Đấu La Đại Lục 2

Chương 500 : Minh Đô Dự Thi!

Ngày đăng: 23:27 06/08/20

Nếu như không phải đại hội cuối cùng quyết định, ngoại trừ hạn chế dưới 20 tuổi, còn hạn chế trong số các tuyển thủ của tông môn ít nhất phải có năm người vượt qua tu vi tứ hoàn, chỉ sợ đội ngũ dự thi trong cuộc tranh tài lần này sẽ vượt qua kì trước mười lần . Cho dù hạn chế như thế, cuối cùng đội ngũ dự thi cũng ngừng lại ở con số 167 đội. So với lần trước nhiều hơn nhiều. Nhật Nguyệt đế quốc là quốc gia giàu có nhất trên Đấu La Đại Lục, nhà tổ chức như vậy thì một cuộc đại tái tự nhiên cũng không quan trọng lắm. Nhưng cho dù như thế, bọn họ cũng vì cuộc đại tái này tiến hành chuẩn bị suốt ba tháng. Minh Đô là đại lục đệ nhất thành thị, cũng xây dựng thêm rất nhiều quán rượu, gia tăng phòng trọ, chuẩn bị quan trọng là lúc này có thể tiếp đãi càng nhiều khách càng tốt. Nhất là thương gia đến từ bên ngoài. Từ đó kiếm lời càng nhiều. Nhật Nguyệt đế quốc là quốc gia của những hồn đạo sư đứng đầu đại lục, ở kì đại tái này cũng là chủ nhà. Cuối cùng phần thưởng không còn là Hồn Cốt, mà đổi thành Hồn Đạo Khí. Đội ngũ vô địch sẽ đạt được một kiện Hồn Đạo Khí cấp chín, á quân được cấp tám, hạng ba được cấp bảy. Giá cả và giá trị của ba kiện Hồn Đạo Khí chắc chắn cao hơn Hồn Cốt. Nhất là đội ngũ vô địch, có thể đạt được Hồn Đạo Khí cấp chín, theo thời thế hiện nay là một bảo vật vô giá. Chỉ có Nhật Nguyệt đế quốc mới có được Hồn Đạo Khí cấp chín, đồng thời, Hồn Đạo Khí cấp chín cũng là uy hiếp lớn nhất đối với ba quốc gia trên đại lục. Dưới giải thưởng lớn như vậy, tất cả đội ngũ dự thi đều đang muốn xông lên, cố gắng giành được thứ hạng cao. Đây không chỉ là cơ hội tốt để nhất chiến thành danh. Đồng thời cũng là thời cơ tốt đạt được lợi ích phong phú. Đối với Hồn Sư hiện đại, muốn thực lực trở nên càng mạnh, ngoại trừ tu vi của bản thân, sẽ dựa vào Hồn Đạo Khí. Mà Hồn Đạo Khí cao cấp thì giá đắt cỡ nào, cơ hồ làm tuyệt đại đa số Hồn Sư đều phải chùn bước. Muốn trở thành cường giả, không có tiền, tuyệt đối không thể. Minh Đô, Nhật Nguyệt đế quốc hoàng cung, hậu hoa viên. Xe lăn chậm rãi di động trên con đường đá xanh tại hậu hoa viên rộng lớn. Muôn hình vạn trạng thực vật hợp quy tắc trãi khắp hoa viên. Mỗi một chỗ thiết kế đều là đường nét độc đáo. Có mô hình núi nhỏ và thác nước giả, có đồ án màu sắc rực rỡ, còn có một nhóm cây cối cao lớn. Làm cả hoàng thất hậu hoa viên của Nhật Nguyệt đế quốc có cảm giác giống như một mảnh rừng rậm xinh đẹp. "Phụ hoàng như thế nào rồi?" Từ Thiên Nhiên nhắm hai mắt ngồi ở trên xe lăn, trên đùi đang đắp một cái chăn mỏng, cả người nhàn nhạt tản ra cảm giác thanh thản. Phụ giúp đẩy cái xe lăn kia, đúng là Quất Tử. Ngày hôm nay Quất Tử mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, làm nổi bật da thịt trắng nõn của cô ấy, cao quý, thanh lịch. So với trước kia, bây giờ, nàng càng có thêm vài phần khí chất trầm ổn. Ánh sáng trong đôi mắt đẹp ngẫu nhiên lóe lên, làm rung động lòng người. "Bệ hạ chỉ sợ sắp không chịu nổi nữa rồi. Thái y nói, mấy ngày nay, bệ hạ thường xuyên hôn mê, mất đi ý thức." Quất Tử nhẹ giọng nói. Từ Thiên Nhiên vẫn chỉ là mấp máy hai mắt, giống như cái lão nhân gần đất xa trời trong miệng Quất Tử căn bản cùng hắn không bất kỳ quan hệ gì. "Phụ hoàng nổi tiếng cẩn trọng, không tham lập công, chỉ cần an toàn. Bỏ lỡ rất nhiều thời cơ tốt! Tương lai trong lịch sử, phụ hoàng chỉ có thể là một vị hoàng đế bình thường. Phía quân đội có phản ứng gì không?" Quất Tử nói : "Quân đội không có động tĩnh gì. Từ sau khi chúng ta nắm được Cảnh Vệ Khu của Minh Đô, tiếng phản đối của Quân đội liền biến mất. Có ít nhất hai phần năm quân đội của đế quốc là do chúng ta trực tiếp nắm giữ, ở bên trong ba phần năm kia, cũng có hai phần năm có thái độ trung lập hoặc là hướng về hoàng đế. Một khi ngài lên ngôi, tin tưởng bọn họ lập tức sẽ nghiêng về. Còn một phần năm còn lại, đại đa số là một ít tướng lãnh thực quyền tại biên ải. Bọn họ có một số bị những hoàng tử khác mua chuộc, có một số là kẻ thù cũ của