể lĩnh ngộ Quân Lâm Thiên Hạ, chiến ý, hồn lực kết hợp tinh thần lực, hắn đã đạt trình độ tốt nhất ở cấp Hồn Vương. Ngay cả Long Thần đấu la Mục Ân ngày xưa ở tuổi hắn cũng không thể tốt hơn.
Thu quyền, bay xuống, Hoắc Vũ Hạo thực hiện một động tác khiến người ta không tưởng tượng được. Hắn lộn ngược nửa vòng, chống hai tay xuống đất chổng ngược lên trời, một cỗ hàn ý mãnh liệt từ trên người hắn toát ra, cảm giác như một luồng long quyển phong đột nhiên bùng nổ tạo thành Bạo Phong Tuyết.
Hoắc Vũ Hạo lộn vòng, ngón trỏ chỉa xuống đất, thân thể lấy ngón tay làm tâm xoay kịch liệt xoay tròn, một tầng hào quang màu cam từ trong người phóng ra, cực hạn hàn ý chốc lát đã bao phủ hắn và Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao bên trong. - Cực hạn băng?
Long Tiêu Dao kinh ngạc kêu lên.
Hoắc Vũ Hạo lật tay trái lại, Bạo Phong Tuyết đang khuếch tán ra ngoài đột nhiên dừng lại, một bàn tay nhẹ nhàng như bướm vờn hoa ấn vào bụng Long Tiêu Dao. Lần này hắn chính là sử dụng tuyệt học Đường Môn cầm nã thủ, chẳng qua là sửa trảo thành chưởng.
Long Tiêu Dao tay phải thuận thế hạ xuống, hai chưởng đối nhau, Long Tiêu Dao nhất thời cảm thấy hàn ý lạnh cực hạn liền chui vào bàn tay mình, mang theo một khí tức mãnh liệt rất đặc dị. "Không ổn."
Long Tiêu Dao thầm nghĩ, không ngờ Hoắc Vũ Hạo có thể đánh ra một chưởng như thế. Đúng lúc này, tay phải hắn đột nhiên phát lực, một đạo kiếm quang lam thẫm từ trong tay phải chui ra, mà mục tiêu lại chính là hai chân Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao rất trọng thân phận, lời đã nói ra nhất định phải giữ, giao thủ với Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn chỉ dùng hồn lực ngũ hoàn, nếu không e rằng một chưởng Đại Hàn Vô Tuyết có cường thịnh cũng không cách nào phá vỡ đấu khí hộ thể của lão.
Lúc trước, Hạo Thiên Tông đại tông chủ Ngưu Thiên từng nhận xét, nếu không muốn bị Đại Hàn Vô Tuyết tổn thương, biện pháp duy nhất chính là không để nó chạm vào cơ thể.
Luận tu vi, Long Tiêu Dao còn trên cả Thái Thản, nhưng Thái Thản khi trước không hạn chế hồn lực, mà vẫn bất ngờ bị Hoắc Vũ Hạo đóng băng cánh tay. Lúc này chưởng của hắn không có lĩnh vực băng tuyết hỗ trợ, nên so với khi trước yếu hơn một chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu a! Long Tiêu Dao đã thấy mất cảm giác cánh tay phải.
Hoắc Vũ Hạo đối với Long Hoàng đấu la hoàn toàn không khách khí, Băng Bạo nháy mắt sẽ phát động. Mà Đế Kiếm, Băng Cực Vô Song cũng cùng lúc phát động.
Dù chỉ có ba lượt công kích, nhưng trong ba lượt công kích, Hoắc Vũ Hạo lại phát huy chiến lực đến cực hạn.
Long Hoàng đấu la thực lực mạnh trở lại. Lão cũng là nam nhân, chỉ cần là nam nhân khi bộ vị bị công kích, sẽ theo bản năng mà bảo vệ trước.
Đơn giản mà nói, nếu một nam nhân phải chọn mất cánh tay hay mất hạ thể, như vậy đa số khẳng định sẽ hy sinh cánh tay. Long Tiêu Dao theo bản năng cũng có loại cảm giác này, nhưng trên cánh tay truyền đến một xung lực bùng nổ khiến lão cũng giật mình.
Thắng bại và an nguy bản thân, lão đúng là vẫn chọn bình an.
Long lân hắc ám chợt bao phủ cánh tay phải Long Tiêu Dao, Băng Bạo của Hoắc Vũ Hạo thế nhưng bị vảy đen ngăn cách. Cùng lúc đó, một luồng sương băng từ lòng bàn tay phải Long Hoàng đấu la phun ra. Cực hạn hàn ý bị cường đại hồn lực mạnh mẽ bức ra ngoài.
Cho dù thực lực như Long Tiêu Dao, muốn bức ra Đại Hàn Vô Tuyết với nhiệt độ tuyệt đối cũng cần toàn lực ứng phó. Đối mặt Băng Cực Vô Song, lão chỉ có thể lựa chọn nhảy lui.
Hàn ý vút qua, kiếm quang lam thẫm phóng lên cao, trên không trung tựa như hình thành một bức màn băng tinh, Hoắc Vũ Hạo đã nhún người lui về phía sau.
Long Tiêu Dao sắc mặt thực tại có chút khó coi, đổi lại là người khác, khi bị lợi kiếm xẹt qua, còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo khó chịu.
Lão không chỉ di chuyển, hơn nữa cũng sử dụng hồn lực vượt qua cấp 50, lại còn giải phóng võ hồn. Trận này lão bại so với tên kia càng thái quá hơn.
Dĩ nhiên là do lão không biết rõ năng lực của Hoắc Vũ Hạo, đồng thời do Hoắc Vũ Hạo cũng đủ cường đại, mới có thể bức Long Hoàng đấu la lâm vào cục diện bất lợi mà thua trận đánh cược này.
Hoắc Vũ Hạo mặt mày đỏ lên, "hư" một tiếng hộc máu. Trong máu tản ra một luồng hàn khí, khi rơi xuống đất khiến cho mặt đất trong phạm vi đường kính chừng 10m đóng lại một tầng băng.
Ba liên kích vừa nãy dễ dàng thi triển lắm sao? Toàn lực phát động Quân Lâm Thiên Hạ, bức Long Tiêu Dao dùng tinh thần lực ứng đối. Ngay sau đó chính là Tuyết Vũ Cực Băng Vực phóng thích. Hoắc Vũ Hạo đảo ngược thân hình phóng thích Tuyết Vũ Cực Băng Vực, chính là vì tạo cơ hội ra tay, lĩnh vực phóng ra trong nháy mắt, đã được hắn mạnh mẽ tăng lên mức lớn nhất, sau đó cường hoành ngưng hẳn.
Chỉ riêng việc đó sẽ khiến thân thể chịu không xiết. Kế tiếp Đại Hàn Vô Tuyết, Băng Cực Vô Song, tuy rằng âm thầm có Tuyết Đế hồn linh trợ giúp, nhưng lực trùng kích phải nhận vẫn là bản thân Hoắc Vũ Hạo a!
