Đấu La Đại Lục 2

Chương 506 : Đồng Dưỡng Dâu…

Ngày đăng: 23:27 06/08/20

"Mặc dù khi đó Đại sư tỷ chỉ có 11,12 tuổi, nhưng nàng cũng biết học viện Sử Lai Khắc. Liền quỳ gối van xin Huyền Tổ giúp nàng báo thù. Khi đó bởi vì sự ra đi của phụ mẫu ta, Huyền Tổ bị đả kích, mới đáp ứng tâm nguyện báo thù của Đại sư tỷ, hơn nữa nói cho nàng biết, học viện Sử Lai Khắc sẽ hết sức bồi dưỡng nàng thành tài. Nhưng có một điều kiện, nàng phải thủ hộ học viện Sử Lai Khắc suốt đời, làm đồng dưỡng dâu của ta. Đại sư tỷ lúc ấy không chút lựa chọn liền phát thề." Nói tới đây, Bối Bối dừng lại một chút, sau đó nói : "Những chuyện sau đó mọi người cũng có thể đoán được rồi. Huyền Tổ giúp nàng báo thù. Đại sư tỷ cũng ở lại học viện khổ tu, hơn nữa được thành tựu như ngày hôm nay. Sau này khi ta dần dần lớn lên, tâm tính của Huyền Tổ cũng dần dần bình tĩnh lại. Người hối hận vì đã để Đại sư tỷ phát thề, không chỉ một lần, người đã nói Đại sư tỷ không cần tuân thủ lời thề kia, dù sao, tuổi của nàng cùng ta cách biệt nhau hơn 10 tuổi, nếu chờ ta thì cũng là một chuyện không thực tế cho lắm." "Nhưng Đại sư tỷ lại cố chấp tuân thủ lời thề. Hơn nữa nói với Huyền Tổ, cho dù tương lai ta lựa chọn như thế nào, nàng cũng sẽ là đồng dưỡng dâu của ta. Nếu như ta không thích nàng, thì nàng sẽ độc thân cả đời, đem tất cả dâng hiến cho Sử Lai Khắc, để báo đáp ân đức của Huyền Tổ." Sắc mặt của Giang Nam Nam có chút không thân thiện, nói : "Huynh đã có đồng dưỡng dâu, còn trêu chọc Tiểu Nhã….." Bối Bối cười khổ nói: "Ta không biết mà! Mãi đến khi ta cùng Tiểu Nhã ở cùng một chỗ, Huyền Tổ mới nói cho ta biết về lời thề của Đại sư tỷ. Cảm giác lúc ấy của ta các ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Lúc ấy ta mới 14,15 tuổi, Đại sư tỷ đã 27,28 rồi. Tuổi của chúng ta thật sự không thích hợp, mà tình cảm của ta đối với Tiểu Nhã, các ngươi còn không rõ sao? Ta chỉ có thể cùng Huyền Tổ đấu tranh kịch liệt. Do đó ta mới ra khỏi nội viện. Sau này, bởi vì học viện từng nợ Đường Môn, Huyền Tổ cũng chấp nhận chuyện của ta cùng Tiểu Nhã. Trước khi qua đời, Huyền Tổ mới tiếp tục nói với ta chuyện này, người nói nếu ta thật sự có khả năng, hãy đối đãi với Đại sư tỷ tốt một chút. Nói là người thật lòng xin lỗi Đại sư tỷ." "Ta cũng từng đi tìm Đại sư tỷ, đem chuyện này nói rõ ràng với nàng. Ở trong học viện, không biết có bao nhiêu học trưởng thanh niên anh tuấn đa tài thích nàng. Ta thật sự không muốn chung thân hạnh phúc của cả đời nàng bị ảnh hưởng bởi lời thề hoang đường năm đó. Nhưng tính cách của Đại sư tỷ vô cùng quật cường, nàng nói ta có thể không cần nàng, nhưng nàng không thể làm trái lời hứa. Sau đó liền phẩy tay áo bỏ đi." "Nói thật, mặc dù ta không cảm thấy được mình đã làm sai điều gì, nhưng đối với nàng vẫn có cảm giác áy náy. Mà ta cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể để cho nàng buông bỏ được lời thề kia. Mấy năm nay, cho dù Tiểu Nhã không hề ở bên cạnh ta, nhưng trong lòng ta cũng vẫn không cách nào dung nạp được người khác." Nói tới đây, sắc mặt của Bối Bối ngoại trừ xấu hổ, còn có rối rắm cùng khó xử. Vương Đông Nhi nói : "Đại sư huynh, rốt cục huynh có từng có hảo cảm đối với Đại sư tỷ hay không?" Bối Bối không chút do dự nói: "Đương nhiên là có. Lúc trước cũng là nàng thủ hộ ta lớn lên, thuở nhỏ ta vốn không có mẫu thân, đối với ta, Đại sư tỷ như mẹ như chị, trong lòng ta, ngoại trừ Tiểu Nhã, nàng chính là nữ nhân quan trọng thứ hai. Chỉ là loại cảm tình này không phải tình cảm yêu đương. Ta cùng Đại sư tỷ là tình thân. Các ngươi cũng giúp ta suy nghĩ, đến tột cùng ta phải làm sao mới có thể vừa không làm tổn hại Đại sư tỷ, vừa làm cho nàng đạt được hạnh phúc." Trong ánh mắt mong chờ của Bối Bối, vẻ mặt của mọi người lần lượt trở nên cổ quái, như thế nào giải quyết sao? Hoắc Vũ Hạo tằng hắng một cái, nói : "Đại sư huynh, huynh xem, hai ngày nữa chúng ta sẽ thi đấu rồi. Huynh có