ngài." Khóe miệng của Từ Thiên Nhiên mang theo một chút tươi cười, nụ cười của hắn nhìn rất đẹp, nhưng không biết vì sao, khi Quất Tử nhìn thấy nụ cười này, tim lại như rớt vào hầm băng, rét lạnh. Bởi vì nàng rất rõ ràng, mỗi khi Từ Thiên Nhiên biểu lộ biểu tình như vậy, chính là thời điểm hắn quyết định phải đại khai sát giới. "Không vội, chờ sau khi ta đăng lên đế vị. Bọn họ nếu như còn ngoan cố. Ngươi phải đi một chuyến rồi." Từ Thiên Nhiên khẽ cười nói. Thân thể mềm mại của Quất Tử hơi chấn động một cái, nhưng vẫn gật đầu, nói : "Tuân lệnh." Từ Thiên Nhiên quay đầu lại, nhìn nàng một cái, nói : "Quất Tử, ta và ngươi không cần câu nệ như vậy. Chờ sau khi ta đăng lên đế vị. Chuyện thứ nhất chính là lập ngươi làm hoàng hậu. Mẫu nghi thiên hạ. Ngươi cứ câu nệ như vậy, đã thiếu một phần khí độ ung dung của một Hoàng Hậu." Quất Tử cười nhạt một tiếng, nói : "Điện hạ ngài cũng biết. Quất tử đi theo ngài, cũng không cầu danh phận cùng địa vị. Quất Tử chỉ có hai tâm nguyện, một là vẫn đi theo ngài. Một cái khác, là hủy diệt Tinh La Đế Quốc.” Từ Thiên Nhiên khẽ gật đầu, nói : "Hai tâm nguyện này của ngươi ta đều thực hiện. Biểu hiện của ngươi ở trong quân đội vượt ra khỏi dự đoán của ta. Ngay cả Lão Tướng Quân tính tình quật cường cũng rất là bội phục ngươi. Chiếu theo xu thế này, lúc chúng ta hướng Tinh La Đế Quốc khai chiến, ngươi sẽ là Nguyên Soái." "Tạ điện hạ." Quất Tử vội vàng quỳ xuống trước xe lăn của Từ Thiên Nhiên. Từ Thiên Nhiên đưa tay vịn chặt nàng, nói : "Ta nói rồi, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế. Lúc trước, nếu không phải ngươi cứu mạng ta, ta đã sớm không còn ở nhân thế rồi. Trong số các thuộc hạ ở bên cạnh ta, thực lực mạnh hơn ngươi chỗ nào cũng có, nhưng thực sự làm cho ta yên tâm, chỉ có ngươi." Trong đôi mắt đẹp của Quất Tử tràn ngập cảm kích, chỉ là Từ Thiên Nhiên cũng không có phát hiện, ở sâu trong đáy mắt của nàng, lại là một phần lạnh lùng. Ở trước mặt ngươi thật sự có thể tùy ý sao? Trước kia, có một vị đại thần có tư tâm với ngươi, cũng là bởi vì ở trước mặt ngươi biểu hiện tự nhiên một chút. Không lâu sau, liền đột tử cả nhà. Ra lệnh, chính là ngươi kêu ta làm. Quất Tử hiểu rất rõ tính cách của Từ Thiên Nhiên. Vị thái tử điện hạ này đúng là hùng tài đại lược, mục tiêu của cuộc đời hắn chỉ có một, đó chính là thống nhất toàn bộ Đấu La Đại Lục. Mà hắn có trí khôn, có thể ẩn nhẫn, thủ đoạn tàn nhẫn. Mặc dù thân thể tàn tật, nhưng cơ hồ có được đủ hết thảy điều kiện tiên quyết để thành công. Nhưng mà, từ sau khi hắn mất đi hai chân, mất đi năng lực kia của nam nhân. Tính cách của hắn bắt đầu trở nên càng ngày càng âm lãnh. Ngẫu nhiên biểu lộ lệ khí, mà ngay cả Quất Tử cũng không dám tới gần. Hắn không chỉ là một vị kiêu hùng, đôi khi, thậm chí Quất Tử cảm thấy được hắn là một người điên, một kẻ điên thông minh tuyệt đỉnh. Nàng muốn báo thù, nàng cần sự ủng hộ của một kẻ điên như vậy. Nhưng nàng sẽ không đi theo vết xe đổ của vị đại thần kia, bởi vậy, ờ trước mặt Từ Thiên Nhiên, bất cứ lúc nào, nàng cũng biểu hiện rất cẩn thận, rất cẩn trọng. Đem chân chính ý tưởng trong nội tâm của mình, chôn dấu vô cùng tốt. Mà, ở bên trong những ý nghĩ kia, còn lặng lẽ cất giấu một người, cất giấu một thanh niên đã từng vì nàng mà bản thân bị trọng thương. "Đại tái bên kia chuẩn bị sao rồi. Hồng Trần đường chủ có cái gì hồi báo lại hay không?" Từ Thiên Nhiên tiếp tục hỏi. Tại thời điểm không đánh giặc, dường như Quất Tử cũng trở thành sĩ quan tình báo quan trọng nhất của hắn. Có một vài thứ Từ Thiên Nhiên cũng không có khoa trương, hắn đối với Quất Tử đúng là tín nhiệm tuyệt đối. Quất Tử gật đầu nói: "Đã chuẩn bị sắp xếp gần xong. Hết thảy đều đang tiến hành dựa theo kế hoạch." Từ Thiên Nhiên thản nhiên nói: "Chim khôn lựa cây mà đậu, hi vọng sự lựa chọn của bọn chúng sẽ thông minh một chút. Nếu không, đúng là đáng tiếc. Người của học viện Sử Lai Khắc có tới không? Bọn họ chính là vô địch của kì trước. Nếu mà tình báo không sai, lần này đại biểu học viện Sử Lai Khắc đi dự thi, cũng