Ba liên kích phát động, kinh mạch trong cơ thể hắn cũng vì phải nhận hồn lực trùng kích quá mạnh mà tổn thương, phum ra một ngụm máu mới thư thái hơn nhiều.
Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi cũng không rõ Hoắc Vũ Hạo làm cái gì. Tựa hồ chỉ đánh ra một chưởng, sau đó một đạo kiếm quang hiện lên, Long Thần đấu la thế nhưng liền động. Việc này quả thực là bất khả tư nghị, suy nghĩ bất chợt hiện lên là Long Thần đấu la nhường.
Nhưng sau đó liền nhìn thấy bàn tay Long Thần đấu la phun ra hàn khí, rõ ràng là do Hoắc Vũ Hạo rót vào trong đó, vậy có phải là nhường sao?
Long Tiêu Dao sắc mặt rất khó xem, bại bởi một tiểu hài tử như vậy, tâm tình của lão có thể tốt mới lạ. Khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi thắng. Cực hạn băng, hô, quả là võ hồn cực hạn. Khó trách, Mục Ân tuổi già còn thu ngươi làm đồ đệ. Đáng tiếc, nếu ta sớm phát hiện ngươi thì thật tốt. Các ngươi có thể đi rồi. Ta đảm bảo đường về không có ai lại làm khó các ngươi. - Đa tạ tiền bối.
Sau đó, không ai dám mở lời châm chọc Long Thần đấu la. Lão tuy thua nhưng dưới tình huống đủ thứ hạn chế, cực hạn đấu la vẫn là cực hạn đấu la. Hơn nữa, nếu không phải Hoắc Vũ Hạo công kích vào vị trí khiến vị cực hạn đấu la này cực kỳ kiêng kị, mạnh mẽ chịu đựng một chút mà nói, Hoắc Vũ Hạo chưa chắc có thể bức lão di chuyển.
Đúng lúc này, Long Tiêu Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa, sáu bóng người xuất hiện ở xa xa phía chân trời, cơ hồ chỉ vừa thấy bóng bọn họ, sáu người đã đến gần.
Người dẫn đầu, còn không phải là Thao Thiết đấu la Huyền lão sao.
Huyền lão không không rơi xuống, chỗ lão rơi xuống vừa đúng vị trí chắn trước người Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Hạt Hổ đấu la Trương Bằng biến sắc khó coi, trong lòng oán thán, không phải Long Hoàng quá mức tự phụ, bọn họ dù có mang nhiều người đến cũng không có cục diện khó xử này. Hôm nay bất kể ra sao cũng không thể giữ lại Tiên Lâm Nhi và Ngôn Thiểu Triết .
Huyền lão liếc mắt một cái liền thấy Long Tiêu Dao, ánh mắt ngưng trọng, người này thực lực thật mạnh.
- Huyền tử, đã lâu không gặp.
Long Tiêu Dao lúc này đã từ thất bại đánh cuộc hồi phục lại, nhìn Huyền lão đối diện, ánh mắt toát ra vài vẻ buồn bã.
- Ngươi là. . . . . .
Huyền lão cũng cả kinh, trong trí nhớ của lão, gương mặt trước mắt cực kỳ xa lạ, lại xưng hô như thế là người quen lâu năm không gặp của lão a!
- Lão phu Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao mỉm cười nói.
- Long Tiêu Dao? Long Tiêu Dao!
Huyền lão đột nhiên phản ứng, không chỉ có lão, mấy vị cường giả hộ tống đi theo từ học viện Sử Lai Khắc sắc mặt cũng đại biến.
- Ngươi, ngươi thế nhưng còn sống?
Nếu nói ở học viện Sử Lai Khắc còn có ai biết ân oán Long Tiêu Dao và Mục lão năm xưa, e rằng Huyền lão là người duy nhất, mà cũng đã là chuyện 100 năm trước. Huyền lão không ngờ được hôm nay sau 100 năm, sau khi Mục lão từ trần lại còn có thể nhìn thấy vị Long Hoàng đấu la đã mai danh ẩn tích 100 năm.
Long Tiêu Dao thở dài một tiếng, nói:
- Đúng vậy! Lão tặc chưa chết, Mục Ân lại đi, ta lại còn sống, ta còn sống a! Ha ha, ha ha ha ha!
Tiếng cười của lão tràn ngập bi thương, đối mặt sáu vị phong hào đấu la vây quanh, cứ như vậy không không bay lên, thẳng đến trời cao.
Hạt Hổ đấu la không dám chậm trễ, vội vàng phi thân đuổi theo.
Tất cả học viện cường giả Sử Lai Khắc đều nhìn về Huyền lão, ra vẻ hỏi. Huyền lão nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nhìn theo Long Tiêu Dao dần đi xa, trong mắt hiện ra thần sắc nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Long Hoàng đấu la muốn đi, đương thời còn ai đủ khả năng ngăn cản? Ngay chính bản thân lão cũng vô phương.
Ngôn Thiểu Triết đến bên cạnh Huyền lão, thấp giọng nói:
- Huyền lão...
Huyền lão lắc đầu, nói:
Đi thôi, chúng ta trở về.
Lão hiển nhiên không muốn nhiều lời, hơn nữa một bộ dáng trầm tư. Từ khi tiếp nhận vị trí Hải Thần Các chủ của Mục lão, quần áo đã không còn bẩn như xưa nữa, bộ dáng lôi thôi cũng cải thiên, bình rượu hồ lô bên người vẫn chưa bao giờ ít đi.
Huyền lão vừa nói, một bàn tay giữ chặt Hoắc Vũ Hạo phóng người lên, không sử dụng phi hành hồn đạo khí, mà bằng vào hồn lực thúc giục thân hình hướng trời cao bay đi.
Hồn lực nhẹ nhàng rót vào cơ thể hắn, khiến những kinh mạch đau đớn được xoa dịu đi nhiều. Huyền lão có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, hiển nhiên là kinh ngạc vì tu vi của hắn đã đột phá cấp 50. - Huyền lão.
Hoắc Vũ Hạo có chút kích động kêu một tiếng. Hắn thật lòng cảm động, vì nghênh đón hắn bình an trở về, thân là Hải Thần Các chủ, Huyền lão lại tự mình đến, còn mang đến mấy vị trưởng lão Hải Thần Các. Tình nghĩa thật sâu nặng.
Huyền lão nghe tiếng gọi của hắn, trên mặt rốt cục toát vẻ tươi cười
- Đứa trẻ ngoan, ngươi làm tốt lắm. Ngươi vì học viện mà cống hiến, ta đều biết cả. Học viện sẽ vĩnh viễn ghi nhớ công trạng của ngươi.
Ngôn Thiểu Triết vẻ mặt vội vàng.
