Đấu La Đại Lục 2

Chương 489 : U U

Ngày đăng: 23:27 06/08/20

Một lần nữa đóa hoa hỏa hồng sắc huyền phù ở phía trước đại hoa màu hồng phấn lại động, nó nhất chuyển, đã đem băng lam sắc quang mang kia đón xuống, băng lam sắc quang mang biến mất, mà đóa hoa hỏa hồng sắc chỉ là mờ đi mấy phần mà thôi. Phải biết rằng, Tuyết Nữ phát động công kích mặc dù không mạnh, nhưng đó cũng là Cực Hạn Băng! Dễ dàng tiếp được như vậy, có thể thấy nhiệt độ ở hồ nước màu đỏ kia đáng sợ đến cỡ nào. Hiển nhiên là có thêm cực hạn hỏa nhiệt độ tồn tại. Ngay lúc này, đại hoa màu hồng phấn kia tựa hồ như bị chọc giận, cánh hoa của nó cũng rung động nhẹ, sau đó chậm rãi biến động, hướng về phía trước thủ thế. Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo hoảng sợ thấy ở sau lưng đại hoa màu hồng phấn này có từng đóa từng đóa hoa hồng sắc cùng lúc trước giống nhau như đúc ngưng kết lại, chẳng qua chỉ một lát sau, thậm chí có hơn trăm ngàn đóa, chi chít đứng ở sau lưng đại hoa màu hồng phấn này. Trời ạ! Nó lại có thể thao túng hồ nước cổ quái kia. Hoắc Vũ Hạo cũng không cho rằng mình đồng thời ứng phó với nhiều cực hạn chi hỏa như vậy sẽ có kết quả tốt, cơ hồ là không chút do dự muốn bỏ chạy. Nhưng cũng ở ngay lúc này, một giọng nữ nhân ôn hòa nhưng rõ ràng vang lên. "Loài người. Có thể đến nơi đây là vận may của ngươi, nhưng nếu như ngươi cứ lại lần nữa khiêu khích ta, như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí." Hoắc Vũ Hạo vốn đã chuẩn bị bộc phát hồn đạo thôi tiến khí chợt dừng lại, hắn trợn mắt há mồm nhìn đóa đại hoa màu hồng phấn trước mắt này, lẩm bẩm nói: "Ngươi, ngươi có thể nói chuyện?" Hồn thú biết nói Hoắc Vũ Hạo đã gặp qua, nhưng thực vật biết nói là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Kim quang chợt lóe, Vương Thu Nhi đã đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, kéo tay của hắn. Trên mặt đẹp tràn đầy vẻ khẩn trương , "Mười vạn năm Thực Vật Hệ hồn thú. Chuẩn bị chạy." Đúng vậy, mười vạn năm, chỉ có mười vạn năm tu vi hồn thú mới có thể nói tiếng nói của nhân loại. Hoắc Vũ Hạo ban đầu đã từng thấy qua Xích Ma Ngao ba đầu có thể nói tiếng người. Nhưng đóa đại hoa kỳ dị trước mắt này cũng có thể, cái này có nghĩa nó rất có thể là mười vạn năm Thực Vật Hệ hồn thú! Vô luận Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi đối với mình tự tin cỡ nào, cũng sẽ không cho là mình có thể cùng mười vạn năm hồn thú chống đở được. Mười vạn năm hồn thú, là tương đương với Phong Hào Đấu La của loài người, cường hãn tồn tại. Một số mười vạn năm hồn thú đặc biệt cường đại thậm chí có thể cùng siêu cấp Đấu La chống lại. Cái này thật sự là đụng trúng thiết bảng mà. "Ta không phải là mười vạn năm hồn thú." đại hoa màu hồng phấn hơi khép mở cánh hoa, thanh âm vẫn ôn hòa, làm cho người nghe có cảm giác hết sức sung sướng. "Ừ, trên người của ngươi có hơi thở tương tự Băng Nhãn, khó trách có thể phá vỡ Bích lân độc trận bên ngoài để vào đây." Đại hoa lẩm bẩm nói, trong giọng nói còn lộ ra mấy phần hưng phấn. Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi đã hoàn thành câu thông, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy đối phương với ánh mắt kinh ngạc. Đại hoa này rõ ràng là mười vạn năm hồn thú nhưng lại nói mình không phải. Hơn nữa, ngữ khí của nó hết sức ôn hòa, cũng không có ý muốn công kích bọn hắn. Hoắc Vũ Hạo rất thông minh, lập tức thử thăm dò hỏi: "Tiền bối ngài khỏe chứ, chúng ta là đánh bậy đánh bạ vào được đây. Cũng không biết đây là địa phương gì. Cũng không phải là cố ý mạo phạm. Kính xin tiền bối tha thứ." "Ồ. Thì ra là như vậy! Vậy cũng không có gì nữa, tha thứ các ngươi cũng không sao." Đại hoa màu hồng phấn rất dễ nói chuyện, tiếng nói vừa dứt, những hỏa hồng sắc hoa lúc trước phiêu đãng trên không trung tất cả đều một lần nữa trở xuống giữa hồ nước màu đỏ, biến mất không thấy. Áp lực mà Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi đối diện ở trong khoảnh khắc đã không còn sót lại chút gì. Mắt thấy đại hoa màu hồng phấn này rất dễ nói chuyện, Hoắc Vũ Hạo cảnh giác vẫn không giảm, lần nữa hỏi: "Tiền bối, không biết nơi này là nơi nào. Ngài nếu như có thể nói tiếng người, tại sao lại nói mình không phải là mười vạn năm hồn thú vậy?" Đại hoa màu hồng phấn nói: "Nơi này là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, người kia nói, nơi này là một trong tam đại Tụ Bảo Bồn của nhân gian. Các ngươi nếu là đánh bậy đánh bạ vào đây, vậy thì đi nhanh đi. Các ngươi vận khí tốt, gặp được ta. Nếu như gặp những tên tính tình không tốt kia, bọn họ có thể sẽ trực tiếp đem bọn ngươi giết chết làm phân bón. Bất quá, thật nhiều năm cũng không có nhân loại vào được đây. Nhìn thấy các ngươi, ta thật cao hứng. Mau cùng ta trò chuyện nữa đi. Nói không chừng, ta sẽ suy nghĩ cho các ngươi vài thứ tốt." Hoắc Vũ Hạo khóe miệng hơi co quắp một chút, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, cái đại hoa màu hồng phấn tính công kích không mạnh, cũng rất dễ nói chuyện này thậm chí có hơi càm ràm, tính chất thật đặc biệt. "Tốt! Vậy ta đây sẽ cùng tiền bối trò chuyện. Mảnh đất trống chung quanh ngài đây chắc là phạm vi an toàn phải không. Tiền bối, còn chưa có thỉnh giáo ngài tên gọi là gì?" Đại hoa nghiêng mình giống như là loài người ở bên ngoài đang suy tư, nói: "Người kia nói ta là Tiên Thảo, tên là U Hương Khỉ La Tiên Phẩm. Ngươi cứ gọi ta là U U đi. Ừ, cái tên này dễ nghe không. Có êm tai hay không?" "Ừ, dễ nghe, dễ nghe." Hoắc Vũ Hạo vội vàng theo lời của đại hoa rồi nói tiếp. Nhưng trong lòng tại âm thầm tự nhủ, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, xem ra, nó cũng là một loại Tiên Thảo? Tiên phẩm thảo dược. Tiến hóa thành Thực Vật Hệ hồn thú tiên phẩm thảo dược. "Tiền bối, ngài còn chưa nói cho ta biết, tại sao ngài nói mình không phải là mười vạn năm hồn thú vậy?" Hoắc Vũ Hạo lập tức hỏi. U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cười "Hì hì" một tiếng, nói: "Đó là bởi vì ta cũng chưa sống tới mười vạn năm! Ta mới một vạn tuổi thôi. Vẫn mới là một vạn lẻ mấy tuổi, có chút không nhớ rõ rồi." Vương