vẫn là những người đã vô địch kì trước. Nếu là như vậy, tỷ lệ bọn họ đoạt giải quán quân là rất cao! Chỉ đáng tiếc, người của học viện Sử Lai Khắc, chỉ sợ rất khó bị ta sử dụng!" Quất tử chợt trầm xuống, nàng hoàn toàn hiểu rõ, cái tên đó, là một thành viên trong đội ngũ kia. Từ Thiên Nhiên nói : "Trước tiên vẫn không nên trêu chọc học viện Sử Lai Khắc. Đến lúc đó để cho bọn họ đi là được. Phần mặt mũi này, còn phải cấp cho Sử Lai Khắc. Ta cũng rất muốn xem một chút, khi người của học viện Sử Lai Khắc gặp được người của chúng ta, sẽ tạo ra cuộc chiến hay như thế nào. Đúng rồi, ngươi đi mời Chung Ly tiên sinh đến đây, nói ta có sự tình quan trọng muốn tìm hắn thương lượng." "Vâng." Quất Tử đứng lên, vội vàng đi. Từ Thiên Nhiên lại lần nữa nhắm hai mắt lại, vẫn là khuôn mặt mỉm cười và thanh thản. Giống như là đang ngủ vậy. Ở hậu hoa viên chim hót hoa thơm này, cảm giác yên tĩnh thoải mái làm người ta mê muội. Khoảng cách tới Minh Đô còn khoảng chừng 100 km nữa thôi, người của Đường Môn đều bay xuống. Tiếp tục đi về phía trước, là tiến nhập địa phận của Minh Đô. Mà bởi vì là thủ đô của quốc gia, lại là quốc gia am hiểu nhất về Hồn Đạo Khí. Nếu cứ bay về phía trước nữa, chỉ sợ sẽ trở thành mục tiêu của hệ thống phòng ngự của Minh Đô Thành. Một đường đi tới, vô kinh vô hiểm, chỉ dùng nửa ngày, mọi người đã đến được nơi này. Nhóm lửa nấu cơm, tuy rằng mọi người đều rất hoài niệm tay nghề của Hoắc Vũ Hạo, nhưng cũng không thể để một "Người tàn tật" bận rộn nữa. Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Vương Đông Nhi ba người bắt đầu nấu nướng. Về phần Kinh Tử Yên, mặc dù cũng là một cô nương. . . , nhưng dường như nàng ngoại trừ múa đao múa thương ra, đối với mấy cái việc bếp núc là không thể làm được! Trong lúc nhất thời chỉ có thể đỏ mặt làm trợ thủ cho mọi người. Trong các nữ nhân, tay nghề tốt nhất ngược lại là Giang Nam Nam, Vương Đông Nhi mặc dù cũng cùng Hoắc Vũ Hạo học được vài ngày, nhưng cuối cùng là nửa đường xuất gia ( thay đổi giữa chừng ). Hoắc Vũ Hạo trước kia nghe được Từ Tam Thạch đề cập tới, Giang Nam Nam gia cảnh bần hàn, thuở nhỏ hiểu chuyện rất sớm, công việc quản gia tuyệt đối là một tay hảo thủ. Sự thật chứng minh quả thế. Lần này bọn họ đến đây dự thi, trước khi xuất phát có chuẩn bị đầy đủ, mang theo không ít các loại nguyên liệu nấu ăn. Có Cực Hạn Băng của Hoắc Vũ Hạo này, tự nhiên không sợ xuất hiện vấn đề thực phẩm không được tươi. Cơm trưa của Hoắc Vũ Hạo là được Vương Đông Nhi đút cho ăn. Đương nhiên, là dùng muỗng, không phải dùng miệng. Dù sao đang có nhiều người như vậy. Hoắc Vũ Hạo chỉ còn có thể dùng được tay phải, nếu như tự mình ăn cơm cũng rất khó khăn. Vương Đông Nhi cũng không muốn để hắn mệt nhọc, liền nhận lấy công việc này. Kết quả là trong mắt nhìn của những người khác thỉnh thoảng toát ra quang mang hâm mộ và ghen tỵ. Từ Tam Thạch nhìn Vương Đông Nhi đang đút cơm cho Hoắc Vũ Hạo, hướng sang Giang Nam Nam bên cạnh thấp giọng nói: "Cưng ơi, ngươi cũng đút ta ăn đi." Giang Nam Nam tức giận nói: "Lão năm nay bao nhiêu tuổi?" Từ Tam Thạch vẻ mặt xấu hổ nói: "Ba tuổi. . ." "Cút!" Giang Nam Nam tức giận quát, làm cho Từ Tam Thạch khiếp sợ, như con lừa lười lăn một cái, mới né tránh được một cước của nàng. Bên kia, tính cách lại bất đồng, cũng giống chuyện phía trên nhưng lại ôn nhu hơn. Hòa Thái Đầu ánh mắt ôn nhu nhìn Tiêu Tiêu, nói: "Không thì, ta cũng đút cho muội ăn. Muội ăn ít quá, thấy muội gầy đi kìa." Tiêu Tiêu cười hì hì một tiếng, nói: "Muội cũng không có yếu ớt như vậy, tự ăn được rồi. Huynh cũng mau ăn đi. Huynh cũng gầy." Kinh Tử Yên ở một bên nghe thấy được liền trợn trắng con mắt. Gầy? Tên này mà gầy? Hắn ít nhất phải ba trăm cân! Khổ người của hắn, hùng tráng giống một ngọn núi, cô nương này còn nói hắn gầy, thật là miệng có thể bẻ lái được! Trong tình yêu nam nữ, quả nhiên thông minh cũng là đến gần bằng không! Thật ra thì Kinh Tử Yên cũng rất buồn khổ, làm vật thí nghiệm thứ nhất của tinh thần cùng hồn lực dung hợp kỹ mà Hoắc Vũ Hạo tự nghĩ ra, trong