- Tiểu sư đệ? Ngươi cũng là đệ tử Mục Ân sao?
Long Tiêu Dao không hề có phản ứng với lời mắng nhiếc của Hoắc Vũ Hạo, ngược lại chú ý hơn đến thân phận của hắn.
Hoắc Vũ Hạo ưỡn ngực, nói:
- Đúng, ta là môn đệ của lão sư. Ngươi so với ta ít nhất phải hơn 200 tuổi đi, nếu ngươi cùng tuổi với ta, nhất định không thể là đối thủ của ta. Nếu lão sư của ta còn sống, ngươi há có gan ra tay với người của học viện Sử Lai Khắc chúng ta ư?
Hoắc Vũ Hạo tỏ ra như thế cũng không phải do bức xúc quá mà bứt nút. Hắn biết rõ thân phận cao quý của vị Long Hoàng đấu la kia, thực tế cũng không muốn ra tay với sư huynh đệ của hắn. Ngôn Thiểu Triết nói như thế nào cũng siêu cấp đấu la thành danh trăm năm, Long Tiêu Dao không để ý mặt mũi ra tay với lão còn được, nhưng mình thì sao? Bản thân chưa tới 20 tuổi, cực hạn đấu la Long Tiêu Dao thành danh hơn 200 năm, sẽ bất kể mặt mũi ra tay sao? Huống chi còn tình cảm hương hỏa với lão sư.
Do đó, Hoắc Vũ Hạo thừa dịp Long Tiêu Dao đánh bay ra một khoảng cách xa mới lên tiếng quát, hơn nữa vẫn đứng sau lưng Ngôn Thiểu Triết.
Long Tiêu Dao nheo mắt, chăm chú nhìn con mắt thứ ba của Hoắc Vũ Hạo
- Con mắt thứ ba, Võ hồn thực kỳ lạ. Ngươi nói ta ỷ thế hiếp yếu? Thôi được, đổi lại cho ngươi công kích ta, thế nào? Ta cũng chỉ dùng thực lực cấp 50 giống như ngươi, chỉ cần ngươi có thể khiến cho ta di chuyển nửa phân, thì tính là ngươi thắng. Lúc đó cái nhẫn trên tay ngươi ta không cần. Không ngờ Mục Ân tuổi già còn thu dụng đệ tử, ta cũng khá hiếu kỳ, hắn bị năng lực gì của ngươi hấp dẫn đây....
Hoắc Vũ Hạo quay nhìn Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện kết quả như vậy, tâm niệm thay đổi thật nhanh, gật đầu với Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo ra tay tình thế tốt hơn bản thân hắn nhiều, với thân phận Long Hoàng đấu la của Long Tiêu Dao, nhất quyết không có thể thương tổn một tiểu bối. Thua, trả nguyên liệu kia lại là xong, dù sao cũng chỉ là mấy thứ gạt Kính Hồng Trần mà có. Lão luôn luôn có lòng tin, Hoắc Vũ Hạo am hiểu nhất là sáng tạo kỳ tích. Võ hồn song sinh, võ hồn cực hạn, khi mà Long Hoàng đấu la chỉ sử dụng năng lực cùng cấp bậc hồn lực, có thể sẽ....
Lui một bước, ít nhất có thể kéo dài một ít thời gian.
Tại sao lão không chút hoang mang? Không chỉ vì tạo khoảng cách với những đệ tử kia, đồng thời cũng vì chờ đợi viện binh a! Khi Hoắc Vũ Hạo nói có thể gặp phải tập kích, lão đã truyền tin bí mật về, tin chắc viện quân đang trên đường đến đây.
Hoắc Vũ Hạo chỉ xuống mặt đất:
- Chúng ta xuống dưới đánh.
Long Tiêu Dao có vẻ rất hứng thú với hắn, bật cười nói:
- Ta đúng là quên mất, ngươi vẫn chưa thể tự do tự tại trên không trung. Được, vậy thì xuống dưới.
Ngôn Thiểu Triết nhìn thoáng đám mây đen bắt đầu chuyển động kia, ánh mắt toát ra một tia lo lắng. Tuy rất tin tưởng Tiên Lâm Nhi, nhưng đối thủ có thể mời được tôn giá đại thần như Long Tiêu Dao, thì những cường giả thấp hơn một chút không thể sao? Nếu lại có thêm một vị phong hào đấu la nữa, e rằng Tiên Lâm Nhi sẽ gặp đại phiền toái, nghe ý tứ của Long Tiêu Dao, lão ta có vẻ không muốn buông tha nàng a!
Hoắc Vũ Hạo thông minh ra sao, Ngôn Thiểu Triết liền hiểu rõ ý tứ của hắn, trong lòng vừa động, nói:
- Long tiền bối, chúng ta đánh cuộc. Người xem như thế nào?
Long Tiêu Dao cười lớn:
- Đánh cược? Với ta mà nói, việc này cũng khá mới mẻ, nói xem.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tiên Lâm Nhi viện trưởng của chúng ta và vị Hạt Hổ đấu la kia chiến đấu hẳn là đồng cấp ngang ngửa, đúng không?
Long Tiêu Dao gật đầu, nói:
- Đúng. Một chọi một, cả hai cùng lưỡng bại câu thương, kết cục đó có 70% chắc chắn.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngài cũng đã nhìn ra, ta chỉ có tu vi cấp 50, là một Hồn Vương ngũ hoàn. Vậy thì ngài cho rằng nếu ta gia nhập vòng chiến đó thì sẽ ra sao?
Long Tiêu Dao nở nụ cười
- Tiểu tử kia, ngươi thật là quá tự tin a! Ngươi thật sự cho rằng, giao tranh của siêu cấp đấu la cỡ như ngươi có thể tham dự?
Hoắc Vũ Hạo cũng cười, nụ cười có chút giảo hoạt, lại càng làm cho Long Tiêu Dao cảm thấy hứng thú
- Ta cược với ngài chính là việc này, ta dám chắc khi có ta tham chiến, chỉ trong một phút có thể trợ giúp Tiên viện trưởng giành thắng lợi, ngài có dám cược không? - Hả?
Long Tiêu Dao thực sự ngạc nhiên nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Tiểu tử kia, ngươi đang cược sinh mạng của ngươi đấy, lão phu vẫn không thấy ngươi có cơ hội nào cả. Hơn nữa trước mặt ta ngươi đừng có đùa giỡn xảo trá, cậy vào Ngôn Thiểu Triết bên cạnh cũng không thể giúp ngươi được đâu.
Hoắc Vũ Hạo ngạo nghễ nói:
- Ta chỉ bằng lực lượng của chính mình, không bần bất cứ ai trợ giúp, có dám cược với ta không? Ta cũng không yêu cầu gì quá phận, nếu ta thắng, thỉnh ngài cam đoan ta và Ngôn viện trưởng, Tiên viện trưởng sẽ bình an về tới học viện. Dĩ nhiên, ước định trước đó của chúng ta vẫn không đổi, nếu ta trong ba lần công kích, dưới tình huống ngài sử dụng hồn lực đồng cấp mà vẫn không thể đánh lui, ta liền trả chiếc nhẫn này cho ngài.