Thu Nhi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo đột nhiên bật thốt lên, nói: "Không thể nào. làm sao ngươi mới chỉ có một vạn tuổi? Một vạn tuổi, ngươi thậm chí còn chưa thể tiến hóa thành Thực Vật Hệ hồn thú có linh trí được? Nhưng bây giờ ngươi đã có thể nói rồi." U U rõ ràng có chút đắc ý nói: "Ngươi nghe xong rồi sẽ hiểu. Ta mặc dù không phải là mười vạn năm hồn thú, nhưng tự thân năng lực của ta đã đạt đến cái tầng cấp đó! Ở nơi này của chúng ta, bởi vì được Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tẩm bổ, thực vật ở đây sinh trưởng một ngày, sẽ tương đương với ngoại giới sinh trưởng mười ngày. Cho nên, ta mặc dù mới chỉ có một vạn tuổi, nhưng có thể tương đương với mười vạn tuổi. Nhân loại các ngươi cũng không thông minh quá nhỉ." Rung động! U U nói rất dễ dàng, nhưng ở trong tai của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi nghe được, lời của nó tràn đầy rung động. Ở chỗ này sinh trưởng một ngày, tương đương với ngoại giới mười ngày. Tốc độ phát triển của Thực Vật Hệ hồn thú sẽ gấp mười lần, đây là điều đáng sợ cỡ nào! Nói cách khác, số lượng Thực Vật Hệ hồn thú ở nơi này so với tưởng tượng của bọn hắn sợ rằng còn nhiều hơn, cũng càng đáng sợ hơn. Giống như U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói, bọn họ tới chỗ của hắn trước, vận khí thật rất tốt. Không, phải nói là những chỉ dẫn ở trong thư của Ngưu Thiên đã cứu bọn hắn. Nếu như đổi lại một chỗ khác, nếu như gặp phải một vị tánh khí táo bạo mười vạn năm Thực Vật Hệ hồn thú, bọn họ chỉ sợ cũng phải tiêu đời rồi!
"Nè! tại sao các ngươi không nói chuyện? Các ngươi nói chuyện đi! Mau cùng ta nói chuyện phiếm, nếu không, ta không bảo vệ các ngươi đâu nha. Không có mùi thơm của ta bảo vệ, chỉ riêng hơi thở của các loại thực vật ở nơi này cùng với hơi thở của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đã tổn thương tới các ngươi rồi." ! Hoắc Vũ Hạo tâm niệm thay đổi thật nhanh, đột nhiên có quyết định. Hắn hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm khom mình hành lễ, nói: "Thật xin lỗi, U U. Mới vừa rồi ta đã lừa ngươi, ta hướng ngươi nói xin lỗi. Thật ra thì, chúng ta cũng không phải đánh bậy đánh bạ vào đây, mà là cố ý tìm đến. Là có người để cho ta tới nơi này tìm một quyển sách. Ngươi có gặp qua quyển sách kia không?" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đại hoa đột nhiên kịch liệt đung đưa, "A, a, a! Thì ra ngươi là do người kia phái tới. Dĩ nhiên là người đó! Hắn có khỏe không? Đã rất lâu rồi hắn cũng không tới thăm mọi người chúng ta. Thiệt là, thiệt là." Nói thật Hoắc Vũ Hạo không biết nó nói người kia là ai, rốt cục là phụ thân của Vương Đông Nhi hay là Ngưu Thiên? "Hắn, hắn vẫn khỏe. Quyển sách kia thật sự ở nơi này của ngươi sao?" Hoắc Vũ Hạo tiếp tục thử dò xét. "Ừ, đúng vậy. Ở đây." Hoa Nhị màu tím ở trung tâm của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm rung động nhẹ, một quyển sách nhìn qua rất cổ kính, không biết dùng chất liệu gỗ gì chế luyện mà thành hiện lên bay ra ngoài. Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ trong lòng. Lời của Ngưu Thiên thúc thúc quả nhiên cũng là thật, chẳng qua không nghĩ tới, quyển sách kia bị một con mười vạn năm Thực Vật Hệ hồn thú cất dấu. Đây quả thực thật bất ngờ. Hạo Thiên Tông thật cường đại! Mặc dù hắn không biết nơi này sẽ còn có thực vật gì, nhưng hắn hoàn toàn có thể khẳng định, ở trong sơn cốc này, tuyệt đối là tràn đầy thiên tài địa bảo! Bất kỳ thực vật nào cũng có thể có tốc độ sinh trưởng gấp mười lần. Đây là khái niệm gì a? "U U, có thể đem nó cho ta đúng không? Cám ơn." Vừa nghĩ tới có thể mang về Tiên Thảo cứu mạng cho Vương Đông Nhi, cảm xúc của Hoắc Vũ Hạo cũng không khỏi có chút kích động lên. "Không được. Ta đã bảo tồn nó suốt một vạn năm sao có thể dễ dàng cho ngươi như vậy được." U U nói. "Một, một vạn năm?" Hoắc Vũ Hạo ngây dại. Hắn đột nhiên phát hiện, Theo lời của U U, người lưu lại sách kia, tựa hồ không phải là Ngưu Thiên, cũng không phải là phụ thân của Đông Nhi. Vậy là người nào? Một vạn năm a! Một vạn năm trước sách đã ở đây? Điều này cũng thật không thể ngờ. "Đúng! Cũng một vạn năm rồi. Người kia nói, quyển sách này chỉ có thể để lại cho hậu nhân của hắn, để lại cho người hữu duyên. Hơn nữa, hậu nhân của hắn nhất định phải thông qua được khảo nghiệm, mới có thể lấy được quyển sách này. Cho nên, ngươi muốn lấy được nó, nhất định phải làm hai chuyện, chứng minh ngươi là hậu nhân của hắn, sau đó thông qua được khảo nghiệm. Thì mới có thể lấy đi." Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nói: "Ta đây làm sao để chứng minh đây?" Thanh âm của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Muốn chứng minh, sẽ gặp nguy hiểm nha. Nếu như cuối cùng ngươi không thể chứng minh được. Như vậy, ngươi có thể sẽ chết. Đây là quy định do người kia lưu lại. Hắn nói, nơi này là thế ngoại đào nguyên, tuyệt không thể để cho loại người không tốt biết được. Nếu có người giả mạo là hậu nhân của hắn, nhất định phải giết chết. Ta sẽ không giết ngươi, nhưng mấy người còn lại ở bên kia sẽ rất khó nói. Ngươi xác định ngươi muốn chứng minh mình là hậu nhân của hắn?" Hoắc Vũ Hạo căng thẳng trong lòng, hắn hiểu được, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói rất đúng, rất chân thật, mà ở nơi này, cũng có thể nói là địa phương của Thực Vật Hệ hồn thú , nếu như những thực vật hệ hồn thú này thật sự dốc toàn lực đối phó hắn, chỉ sợ hắn ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có. Lúc này, sự tỉnh táo của Hoắc Vũ Hạo liền hiện ra chỗ tốt, sau khi hắn tự hỏi, nói: "U U, có thể nói cho ta biết, phải như thế nào mới có thể chứng minh ta là hậu nhân của hắn. Là có người chỉ dẫn ta tới nơi này, nhưng ta có phải là hậu nhân của hắn hay không, ta cũng không biết. Ta không muốn chết, cho nên, ta có thể biết trước phải khảo nghiệm như thế nào hay không, ta không phải là hậu nhân của hắn. Như vậy ta cũng ít nhiều có chút nắm chắc." "Ừ, được rồi. Khảo nghiệm ngươi có phải là hậu nhân của hắn hay không, là để ngươi ăn một loại dược thảo. Nếu như ngươi