nội tâm của nàng hiện tại đã để lại bóng ma. Có bóng ma này tồn tại, nàng cũng hiểu sau này sợ rằng mình cũng không thể hướng Hoắc Vũ Hạo khiêu chiến được nữa! Quý Tuyệt Trần cũng trầm mặc hơn, ánh mắt từ trước giờ chưa từng để phía trước, vĩnh viễn là hình dáng suy tư. Tay phải thỉnh thoảng khoa tay múa chân, tựa hồ là đang mô phỏng cái gì đó. Một bữa cơm trưa thật thả lỏng và ấm áp. Tất cả mọi người cũng không nóng lòng lên đường, còn đến hai ngày mới là ngày hết hạn ghi danh. Chờ sau khi tiến vào Minh đô, bọn họ lúc nào cũng phải đề cao 12 phần cảnh giác để hành động. Mà ở chỗ này lúc này, cũng là sự thả lỏng khó cầu được, một chỗ để nghỉ ngơi. Khi mọi người ăn trưa được một lúc, uống xong chén canh thịt, đang tự mình nghỉ ngơi. Trong lúc bất chợt, nơi xa một trận vó ngựa dồn dập vang lên. Không đợi mọi người đứng dậy xem xét, tinh thần tham trắc cộng hưởng đã xuất hiện. Hình ảnh lập thể của tinh thần tham trắc, hiện ra trong đầu mỗi người. Phải biết rằng, tinh thần tham trắc cộng hưởng mặc dù tìm kiếm cũng rất thính nhạy, nhưng không có biện pháp hiện lên màu sắc. Lại càng không cần phải nói dưới tình huống khoảng cách xa như thế, còn có thể đem hình ảnh hiện ra rõ ràng như vậy. Đó là một đoàn ngựa thồ, tổng cộng có mười bốn người, trang phục đều là màu đen. Những con ngựa họ cưỡi cũng không phải là phàm vật, cao lớn hơn rất nhiều so với tuấn mã bình thường, chiều cao vượt qua bốn thước. Vai cao cũng chừng một thước tám. Cực kỳ hùng tráng. Kỳ dị hơn chính là, trên thân của những con ngựa toàn thân ngăm đen này không có lông, chỉ có một tầng lân giáp. Trên đỉnh đầu dường như nổi lên một cục u. "A, Giác Lân Mã. Thật lắm tiền!" Kinh Tử Yên nhịn không được mở miệng nói. Giác Lân Mã cùng ngựa bình thường không có nửa phần quan hệ, bọn chúng là một loại hồn thú. Chúng không am hiểu công kích, nhưng lực phòng ngự tương đối khá. Có thiên phú hồn kỹ Hắc Lân Hộ Thể cùng với Thiên Giác Hộ Tráo. Loại hồn thú này cũng là một loại quần tụ, bởi vì lực chiến đấu không mạnh, cho nên, rất ít xuất hiện ở trong sâm lâm, phần lớn là sống ở trên thảo nguyên. Lực chiến đấu thiếu hụt, khiến bọn chúng được bù lại ở những phương diện khác. Sức chịu đựng của Giác Lân Mã vô cùng tốt, gấp ba lần ngựa bình thường. Tốc độ cũng rất nhanh. Khi chạy trốn có thể phóng ra Thiên Giác Hộ Tráo để bảo vệ bản thân. Giảm bớt lực cản. Bởi vì loại hồn thú này loài người có thể thuần dưỡng được, cho nên chúng là sủng vật của các quý tộc, quốc gia. Giá bán một con Giác Lân Mã từ năm ngàn đến một vạn kim hồn tệ. Đây là cấp bậc mười năm. Nếu như là Giác Lân Mã cấp bậc trăm năm, giá tiền còn đội lên gấp mười lần. Ngàn năm thì càng khó lường . Chính là có tiền mà không mua được. Về phần nói cấp bậc vạn năm cùng trên vạn năm, ở trong tộc Giác Lân Mã cơ hồ không tồn tại, bọn chúng cũng không có tiến hóa đến tầng cấp này. Mặc dù ở trên người chúng có một tia huyết mạch của siêu cấp hồn thú Độc Giác Thú trong truyền thuyết. nhưng cũng chỉ là có một ít mà thôi. Về phần Độc Giác Thú trong truyền thuyết đồng cấp với thần thánh Cự Long, chẳng qua là truyền thuyết mà thôi. Toàn bộ những người này đều có thể cưỡi Giác Lân Mã, lão giả cầm đầu thậm chí cưỡi một con cấp bậc trăm năm, dùng chữ “có tiền” để hình dung bọn họ tuyệt đối là không có vấn đề gì cả. Tốc độ của Giác Lân Mã đúng là rất nhanh, chỉ một lát sau, bọn kỵ sĩ Giác Lân Mã này cũng đã nhanh như điện chớp hiện ra trước mặt Sử Lai Khắc Thất Quái. Sử Lai Khắc Thất Quái lựa chọn chỗ nghỉ ngơi cũng tương đối khá, địa thế bằng phẳng. nhưng khá cao. Phạm vi nhìn rất tốt. Hơn nữa bên cạnh còn có vài cây đại thụ chọc trời, dưới bóng cây nhẹ nhàng mà sung sướng. Thoải mái không nói thành lời. Hơn nữa canh thịt đang nấu tản ra mùi thơm ngào ngạt. Có mấy phần rất hoang dã. Khi đội kỵ sĩ kia đến gần bọn họ liền phát hiện mọi người đang nghỉ ngơi, lão giả cầm đầu khoát tay, kỵ sĩ phía sau lập tức chậm lại theo hắn, cả đội ngũ cũng lộ ra vẻ rất có khống chế lực. Bọn kỵ sĩ cùng Giác Lân Mã cũng là tương đối phù hợp.