Long Tiêu Dao mỉm cười, nói:
- Tiểu tử kia, ngươi đang muốn lừa ta a! Tuy biết ngươi đang đào một cái hố cho ta nhảy vào, nhưng đã nhiều năm không thấy chuyện thú vị như thế, sao có thể bỏ qua không đánh cược một phen? Được, vậy trước tiên phải nhìn xem trong một phút ngươi làm sao có thể giải quyết trận chiến bên kia.
Vừa nói, không thấy Long Tiêu Dao hành động như thế nào, chỉ như bước ra vài bước, lão đã đi xa mấy ngàn mét. Tu vi trình độ của lão, đã không khác thần tiên lục địa, đối với việc dùng hồn lực bản thân khống chế không gian, hoàn toàn đến cảnh giới tùy tâm sở dục. - Vũ Hạo, ngươi có chắc chắn không?
Ngôn Thiểu Triết thấp giọng nói
- Có
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Ngôn Thiểu Triết không nói gì nữa. Nếu là đệ tử khác, nhất định lão sẽ cho rằng hắn tự đại, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì khác, ngay cả lão sư cũng khen tiểu sư đệ không ngớt, từ lâu đã sáng tạo quá nhiều kỳ tích. Lúc trước ngay cả tu vi tam hoàn còn chưa có lại có thể ngăn cơn sóng dữ ở trận chung kết Đấu Hồn Đại Tái, đây là thực lực gì chứ?
Hoắc Vũ Hạo bật hồn đạo khí phi hành sau lưng, điều khiển nhuần nhuyễn bay lên lơ lửng trên cao, những âm thanh xướng ngâm trầm thấp bắt đầu vang lên theo một tần số và tiết tấu đặc biệt. Đừng nói Ngôn Thiểu Triết nghe không hiểu, cho dù Long Tiêu Dao phía xa xa luôn chú ý cũng nghe không biết cái gì.
Hào quang trắng tinh nhè nhẹ sáng lên trong đôi mắt Hoắc Vũ Hạo, khi cặp mắt hoàn toàn hóa trắng, bầu trời đột ngột sáng lên.
Mặt trời vốn bị mây đen của Hạt Hổ đấu la che mất không thấy đâu, nhưng lúc này dưới chú ngữ của Hoắc Vũ Hạo, dường như trở nên mãnh liệt.
Đứng gần Hoắc Vũ Hạo nhất là Ngôn Thiểu Triết có cảm giác trực tiếp nhất, lão rõ ràng cảm nhận được trên người Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một lực hấp dẫn thần kỳ, dung nhập một lượng lớn quang nguyên tố trong không khí vào người.
Ngôn Thiểu Triết có thuộc tính chính là quang minh, đồng nguyên nhất mạch với Mục lão, tuy lão là Quang Minh Phượng Hoàng, không phải Quang Minh Thánh Long, nhưng cảm giác với quang nguyên tố cũng cực kỳ mãnh liệt.
Quang nguyên tố sau khi hội tụ chung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo, dường như sinh ra cộng hưởng chuyển hóa kỳ dị, dưới tiếng chú ngữ trầm thấp, nhanh chóng quang thuộc tính xảy ra chất biến, trở thành một thứ mà Ngôn Thiểu Triết cũng không rõ đó là thuộc tính gì.
Tay phải giơ lên, Hoắc Vũ Hạo toàn thân như sáng lên, Vận Mệnh Nhãn cũng biến thành màu trắng, một cái quang ảnh hư vô bắt đầu ngưng tụ thành hình từ bạch quang sau lưng hắn. Đúng là Y Lai Khắc Tư!
Lão sư, có thể tái kiến ngài cảm giác thật tốt.
Dù cho Hoắc Vũ Hạo không có mắt sau lưng, nhưng có thể thông qua Tinh Thần Tham Trắc cảm giác được.
- Ban cho ta lực lượng đi, hỡi ánh mặt trời.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, mặt trời trên cao như nghe hắn gọi, một tia sáng trắng từ trời giáng xuống, chuẩn xác trúng vào người Hoắc Vũ Hạo. Thân ảnh Y Lai Khắc Tư sau lưng Hoắc Vũ Hạo nháy mắt dung hợp vào cơ thể hắn, bạch quang sinh ra khúc xạ, thẳng đến những thú hồn đông đúc phía xa kia bắn tới.
Những tiếng kêu thê lương gần như là nháy mắt vang lên, giống như là trong phút chốc có ngàn vạn hồn thú bị giết hại, âm vang khắp nơi.
Thú hồn đang toàn lục vây công Tiên Lâm Nhi chợt tán loạn, lộ ra bàn thể Hạt Hổ đấu la đang chuẩn bị đánh lén.
Hạt Hổ đấu la Trương Bằng cũng hoảng sợ biến sắc, hắn rõ ràng cảm giác thấy một lực lượng khiến hắn run rẩy từ trong tim đang đến. Thú hồn mà bản thân vất vả ngưng tụ lại tạm thời thoát khỏi khống chế, bỏ chạy tán loạn tứ phía.
Võ Thần đấu la Tiên Lâm Nhi nếu ngay cả cơ hội như vậy cũng không biết chụp lấy, thì danh hiệu Phi Tường Nữ Võ Thần cũng chỉ là hư danh.
Thanh long khổng lồ chợt hiện lên giữa không trung, Tiên Lâm Nhi gầm lên một tiếng long ngâm rõ to, chân đạp thanh long, trường mâu chỉ trước, nháy mắt trở thành một tia chớp xanh như sấm sét giữa trời quang oanh kích Trương Bằng.
Trương Bằng dù sao cũng là siêu cấp đấu la, đối mặt khốn cảnh không bối rối, thân hình lui nhanh đồng thời hồn hoàn thứ chín lóng lánh. Hạt Hổ chân thân nháy mắt khuếch tán, hóa thành vô số bóng đen bay tán loạn tứ phía. Tia chớp xanh lướt qua, ít nhất có một phần ba bóng đen bị khí hoá. Khi Trương Bằng lại xuất hiện, đã ở xa hơn km, sắc mặt tái nhợt, "hư" một tiếng hộc máu.
Nhưng đôi mắt lão không nhìn tới Tiên Lâm Nhi, lại hướng về chỗ khiến trái tim hắn đập nhanh liên hồi mà nhìn lại, vừa lúc thấy bạch quang trên người Hoắc Vũ Hạo tiêu tán, trở về bên cạnh Ngôn Thiểu Triết. - Này, đây là lực lượng gì?