ăn vào mà không chết. Vậy thì chứng minh ngươi là hậu nhân của hắn, nếu như ngươi chết, vậy thì chứng minh ngươi không phải." "A?" Hoắc Vũ Hạo ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới khảo nghiệm là như vậy. Cái này hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối nào! Mạo muội ăn một gốc dược thảo, nếu vậy chết đi, thật sự là quá oan uổng. "Là dược thảo gì thế?" Hoắc Vũ Hạo hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hỏi tới. U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lắc lắc đại hoa của mình, nói: "Cái này không thể nói cho ngươi biết. Dù sao nếu như ngươi quyết định muốn khảo nghiệm, ta liền đem đưa cho ngươi ăn." "Không được! Không thể ăn." Vương Thu Nhi cơ hồ là không chút do dự nói, đồng thời nắm cánh tay của Hoắc Vũ Hạo, trong mắt tràn đầy lo lắng. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt lộ ra phức tạp quang mang, "Thu Nhi, có thể ta sẽ thành công. Mặc dù ta không biết hậu nhân của hắn là từ đâu đến, cũng không biết người lưu lại quyển sách này vạn năm trước là ai. Nhưng mà, chỉ khi lấy được quyển sách này, ta mới có thể tìm được Tiên Thảo cứu sống Đông Nhi. Ngưu Thiên thúc thúc chỉ điểm ta tới đây, ta tin tưởng hắn sẽ không hại ta, hắn nhất định cho là ta chính là hậu nhân của người để thư lại, cho nên mới để cho ta tới đây. Cho nên, ta có ít nhất năm thành nắm chắc không có việc gì." "Không được! Tuyệt đối không được." Vương Thu Nhi nói như chém đinh chặt sắt, "Năm thành? Năm thành còn lại là mất mạng, ngươi biết không vậy? Cứ vô ích như vậy chết đi, ngươi cảm thấy đáng giá sao? Ta khẳng định cho ngươi biết, dược thảo ở nơi này, không có một loại nào đơn giản cả. Ta tự hỏi đối với Thực Vật Hệ hồn thú cũng có nghiên cứu ít nhiều, nhưng thực vật ở nơi này, có hơn hai phần ba ta cũng không nhận ra. Ngươi căn bản không có năm thành tỷ lệ còn sống, sợ rằng ngay cả ba thành cũng không có. Vạn nhất ngươi chết, ta •••••• " Vương Thu Nhi nói tới đây, nàng lại phát hiện, Hoắc Vũ Hạo cũng không có để tâm nghe lời của mình. Ánh mắt của hắn nhìn qua có chút mờ mịt, thị giác hướng lên phía trên. Tựa hồ nghĩ đến thứ gì. Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo đang nghĩ, đang nghĩ tới Vương Đông Nhi. Trong đầu của hắn, không ngừng xuất hiện diễn cảnh từ khi mình mới biết Vương Đông, quá trình về sau Vương Đông biến thành Vương Đông Nhi… Từng là bạn cùng phòng đến đồng bạn tốt nhất, cùng nhau tu luyện, cùng nhau học tập, cùng nhau đến trễ bị Chu Y lão sư mắng. . . Trên toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư học viện đấu hồn đại tái, bọn họ cùng nhau cùng chống chọi với cường địch, cùng nhau vì Sử Lai Khắc vinh quang mà chiến đấu. . . Hải Thần duyên trên Hải Thần Hồ, Quang Chi Nghê Thường, nàng đã sớm khắc sâu vào nội tâm của hắn. Thật ra thì, hắn sớm đã có điểm cảm giác được nàng có gì đó không đúng, lần nữa gặp lại, hắn vốn là muốn tìm tòi nghiên cứu giới tính của nàng. Không đợi hắn đi tìm kiếm, nàng cũng đã ở Hải Thần duyên nói cho hắn thân phận nữ nhi của mình.