Lão giả cầm đầu cưỡi Giác Lân Mã cao lớn cấp bậc trăm năm chậm rãi đi tới trước mặt mọi người của Đường Môn, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi các vị có phải là đi Minh Đô tham dự toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đái tái không?" Bối Bối thấy đối phương khách khí, cũng đứng lên, tiến lên mấy bước, mỉm cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đến từ Đường Môn, chính là muốn đi đến Minh đô dự thi." "Đường Môn?" Lão giả hơi sửng sờ, tựa hồ trong ký ức của hắn, cũng không có ấn tượng lắm. Thật vất vả, hắn mới nhớ ra cái gì đó, "A, là một tông môn rất cổ xưa! Chúng ta là Thiên Giáp Tông, cũng tới đó dự thi. Lên đường mỏi mệt, không biết có thể cùng các vị kết thiện duyên hay không, cùng ở nơi này nghỉ ngơi một lát. Các vị yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy đến các người." Bối Bối mỉm cười nói: "Dĩ nhiên có thể. Chúng ta mới vừa chuẩn bị xong một ít canh thịt, cũng hơi nhiều, nếu như các vị không chê, có thể cùng nhau thưởng thức." Lão giả cười ha ha một tiếng, nói: "Vậy thì thật tốt quá. Cung kính không bằng tuân mệnh. Mọi người xuống ngựa." Vừa nói xong, hắn từ trên Giác Lân Mã nhảy xuống. Khác biệt giữa Giác Lân Mã cấp bậc trăm năm cùng cấp bậc mười năm, ngoại trừ thân hình bên ngoài lớn hơn, chính là khối u trên đầu cũng lớn hơn một chút, ở giữa trán còn có một khối lân phiến màu vàng hiện ra. Sau khi Lão giả xuống ngựa, nó hết sức ngoan, đi qua một bên ăn cỏ. Hồn thú ăn cỏ thật sự không nhiều, tính nhẫn nại của Giác Lân Mã cũng rất tốt, nuôi nấng cũng không quá mức phiền toái, đây cũng là nguyên nhân bọn chúng rất được các quý tộc yêu thích. Lão giả xuống ngựa, đồng thời bọn kỵ sĩ trẻ tuổi phía sau hắn cũng rối rít xuống ngựa, động tác đều nhịp, gọn gàng. Hơn nữa rất có kỷ luật . Không có ai phát ra âm thanh huyên náo, nhưng tính chính xác rất cao. Giác Lân Mã cũng có một chút trí khôn, không cần buộc lại, bọn chúng tự đi ăn cỏ cũng không xa lắm. Bọn kỵ sĩ ở địa phương không xa lắm bên cạnh mọi người của Đường Môn, công việc lu bù lên, có người lấy lương khô ra, có người lấy túi nước ra. Có người chịu trách nhiệm nổi lửa nấu cơm. Chỉ một lát sau, bên phía bọn họ cũng có mùi thơm truyền ra. Lão giả mang theo hai người trẻ tuổi đi tới, quét mắt một cái hướng Đường Môn bên này, cuối cùng ánh mắt định ở trên người Bối Bối. Từ sự ứng đối mới vừa rồi của Bối Bối, hắn cũng có thể nhìn ra, thanh niên nhìn qua không quá hai mươi tuổi này hẳn là một trong những người dẫn đội. Bất quá, phát hiện này cũng làm cho hắn xem nhẹ Đường Môn vài phần. Cái tông môn cổ xưa này ngay cả trưởng giả dẫn đội cũng không có. Này có nghĩa gì đây? "Xin chào, người trẻ tuổi. Lão phu là Thiên Giáp Tông Hàn Chiến Hổ, là dự thi dẫn đội của bổn tông lần này. Mang theo những người tuổi trẻ này tới học hỏi kinh nghiệm." Bên phía Đường Môn, Giang Nam Nam dẫn hai gã thanh niên kia đi bưng canh thịt . Hai gã thanh niên này nhìn qua có chút câu nệ, thấy được Giang Nam Nam tuyệt sắc dung nhan, nhất thời đỏ mặt lên, sau đó không dám nhìn nữa. Bộ dạng xấu hổ đó làm Giang Nam Nam thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thật sự đúng là thanh niên non nớt. Từ Tam Thạch một mực ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thấy nhị vị kia đỏ mặt, hắn không khỏi cười hắc hắc, cũng là không chú ý cái gì nữa. Thật đúng là gà con chưa ra ngoài đời a! Bối Bối lúc này đã cùng vị lão giả tên là Hàn Chiến Hổ bắt chuyện, "Ta là chưởng môn của Đường Môn, Bối Bối. Kính chào tiền bối." Bề ngoài ôn văn nho nhã của Bối Bối rất dễ dàng làm cho người ta thấy hảo cảm, khi Hàn Chiến Hổ nghe được, hắn là môn chủ của Đường Môn, trên mặt không khỏi toát ra mấy phần kinh ngạc. "Thì ra là Bối môn chủ. Thất kính, thất kính." Cho dù Đường Môn có cường đại hay không, cũng là một tông môn cổ xưa, Hàn Chiến Hổ nhất thời cũng khách khí mấy phần. Vị này hẳn là trưởng lão của Thiên Giáp Tông, thân hình cao lớn, mắt hổ sinh uy. Khí thế bức người. Trong lúc giơ tay nhấc chân, làm cho người ta có một cảm giác uy phong hiển hách. Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn một mực quan sát những người này. Mặc dù hai bên chỉ mới vừa tiếp xúc, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra một số thứ. Đầu tiên, Thiên Giáp Tông rõ ràng không đến từ Nhật Nguyệt đế quốc. Bởi vì bọn họ cỡi ngựa. Lần này hạn chế đối với tông môn, yêu cầu trong số đội viên dự thi phải có ít nhất năm người trên tứ hoàn , tứ hoàn Hồn Sư đã có thể sử dụng phi hành hồn đạo khí . Nếu như bọn họ là tông môn của Nhật Nguyệt đế quốc, không lý nào không dùng. Xem xét từ việc bọn họ cưỡi Giác Lân Mã, khả năng đến từ Đấu Linh đế quốc lớn hơn một chút. Bởi vì Đấu Linh đế quốc có nhiều loại hồn thú này nhất. Trừ thứ đó ra, Hoắc Vũ Hạo còn nhìn ra được, Thiên Giáp Tông này hẳn là tông môn có quy củ rất nghiêm, trong ánh mắt của những kỵ sĩ trẻ tuổi kia nhìn Hàn Chiến Hổ rõ ràng tràn đầy kính sợ. Hơn nữa trong lúc bọn họ hành động, cũng rất chỉnh tề. Thậm chí cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, cho dù có nói chuyện, cũng là thấp giọng tiến hành. Tông môn kỷ luật nghiêm minh như vậy rất dễ dàng làm cho người ta thấy hảo cảm. Bối Bối cùng Hàn Chiến Hổ ngắn ngủi bắt chuyện đã nghiệm chứng suy đoán của Hoắc Vũ Hạo, Thiên Giáp Tông này quả nhiên đến từ Đấu Linh đế quốc. Khoảng cách từ Đấu Linh đế quốc đến Nhật Nguyệt đế quốc là xa nhất, bọn họ cũng có thể nói là lặn lội đường xa. Đã đi 20 ngày đường, lúc này mới tiếp cận Minh Đô. Sau khi đơn giản bắt chuyện, Hàn Chiến Hổ lại cám ơn Đường Môn đã cấp cho canh thịt, mang theo hai gã thanh niên trở về. Hai gã thanh niên ngại ngùng kia mãi đến lúc trở về mới dám len lén liếc mắt nhìn Giang Nam Nam một cái. Vương Đông Nhi lúc này cũng ngồi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, thấp giọng cười nói: "Bọn họ thật sự là quá ngại ngùng! Xem ra, hẳn là rất ít khi rời khỏi tông môn. Cũng thật có ý tứ." Hoắc Vũ Hạo cười ha hả nói, "Thiên Giáp Tông này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, là một tông môn rất kỷ luật, thực lực cũng sẽ không quá kém. Vị dẫn đội Hàn trưởng lão kia, huynh phỏng chừng có tu vi Hồn Thánh. Những người thanh niên khác, đại khái cũng hơn tứ hoàn, có mấy người là ngũ hoàn. Tông môn thực lực quả nhiên là tương đương không kém!" Yêu cầu đầu tiên khi dự thi toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái là không được vượt qua 20 tuổi, trước hai mươi tuổi có thể đạt tới Hồn Vương, cho dù là thông qua dược vật cũng là cực kỳ hiếm thấy. Hoắc Vũ Hạo thông qua quan sát liền có thể xác định, đội ngũ Thiên Giáp Tông, chỉnh thể thực lực thậm chí có thể so sánh cùng với đội ngũ Bát Cường của kì đại tái trước. Có thể thấy được đại tái sắp tới sẽ cạnh tranh kịch liệt cỡ nào. Thiên Giáp Tông an tĩnh ăn cơm, nghỉ ngơi ở bên kia. Đường Môn mọi người cũng hưởng thụ lấy thời khắc thoải mái khó cầu được, lúc này đang là buổi trưa, lại là thời điểm nóng nhất trong ngày, theo ý của Bối Bối, chờ qua khỏi giờ này, mọi người hãy tiếp tục lên đường. Vương Đông Nhi đem Hoắc Vũ Hạo từ xe lăn xuống dưới đất, đặt hắn nằm xuống ở trên cỏ, như vậy cũng thoải mái hơn một chút. Nàng cũng ngồi ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, lấy đầu của hắn đặt trên cặp đùi thon dài mượt mà của mình. Sống mũi tràn đầy hương thơm cỏ xanh hòa lẫn với mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể của Đông Nhi, sau đầu là cặp đùi mềm mại và co dãn, Hoắc Vũ Hạo thỏa mãn thở dài một hơi, đưa tay phải ra ôm vòng eo của Đông Nhi, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Phía sau của Vương Đông Nhi chính là một đại thụ, nàng lặng lẽ dựa vào nơi đó, cũng hưởng thụ lấy phần không khí bình lặng này. Hai tay nhẹ nhàng vuốt tóc của Hoắc Vũ Hạo, ngẫu nhiên nhấn nhẹ trên đầu hắn, giúp hắn thả lỏng tinh thần. Rất nhanh, dưới hoàn cảnh ngọt ngào thoải mái như vậy, Hoắc Vũ Hạo đã ngủ say. Những người khác của Đường Môn vô hình trung đều đem Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi vây quanh ở giữa. Giang Nam Nam cùng Từ Tam Thạch ngồi gần một cây đại thụ khác, Từ Tam Thạch muốn ôm nàng, nhưng Giang Nam Nam chỉ cho hắn nắm tay của mình. Trái lại Hòa Thái Đầu cùng Tiêu Tiêu lại giống như Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, Tiêu Tiêu tựa đầu vào trên cánh tay tráng kiện của Hòa Thái Đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Hòa Thái Đầu thỉnh thoảng nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, trong ánh mắt của đại hán tráng kiện đen thui này lộ vẻ hạnh phúc cùng ôn nhu. Kể từ khi cùng Tiêu Tiêu xác lập quan hệ, Hòa Thái Đầu càng nâng niu nàng hơn. Hai người mỗi ngày đều ở cùng một chỗ. Tay của Hòa Thái Đầu cũng không dám dễ dàng đi đụng chạm Tiêu Tiêu. Nhưng đối với nàng lại tốt đến cực hạn, trong mắt hắn, Tiêu Tiêu giống như là một búp bê sứ xinh đẹp, hắn sợ sẽ làm hư nàng. Vẫn là Tiêu Tiêu chủ động đi tới gần hắn, Hòa Thái Đầu mới có thể mặt đỏ tiếp nhận. Nhưng mỗi khi Tiêu Tiêu chủ động cầm bàn tay to của hắn, ánh mắt của hắn đặc biệt hạnh phúc. Mà Tiêu Tiêu thích nhất chính là nhìn cái khuôn mặt to kia của hắn. Bối Bối cùng Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên và Na Na ngồi cùng một chỗ, thấp giọng trò chuyện một chút. Từ ánh mắt của bọn họ thường xuyên nhìn về hướng hoắc Vũ Hạo, có thể nhận ra, bọn họ vẫn nhớ mãi không quên khi Hoắc Vũ Hạo biểu hiện ra Tinh Thần Lực cường đại. Trong đáy mắt của Quý Tuyệt Trần thỉnh thoảng hiện lên một tia hưng phấn, hiển nhiên là sau ngày hôm nay được Hoắc Vũ Hạo dẫn dắt, lại có ý tưởng nữa rồi. Thiên Giáp Tông sau khi cơm nước xong, cũng không có nóng lòng khởi hành, trả lại bát đĩa sạch sẽ, sau đó lại tiếp tục cám ơn. Bọn họ cũng dựa vào đại thụ nghỉ ngơi. Có thể nhìn ra được, chạy suốt 20 ngày, làm người của Thiên Giáp Tông thập phần mỏi mệt. Thậm chí không có minh tưởng, ngoại trừ những người phụ trách trực gác, những người khác đều tiến nhập mộng đẹp. Tại phiến sâm lâm nhỏ này mặc dù có hơn 20 người, cùng với hơn mười bảy con Giác Lân Mã, nhưng lúc này lại có vẻ an tĩnh dị thường. Bình lặng giống như là một bức tranh xinh đẹp. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng dài lâu. Trong lúc mỗi người đều đang hưởng thụ lấy phần bình lặng này, đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một trận âm thanh u u. Tiếng rít chói tai càng ngày càng gần, khiến cho những người đang thanh tĩnh nơi đây không khỏi nhìn hướng không trung. Đồng dạng là hơn mười người, nhưng là từ trên trời giáng xuống, cự đại phi hành Hồn Đạo Khí trước sau thu hồi, tiếp đất, rơi xuống chỗ nghỉ của Đường Môn. Đoàn người mới tới này không có kỷ luật nghiêm minh như Thiên Giáp Tông, mới vừa rơi xuống đất, liền truyền đến một mảnh âm thanh ồn ào. "Mệt chết đi được, mệt chết đi được. Nơi này không tệ, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi." "A, cũng có không ít người kìa! Mọi người xem, đó là Giác Lân Mã. Nhìn qua cũng rất tốt! Đáng tiếc, chỉ có thể chạy một chút ở trên mặt đất. Tốc độ so sánh cùng phi hành Hồn Đạo Khí thật sự cách nhau xa." "Ai, phỏng chừng cũng là những tên nhà quê đến dự thi thôi. Có thể có Giác Lân Mã làm tọa kỵ cũng đã được lắm rồi. Mọi người mau mau nghỉ ngơi. Các ngươi ai mang lương khô vậy? Ta có chút đói bụng." "Không có lương khô đâu. Đi lên trước không xa chính là Minh Đô rồi, vào trong thành ăn đi. Chúng ta khoảng cách gần như vậy, ai sẽ đem theo lương khô chứ! Minh Đô thức ăn ngon không thiếu mà." "Không được, ta đói không chịu nổi rồi, ăn chút đã rồi nói sau. Mấy cái tên nhà quê bên kia từ xa đến đây, chắc sẽ có mang theo, ta đi hỏi bọn hắn." Những Hồn Sư sử dụng phi hành Hồn Đạo Khí mới ban nãy rơi xuống đất đã mang đến tiếng ồn ào, không khỏi làm mọi người của Đường Môn cùng Thiên Giáp Tông đồng loạt nhíu mày. Hoàn cảnh cùng bầu không khí nơi này vốn dĩ rất tốt, đều bị bọn họ đến phá hư không còn một mảnh. Trang phục của những người này đều là màu vàng, sau lưng mỗi người đều mang phi hành Hồn Đạo Khí, lúc này sau khi hạ xuống mới dồn dập giải trừ. Dẫn đội là hai người trung niên. Hai người đang tụ lại một chỗ nói chuyện gì đó, còn những cái âm thanh lung tung kia, chính là từ trong miệng của những người thanh niên truyền tới. Trước đó nói đói bụng, là một tên thanh niên dáng người có chút mập mạp, mũi nhỏ, mắt nhỏ, có vài phần cảm giác giống đầu hươu mắt chuột. Bởi vì bọn họ hạ xuống ở bên phía của Đường Môn, tự nhiên là cùng người của Đường môn gần hơn, tên béo đầu hươu mắt chuột kia, liền đi vê phía Đường Môn. "Này, mấy vị ca ca, có gì ăn không vậy? Cho ta một ít." Tên béo với một bộ dáng trẻ con, hai tay chống nạnh, trong ánh mắt còn mang theo vài phần thể hiện. Đường Môn bên này, không ai hé răng. Hoắc Vũ Hạo vẫn ngủ rất say, Vương Đông Nhi vẫn vuốt ve tóc của hắn, Từ Tam Thạch cùng Giang Nam Nam vẫn là tay nắm tay ngồi cùng một chỗ. Hòa Thái Đầu vuốt nhẹ mái tóc dài của Tiêu Tiêu. Bối Bối bên này, bốn người cũng vẫn thảo luận. Lời của tên béo kia, giống như là trực tiếp tiêu tán ở trong không khí, không có được nửa phần hồi đáp. "Này, ta nói các ngươi đều điếc cả à?" Tên béo bất mãn quát to một tiếng, "Mau đem thức ăn cho lão tử, bằng không các ngươi hãy cẩn thận. Chơi trò gì đây, giả điếc à." Vương Đông Nhi nhíu mày, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nói : "Ngươi nói nhỏ chút." Tên béo nhìn về hướng phát ra âm thanh, khi hắn nhìn thấy Vương Đông Nhi, cả người nhất thời há to miệng, thịt béo trên mặt cũng run rẩy, một đôi mắt nhỏ cõ hạt đậu lộ ra tia sáng tham lam, trong cái miệng rộng của hắn, hàm răng vàng khè cao thấp không đều tản mát ra mùi tanh, nước miếng chảy ròng ròng. Đến thanh âm cũng biến điệu. "Mỹ, mỹ nữ. Mỹ nữ thật đẹp a!" Vừa nói, hắn cũng có chút thất khống đi về hướng của Vương Đông Nhi. "Mỹ nữ, ta gọi là Phong Lăng, Phong trong ngọc thụ lâm phong, Lăng trong lăng tuyệt đỉnh ( sẽ bay cao tuyệt đỉnh ). Thiên tài trẻ tuổi ưu tú nhất của Trọng Thiên Môn. Ngươi, ngươi thật sự là quá, quá, quá đẹp." Những lời tanh tưởi phun ra từ trong miệng của tên béo Phong Lăng này thậm chí còn có hiệu quả như độc khí. Nước miếng rơi trên mặt đất thậm chí có thể làm mấy ngọn cỏ xanh đáng thương kia bốc lên khói trắng. Nhìn thấy một tên như vậy hướng về phía mình, nụ cười của Vương Đông Nhi nhất thời lạnh xuống. Sự ôn nhu của nàng chỉ là cho Hoắc Vũ Hạo. Còn bản tính của nàng không ôn nhu cỡ vậy đâu! "Cút!" Thanh âm lạnh như băng của Vương Đông Nhi vang lên. Phong Lăng trừng mắt, "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám bảo ta cút? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là Thiếu môn chủ của Trọng Thiên Môn. Cha ta chính là đương đại môn chủ của Trọng Thiên Môn." Vương Đông Nhi chậm rãi ngẩng đầu, đồng thời cũng giơ tay phải của mình lên. Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt nàng. Khí tức lạnh lùng khiến cho Vương Đông Nhi hơi sửng sờ. Ngay sau đó, nàng cũng cúi đầu xuống, tiếp tục chải vuốt tóc cho Hoắc Vũ Hạo. Tên béo Phong Lăng dáng người không cao, đột nhiên cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng ma, sau đó tuyệt sắc thiếu nữ kia đã bị chặn lại. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy một khuôn mặt anh tuấn mà lạnh như băng. "Cút." thanh âm của Quý Tuyệt Trần không lớn, nhưng giống như đến từ Cửu U Địa Ngục. Linh hồn của Tên béo Phong Lăng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy da đầu run lên, theo bản năng liền lui về sau mấy bước. "Ngươi, các ngươi là ai?" Phong Lăng mặc dù tướng mạo xấu xí lại háo sắc, nhưng cũng không ngốc. Hắn đã báo ra thân phận Thiếu môn chủ Trọng Thiên Môn của mình, nhưng mà những người trước mặt tựa hồ lại không ai để ý, lập tức khiến trong lòng hắn cảnh giác. Mà, trên người cường giả tự nhiên cũng có được đặc chất riêng thuộc về mình, huống chi là Quý Tuyệt Trần, đặc chất đã tồn tại cực kỳ rõ ràng. Hắn đã biết người trước mặt này rất khó đối phó, nhất là bản thân lại đang cô thế. Quý Tuyệt Trần không nói gì thêm, hắn vốn không phải là người thích nói chuyện. Khoát tay một cái, đã lấy ra thanh Thẩm Phán Chi Kiếm ở sau lưng. Tình yêu của hắn đối với kiếm, cũng như tình yêu của Hoắc Vũ Hạo đối với Vương Đông Nhi, kiếm của hắn, từ trước đến nay đều sẽ không cất trong trữ vật hồn đạo khí, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh hắn, tên Kiếm Si cũng không phải là gọi không. Vừa thấy Quý Tuyệt Trần lấy thanh kiếm ra, tên béo Phong Lăng kia liền quay đầu bỏ chạy, "Ngươi, các ngươi chờ đó." Vừa chạy cũng không quên chửi lại hai câu.