Hạt Hổ đấu la Trương Bằng lộ rõ vẻ hoảng sợ, lão đã cảm giác cái lực lượng khiến cho tim đập thình thịch liên hồi cũng không cường đại, không tạo thành tổn thương gì, nhưng thuộc tính của nó thì rất đáng sợ, khiến cho đám thú hồn chỉ còn lại bản năng giết chóc kia trở nên sợ hãi chạy trốn.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt cười, nói:
- Đây là lực lượng quang minh. Quang minh, chính là khắc tinh để quét dọn hắc ám.
Trương Bằng nổi giận quát lớn:
- Nói xàm. Ngươi tiểu tử biết cái gì mà nói lực lượng quang minh? Cho dù là quang minh, cũng không có thể làm cho thú hồn của ta cảm thấy sợ hãi.
Lão cũng không dám nói chính bản thân cũng cảm thấy sợ hãi thật sâu.
Hoắc Vũ Hạo không giải thích gì thêm, chân lý thắng mồm mép, không còn gì bàn cãi, đánh cược với Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao, hắn đã thắng.
Bước tới mấy bước, Long Tiêu Dao lại xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Lúc này ánh mắt lão càng tập trung nhiều hơn vào tiểu tử này.
- Không đơn giản chỉ là quang minh. Dường như nó có một năng lượng đặc biệt khiến linh hồn sợ hãi. Ta thua. Ta sẽ tuân thủ ước định, giữ mạng cho cả ba người các ngươi. Có thể nói cho ta biết khi nãy ngươi dùng đó gọi là gì? E rằng ngay cả Mục Ân, cũng không có năng lượng đó.
Đối mặt Long Hoàng đấu la với ánh mắt sắc bén, Hoắc Vũ Hạo đúng là không thể nói dối, theo bản năng nói:
- Đó là năng lượng tịnh hóa.
Đúng vậy, đó là năng lượng tịnh hóa, khắc tinh của mọi linh hồn lực, bất kể linh hồn gì chỉ cần mất đi bản thể đều chắc chắn sẽ sợ hãi, tán loạn khi đối diện tịnh hóa lực.
Với tu vi của Hoắc Vũ Hạo, dù hắn thi triển tịnh hóa lực, đương nhiên cũng không có thể uy hiếp đến Hạt Hổ siêu cấp đấu la, nhưng khí tức tịnh hóa lực lại khiến tất cả thú hồn theo bản năng cảm giác được sợ hãi, theo bản năng bỏ chạy tán loạn. Tịnh hóa lực nhỏ bé, cũng là khí tức tịnh hóa a! Một khi dính vào, đối với thú hồn sẽ chịu thương tổn không thể phục hồi, huống chi Hoắc Vũ Hạo còn tiếp đón lực lượng ánh sáng mặt trời, hắn phát động tịnh hóa lực này có uy lực cũng không quá nhỏ, thương tổn một hai thú hồn vẫn hoàn toàn có thể.
Có nhiều lão sư sẽ có cái dạng đệ tử hầm bà lằng câu giờ như hắn. Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư trong số những Vong Linh Pháp Sư cũng là một tồn tại nghịch thiên. Vì cái gì? Vì lão là một gã vong linh pháp sư có quang thuộc tính a! Hơn nữa bản thân có được quang minh lực thuần túy nhất.
Hoắc Vũ Hạo bản thân không có thuộc tính quang minh, nhưng tinh thần lực đặc biệt cường đại. Có chú ngữ của Y Lai Khắc Tư truyền thụ, tạm thời khống chế quang minh lực tự nhiên cũng có thể thành công. - Tịnh hóa lực. Hay cho một cái tịnh hóa lực. Không ngờ, ngươi còn có thiên phú như vậy. Có điều trong cảm giác của ta, ngươi không có thuộc tính quang minh.
Long Tiêu Dao trong mắt lóe ra tia kỳ quái, nhưng cũng toát ra vẻ mến mộ tài năng.
Hạt Hổ đấu la không dám lại gần, mà Tiên Lâm Nhi cũng không truy kích, nàng nhanh chóng quay lại bên cạnh Ngôn Thiểu Triết, ánh mắt nhìn Long Tiêu Dao, Tiên Lâm Nhi cũng tràn ngập kiêng kị.
Phía trước nàng tuy tập trung chiến đấu với Trương Bằng, nhưng Long Tiêu Dao xuất hiện nàng vẫn thấy rõ, Ngôn Thiểu Triết nói nàng cũng nghe thấy. Lúc ấy trong lòng nàng liền trầm xuống, Long Hoàng đấu la hàng đầu thật sự là quá.
Nhưng ai biết được, vật đổi sao dời lại xuất hiện biến hóa, nàng lại được sự trợ giúp của Hoắc Vũ Hạo mà chiến thắng Hạt Hổ đấu la, hơn nữa còn đả thương lão ta. Tiên Lâm Nhi tin chắc, liên thủ với Ngôn Thiểu Triết liên thủ, cho dù không thắng được Long Hoàng đấu la, nhưng cầm cự một thời gian vẫn là có thể.
Hoắc Vũ Hạo hỏi lại Long Tiêu Dao:
- Không phải thuộc tính quang minh sẽ không thể sử dụng quang minh lực sao? Ai định ra quy tắc đó?
Long Tiêu Dao cười, nói:
- Thú vị, rất thú vị. Những tiếng ngươi lẩm bẩm lúc nãy hẳn là năng lực đã khiến cho quang nguyên tố cộng hưởng. Loại năng lực này ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nào, tiểu tử kia, cho ta xem ngươi còn có thể mang đến cảm thụ kỳ dị nào đây Vừa nói, lão đã hạ xuống mặt đất.
Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi đều thở phào, họ hiểu hôm nay đã qua được một cửa, dù cho Hoắc Vũ Hạo có thua lần cược tiếp theo bất quá cũng chỉ mất đi nguyên liệu vốn không thuộc về mình, cái mạng của cả ba vẫn giữ được.
Xoay người nhìn về hai vị viện trưởng, Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt áy náy nói:
- Thực xin lỗi, Ngôn viện trưởng, Tiên viện trưởng, không ngờ lại mang đến phiền toái lớn cho hai người, ta....
Ngôn Thiểu Triết khoát tay, nói:
- Không. Cái gì tới sẽ tới, dù không phải lần này, thì Long Hoàng đấu la nếu đã xuống núi sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm chúng ta. Gặp sớm cũng tốt, ít nhất cho chúng ta nhiều thời gian chuẩn bị, ngươi đã làm hai ta rất kinh ngạc vui mừng, lát nữa không cần quá miễn cưỡng, kim loại hiếm tuy quý giá nhưng dù sao cũng là vật ngoài thân, sau này cũng còn nhiều cơ hội kiếm được. Vị Long Hoàng đấu la này ít nhất phương diện danh dự vẫn còn rất quan tâm, ngươi cứ thoải mái đi, chắc chắn lão ta sẽ không thương hại đến ngươi. - Ưm
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, ba người cũng đồng thời xuống phía dưới.
Hạt Hổ đấu la Trương Bằng đến bên cạnh Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao, thấp giọng nói:
- Long Hoàng, việc này. . . . . .
Long Tiêu Dao thản nhiên liếc nhìn, đã khiến nửa câu sau bị chặn ngang họng.
- Dạ, hết thảy đều theo ý của Long Hoàng.
Trương Bằng lui về phía sau vài bước, đứng ở một bên nhìn thanh niên bất quá mười mấy tuổi, ánh sáng trong mắt lóe ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Long Tiêu Dao nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, mỉm cười, nói:
- Đến đây nào tiểu tử kia. Ta cho ngươi tự do công kích ba lần, ngươi có thể dùng tất cả năng lực, lão phu không đánh trả, chỉ cần ngươi có thế khiến cho ta di động nửa phân, hoặc là vận dụng võ hồn, thì tính là ngươi thắng, thế nào? Ta chỉ dùng hồn lực cấp bậc ngang với ngươi để phòng ngự.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nhắm mắt
Nghe thế, có vẻ hắn chiếm lợi thế. Long Hoàng đấu la chỉ dùng thực lực Hồn Vương, còn không đánh trả, nhưng thực tế đã từng đối diện Thái Thản, Hoắc Vũ Hạo đương nhiên biết siêu cấp cường giả cỡ này có thực lực khủng bố ra sao. Tuy rằng không dùng hồn lực bậc cao, nhưng Long Hoàng đấu la có cường độ thân thể vẫn ở cấp độ là cực hạn đấu la a! Tinh thần lực cũng vậy, chúng nó không có khả năng yếu đi theo ý muốn.
Bởi vậy, Hoắc Vũ Hạo rất rõ ràng, mọi hồn kỹ hệ tinh thần của Linh Mâu hoàn toàn không có tác dụng gì với vị siêu cấp cường giả này, chỉ có thể bằng năng lực hồn kỹ khiến đối phương di động .
Tiên Lâm Nhi đưa mắt hỏi Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết ngưng âm thành tuyến nói:
- Tin tưởng Vũ Hạo đi. Đứa nhỏ này có chừng mực, hắn biết rõ Long Hoàng đấu la là cường giả nổi danh cùng thơi lão sư, nhưng vẫn đánh cược như thế, hẳn là có thứ để dựa vào. Giống như lúc nãy nếu hắn nói với ngươi trong khoảnh khắc có thể giúp ngươi chiến thắng Hạt Hổ đấu la, ngươi sẽ tin sao?
Tiên Lâm Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Bất kể ra sao, chúng ta phải bảo vệ tốt đứa nhỏ này. Mục lão nói đúng, hắn là hy vọng tương lai Sử Lai Khắc, không chừng chỉ ít năm nữa, hắn sẽ là Long Thần đấu la kế tiếp. - Ừ! Liều mạng già này, ta cũng không để cho người khác tổn thương tiểu sư đệ. Đây là nhắc nhở của lão sư đối với ta.
Ngôn Thiểu Triết trở nên kiên định.
Mục lão mất, vài năm nay tâm tính của Ngôn Thiểu Triết cũng có nhiều biến chuyển, nhất là khi hệ hồn đạo quật khởi, bản thân lão có biến hóa không nhỏ.
Hoắc Vũ Hạo lẳng lặng đứng đó, dần dần bắt đầu xuất hiện biến hóa. Bình tĩnh mà đứng, hắn dần dần biến thành một chỉnh thể.
Long Hoàng đấu la âm thầm gật đầu, thiên nhân hợp nhất, tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng có thể tập trung tinh thần để đạt cảnh giới thiên nhân hợp nhất, Mục lão quả nhiên là dạy dỗ được một đồ đệ giỏi a! Tuy rằng hồn lực có hơi yếu, nhưng xem ra hắn tu luyện một phương diện khác, trước tăng lên cảnh giới tinh thần, sau lại đề thăng tu vi hồn lực.
Một tầng kim quang nhàn nhạt bắt đầu hiện lên trên người Hoắc Vũ Hạo, kim quang cũng không mạnh, nhưng nhìn thấy tầng hào quang này, bốn vị phong hào đấu la đều sáng mắt lên.
Bọn họ đều là người sáng suốt, tự nhiên biết hàng. Đây là dấu hiệu tinh thần lực thực thể hóa ngoại phóng. Tu vi Hồn Vương có thể làm được việc này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phần làm họ rung động còn ở phía sau, màu vàng trên người Hoắc Vũ Hạo càng ngày càng đậm, khí tức không ngừng tăng lên. Mơ hồ một tầng sương ánh sáng màu vàng bốc lên trên người. Hắn điên cuồng súc lực, hồn lực và tinh thần lực dung hợp không ngừng áp súc.
Đây là một chiêu dứt điểm a! Long Thần đấu la trong lòng thầm nghĩ.
Đúng lúc này, trên trán Hoắc Vũ Hạo Vận Mệnh Nhãn mở, giản dị tự nhiên nhìn về phía Long Tiêu Dao.
Nhất thời, thân là cực hạn đấu la Long Tiêu Dao lại có cảm giác lông tóc dựng đứng.
Làm thế nào? Hắn làm thế nào khiến ta cảm nhận được uy hiếp? Long Tiêu Dao chấn động.
Hoắc Vũ Hạo động thân, ngay trong nháy mắt này, hắn động thân. Sau lưng, bốn hồn đạo thôi tiến khí cấp 6 đồng thời phát ra hào quang mãnh liệt không gì sánh kịp. Hắn như một viên lưu tinh màu vàng bắn về phía Long Tiêu Dao. Không sử dụng hồn kĩ gì, hoàn toàn là thuần túy va chạm sức mạnh. Hữu quyền hung hăng đánh thẳng đến Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao hai chân đứng thẳng đối diện hữu quyền của Hoắc Vũ Hạo, lẳng lặng giơ tay trái.
"Bốp!"
Quyền chưởng chạm nhau, một âm thanh vang lên. Hoắc Vũ Hạo toàn thân kim quang đại thịnh, cường thế uy áp như phải áp đảo đối phương.
Một tầng ngân quang nhàn nhạt lóe lên trong mắt Long Tiêu Dao, lão đứng ở nơi đó vẫn như trước không nhúc nhích, nhưng cũng không phản kích, tùy ý kim quang mãnh liệt trùng kích vào thân thể, lại núi cao sừng sững không mảy may bị lay động. - Quân Lâm Thiên Hạ. Không ngờ lại có thể nhìn thấy Quân Lâm Thiên Hạ của Mục huynh trên người tiểu tử nay. Chỉ bằng một quyền này, ngươi đã có tư cách trở thành đệ tử Long Thần đấu la.
Long Tiêu Dao khen ngợi thật lòng, một quyền của Hoắc Vũ Hạo bày ra tinh khí thần khiến lão tán thưởng. Bất kể lĩnh ngộ Quân Lâm Thiên Hạ, chiến ý, hồn lực kết hợp tinh thần lực, hắn đã đạt trình độ tốt nhất ở cấp Hồn Vương. Ngay cả Long Thần đấu la Mục Ân ngày xưa ở tuổi hắn cũng không thể tốt hơn.
Thu quyền, bay xuống, Hoắc Vũ Hạo thực hiện một động tác khiến người ta không tưởng tượng được. Hắn lộn ngược nửa vòng, chống hai tay xuống đất chổng ngược lên trời, một cỗ hàn ý mãnh liệt từ trên người hắn toát ra, cảm giác như một luồng long quyển phong đột nhiên bùng nổ tạo thành Bạo Phong Tuyết.
Hoắc Vũ Hạo lộn vòng, ngón trỏ chỉa xuống đất, thân thể lấy ngón tay làm tâm xoay kịch liệt xoay tròn, một tầng hào quang màu cam từ trong người phóng ra, cực hạn hàn ý chốc lát đã bao phủ hắn và Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao bên trong. - Cực hạn băng?
Long Tiêu Dao kinh ngạc kêu lên.
Hoắc Vũ Hạo lật tay trái lại, Bạo Phong Tuyết đang khuếch tán ra ngoài đột nhiên dừng lại, một bàn tay nhẹ nhàng như bướm vờn hoa ấn vào bụng Long Tiêu Dao. Lần này hắn chính là sử dụng tuyệt học Đường Môn cầm nã thủ, chẳng qua là sửa trảo thành chưởng.
Long Tiêu Dao tay phải thuận thế hạ xuống, hai chưởng đối nhau, Long Tiêu Dao nhất thời cảm thấy hàn ý lạnh cực hạn liền chui vào bàn tay mình, mang theo một khí tức mãnh liệt rất đặc dị. "Không ổn."
Long Tiêu Dao thầm nghĩ, không ngờ Hoắc Vũ Hạo có thể đánh ra một chưởng như thế. Đúng lúc này, tay phải hắn đột nhiên phát lực, một đạo kiếm quang lam thẫm từ trong tay phải chui ra, mà mục tiêu lại chính là hai chân Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao rất trọng thân phận, lời đã nói ra nhất định phải giữ, giao thủ với Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn chỉ dùng hồn lực ngũ hoàn, nếu không e rằng một chưởng Đại Hàn Vô Tuyết có cường thịnh cũng không cách nào phá vỡ đấu khí hộ thể của lão.
Lúc trước, Hạo Thiên Tông đại tông chủ Ngưu Thiên từng nhận xét, nếu không muốn bị Đại Hàn Vô Tuyết tổn thương, biện pháp duy nhất chính là không để nó chạm vào cơ thể.
Luận tu vi, Long Tiêu Dao còn trên cả Thái Thản, nhưng Thái Thản khi trước không hạn chế hồn lực, mà vẫn bất ngờ bị Hoắc Vũ Hạo đóng băng cánh tay. Lúc này chưởng của hắn không có lĩnh vực băng tuyết hỗ trợ, nên so với khi trước yếu hơn một chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu a! Long Tiêu Dao đã thấy mất cảm giác cánh tay phải.
Hoắc Vũ Hạo đối với Long Hoàng đấu la hoàn toàn không khách khí, Băng Bạo nháy mắt sẽ phát động. Mà Đế Kiếm, Băng Cực Vô Song cũng cùng lúc phát động.
Dù chỉ có ba lượt công kích, nhưng trong ba lượt công kích, Hoắc Vũ Hạo lại phát huy chiến lực đến cực hạn.
Long Hoàng đấu la thực lực mạnh trở lại. Lão cũng là nam nhân, chỉ cần là nam nhân khi bộ vị bị công kích, sẽ theo bản năng mà bảo vệ trước.
Đơn giản mà nói, nếu một nam nhân phải chọn mất cánh tay hay mất hạ thể, như vậy đa số khẳng định sẽ hy sinh cánh tay. Long Tiêu Dao theo bản năng cũng có loại cảm giác này, nhưng trên cánh tay truyền đến một xung lực bùng nổ khiến lão cũng giật mình.
Thắng bại và an nguy bản thân, lão đúng là vẫn chọn bình an.
Long lân hắc ám chợt bao phủ cánh tay phải Long Tiêu Dao, Băng Bạo của Hoắc Vũ Hạo thế nhưng bị vảy đen ngăn cách. Cùng lúc đó, một luồng sương băng từ lòng bàn tay phải Long Hoàng đấu la phun ra. Cực hạn hàn ý bị cường đại hồn lực mạnh mẽ bức ra ngoài.
Cho dù thực lực như Long Tiêu Dao, muốn bức ra Đại Hàn Vô Tuyết với nhiệt độ tuyệt đối cũng cần toàn lực ứng phó. Đối mặt Băng Cực Vô Song, lão chỉ có thể lựa chọn nhảy lui.
Hàn ý vút qua, kiếm quang lam thẫm phóng lên cao, trên không trung tựa như hình thành một bức màn băng tinh, Hoắc Vũ Hạo đã nhún người lui về phía sau.
Long Tiêu Dao sắc mặt thực tại có chút khó coi, đổi lại là người khác, khi bị lợi kiếm xẹt qua, còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo khó chịu.
Lão không chỉ di chuyển, hơn nữa cũng sử dụng hồn lực vượt qua cấp 50, lại còn giải phóng võ hồn. Trận này lão bại so với tên kia càng thái quá hơn.
Dĩ nhiên là do lão không biết rõ năng lực của Hoắc Vũ Hạo, đồng thời do Hoắc Vũ Hạo cũng đủ cường đại, mới có thể bức Long Hoàng đấu la lâm vào cục diện bất lợi mà thua trận đánh cược này.
Hoắc Vũ Hạo mặt mày đỏ lên, "hư" một tiếng hộc máu. Trong máu tản ra một luồng hàn khí, khi rơi xuống đất khiến cho mặt đất trong phạm vi đường kính chừng 10m đóng lại một tầng băng.
Ba liên kích vừa nãy dễ dàng thi triển lắm sao? Toàn lực phát động Quân Lâm Thiên Hạ, bức Long Tiêu Dao dùng tinh thần lực ứng đối. Ngay sau đó chính là Tuyết Vũ Cực Băng Vực phóng thích. Hoắc Vũ Hạo đảo ngược thân hình phóng thích Tuyết Vũ Cực Băng Vực, chính là vì tạo cơ hội ra tay, lĩnh vực phóng ra trong nháy mắt, đã được hắn mạnh mẽ tăng lên mức lớn nhất, sau đó cường hoành ngưng hẳn.
Chỉ riêng việc đó sẽ khiến thân thể chịu không xiết. Kế tiếp Đại Hàn Vô Tuyết, Băng Cực Vô Song, tuy rằng âm thầm có Tuyết Đế hồn linh trợ giúp, nhưng lực trùng kích phải nhận vẫn là bản thân Hoắc Vũ Hạo a!
Ba liên kích phát động, kinh mạch trong cơ thể hắn cũng vì phải nhận hồn lực trùng kích quá mạnh mà tổn thương, phum ra một ngụm máu mới thư thái hơn nhiều.
Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi cũng không rõ Hoắc Vũ Hạo làm cái gì. Tựa hồ chỉ đánh ra một chưởng, sau đó một đạo kiếm quang hiện lên, Long Thần đấu la thế nhưng liền động. Việc này quả thực là bất khả tư nghị, suy nghĩ bất chợt hiện lên là Long Thần đấu la nhường.
Nhưng sau đó liền nhìn thấy bàn tay Long Thần đấu la phun ra hàn khí, rõ ràng là do Hoắc Vũ Hạo rót vào trong đó, vậy có phải là nhường sao?
Long Tiêu Dao sắc mặt rất khó xem, bại bởi một tiểu hài tử như vậy, tâm tình của lão có thể tốt mới lạ. Khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi thắng. Cực hạn băng, hô, quả là võ hồn cực hạn. Khó trách, Mục Ân tuổi già còn thu ngươi làm đồ đệ. Đáng tiếc, nếu ta sớm phát hiện ngươi thì thật tốt. Các ngươi có thể đi rồi. Ta đảm bảo đường về không có ai lại làm khó các ngươi. - Đa tạ tiền bối.
Sau đó, không ai dám mở lời châm chọc Long Thần đấu la. Lão tuy thua nhưng dưới tình huống đủ thứ hạn chế, cực hạn đấu la vẫn là cực hạn đấu la. Hơn nữa, nếu không phải Hoắc Vũ Hạo công kích vào vị trí khiến vị cực hạn đấu la này cực kỳ kiêng kị, mạnh mẽ chịu đựng một chút mà nói, Hoắc Vũ Hạo chưa chắc có thể bức lão di chuyển.
Đúng lúc này, Long Tiêu Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa, sáu bóng người xuất hiện ở xa xa phía chân trời, cơ hồ chỉ vừa thấy bóng bọn họ, sáu người đã đến gần.
Người dẫn đầu, còn không phải là Thao Thiết đấu la Huyền lão sao.
Huyền lão không không rơi xuống, chỗ lão rơi xuống vừa đúng vị trí chắn trước người Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Hạt Hổ đấu la Trương Bằng biến sắc khó coi, trong lòng oán thán, không phải Long Hoàng quá mức tự phụ, bọn họ dù có mang nhiều người đến cũng không có cục diện khó xử này. Hôm nay bất kể ra sao cũng không thể giữ lại Tiên Lâm Nhi và Ngôn Thiểu Triết .
Huyền lão liếc mắt một cái liền thấy Long Tiêu Dao, ánh mắt ngưng trọng, người này thực lực thật mạnh.
- Huyền tử, đã lâu không gặp.
Long Tiêu Dao lúc này đã từ thất bại đánh cuộc hồi phục lại, nhìn Huyền lão đối diện, ánh mắt toát ra vài vẻ buồn bã.
- Ngươi là. . . . . .
Huyền lão cũng cả kinh, trong trí nhớ của lão, gương mặt trước mắt cực kỳ xa lạ, lại xưng hô như thế là người quen lâu năm không gặp của lão a!
- Lão phu Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao mỉm cười nói.
- Long Tiêu Dao? Long Tiêu Dao!
Huyền lão đột nhiên phản ứng, không chỉ có lão, mấy vị cường giả hộ tống đi theo từ học viện Sử Lai Khắc sắc mặt cũng đại biến.
- Ngươi, ngươi thế nhưng còn sống?
Nếu nói ở học viện Sử Lai Khắc còn có ai biết ân oán Long Tiêu Dao và Mục lão năm xưa, e rằng Huyền lão là người duy nhất, mà cũng đã là chuyện 100 năm trước. Huyền lão không ngờ được hôm nay sau 100 năm, sau khi Mục lão từ trần lại còn có thể nhìn thấy vị Long Hoàng đấu la đã mai danh ẩn tích 100 năm.
Long Tiêu Dao thở dài một tiếng, nói:
- Đúng vậy! Lão tặc chưa chết, Mục Ân lại đi, ta lại còn sống, ta còn sống a! Ha ha, ha ha ha ha!
Tiếng cười của lão tràn ngập bi thương, đối mặt sáu vị phong hào đấu la vây quanh, cứ như vậy không không bay lên, thẳng đến trời cao.
Hạt Hổ đấu la không dám chậm trễ, vội vàng phi thân đuổi theo.
Tất cả học viện cường giả Sử Lai Khắc đều nhìn về Huyền lão, ra vẻ hỏi. Huyền lão nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nhìn theo Long Tiêu Dao dần đi xa, trong mắt hiện ra thần sắc nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Long Hoàng đấu la muốn đi, đương thời còn ai đủ khả năng ngăn cản? Ngay chính bản thân lão cũng vô phương.
Ngôn Thiểu Triết đến bên cạnh Huyền lão, thấp giọng nói:
- Huyền lão...
Huyền lão lắc đầu, nói:
Đi thôi, chúng ta trở về.
Lão hiển nhiên không muốn nhiều lời, hơn nữa một bộ dáng trầm tư. Từ khi tiếp nhận vị trí Hải Thần Các chủ của Mục lão, quần áo đã không còn bẩn như xưa nữa, bộ dáng lôi thôi cũng cải thiên, bình rượu hồ lô bên người vẫn chưa bao giờ ít đi.
Huyền lão vừa nói, một bàn tay giữ chặt Hoắc Vũ Hạo phóng người lên, không sử dụng phi hành hồn đạo khí, mà bằng vào hồn lực thúc giục thân hình hướng trời cao bay đi.
Hồn lực nhẹ nhàng rót vào cơ thể hắn, khiến những kinh mạch đau đớn được xoa dịu đi nhiều. Huyền lão có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, hiển nhiên là kinh ngạc vì tu vi của hắn đã đột phá cấp 50. - Huyền lão.
Hoắc Vũ Hạo có chút kích động kêu một tiếng. Hắn thật lòng cảm động, vì nghênh đón hắn bình an trở về, thân là Hải Thần Các chủ, Huyền lão lại tự mình đến, còn mang đến mấy vị trưởng lão Hải Thần Các. Tình nghĩa thật sâu nặng.
Huyền lão nghe tiếng gọi của hắn, trên mặt rốt cục toát vẻ tươi cười
- Đứa trẻ ngoan, ngươi làm tốt lắm. Ngươi vì học viện mà cống hiến, ta đều biết cả. Học viện sẽ vĩnh viễn ghi nhớ công trạng của ngươi.