đề nghị gì không?" Khóe miệng co giật một chút, Bối Bối nhìn lại, những người khác cũng đều đem ánh mắt phiêu hướng nơi khác, tức giận nói: "Các ngươi đều là những tên không có nghĩa khí mà!" Hòa Thái Đầu cười hắc hắc nói: " Quan thanh liêm khó chu toàn việc nhà, đại sư huynh, loại sự tình này ngươi cho rằng chúng ta làm sao giúp được ngươi!" Bối Bối hết cách, nói: "Tốt lắm, tốt lắm. Không nói cái này nữa. Nhưng mà, các ngươi nhất định không được truyền ra ngoài, sự tình này liên quan đến danh dự của Đại sư tỷ. Vũ Hạo, đệ nói một chút đi, về phương diện thi đấu, đệ có kế hoạch gì?" Hoắc Vũ Hạo nói : "Kế hoạch cụ thể thì vẫn chưa có. Chỉ là có một chút ý tưởng. Đại tái lần này bởi vì có tông môn gia nhập, đội ngũ dự thi lên tới 167 đội. Trong đó, mấy vòng sắp tới đều sẽ là đấu loại, cho đến khi quyết định được 32 đội mạnh nhất, mới tiến hành chia bảng. Trước mắt bên tổ chức còn chưa nói vòng đấu loại sắp tới sẽ tiến hành như thế nào. So với vòng bảng, vòng loại là cửa ải quan trọng đầu tiên cần phải vượt qua." "Chúng ta đại biểu Đường Môn xuất chiến, nên không phải là đội hạt giống, ở trong quy chế của đại tái nhất định cũng sẽ không có bất kỳ khuynh hướng nào có lợi cho chúng ta. Bây giờ chúng ta còn chưa biết sẽ đụng phải đội ngũ dự thi nào. Một khi gặp phải một số tông môn có thực lực cường đại, đối với chúng ta mà nói chính là khảo nghiệm không nhỏ. Cho nên, đệ cho là ở giai đoạn đấu loại, chúng ta tận khả năng ẩn dấu thực lực." "Ẩn dấu thực lực?" Bối Bối lặng đi một chút, "Vũ Hạo, lời này của đệ không phải tự mâu thuẫn sao? Đệ vừa mới nói tầm quan trọng của vòng loại, tại sao lại phải ẩn dấu thực lực?" Hoắc Vũ Hạo nói : "Đại sư huynh, cũng không mâu thuẫn đâu. Ý của đệ là, dưới tình huống đã đủ khả năng thắng trận, chúng ta tận khả năng ẩn dấu thực lực. So với năm năm trước, bề ngoài của chúng ta kỳ thật cũng đều đã có biến hóa không nhỏ. Mà lần này lại có rất nhiều tông môn đến dự thi. Cũng sẽ không có nhiều người biết được chúng ta. Đầu tiên chúng ta có thể thông qua một ít kỹ xảo hoá trang, thay đổi bộ dáng của mình một chút. Để đám người quen biết chúng ta ở kì đại tái trước không thể nhận ra, ít nhất cũng không thể xác định đó là chúng ta. Chỉ cần vận khí không quá kém, vừa đến liền đụng độ với học viện Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư, tỷ lệ bị nhận ra cũng không cao." Bối Bối hai mắt sáng lên, nói : "Đó là một biện pháp tốt. Kì đại tái trước, có thể có ấn tượng đối với chúng ta phần lớn cũng là dự bị đội viên, bọn họ lần này trở thành chánh tuyển. Năm năm đã qua, mọi người biến hóa cũng rất lớn, hơi điều chỉnh một chút hơn nữa chúng ta đại biểu là Đường Môn, quả thật có tác dụng che dấu rất tốt." Từ Tam Thạch cau mày nói: "Tướng mạo có thể biến, nhưng Vũ Hồn thì không biến được đâu! Vũ Hồn của chúng ta vừa phóng ra, người ta còn không nhận ra sao?" Hoắc Vũ Hạo thần bí cười, nói : "Đương nhiên là phải tận khả năng làm cho bọn họ không nhận ra được. Chúng ta có thể làm như vậy ……. như vậy……" Thảo luận về chiến thuật ước chừng kéo dài hơn một canh giờ mới kết thúc, vì để cho Bối Bối nghỉ ngơi được tốt hơn. Ngày tiếp theo, Hoắc Vũ Hạo cùng các đồng bạn lại tiến hành vài lần thảo luận cùng diễn luyện, bước đầu xác định phương thức thi đấu. Minh Duyệt tửu điếm, tầng đỉnh. Vương Thu Nhi lặng yên đứng ở trên ban công rộng lớn ngắm nhìn phương xa. Ở vị trí này tầm nhìn rất tốt, cơ hồ có thể nhìn thấy gần nửa cái Minh Đô. Phòng ở tầng đỉnh của Minh Duyệt tửu điếm tổng cộng cũng chỉ có tám gian mà thôi. Như là biệt thự trên không, cực kỳ xa hoa. Nghe nói, ở một đêm tốn hơn 3000 Kim Hồn tệ, có thể nói tuyệt đối là giá trên trời. Thậm chí rất có thể là tửu điếm mắc nhất ở trên đại lục. Mỗi một phòng biệt thự trên không này đều có cổng vào khổng lồ y hệt như cổng vòm của một tòa thành, bên trong có phòng khách, phòng họp, phòng hội nghị lớn, hai mươi cái phòng ngủ lớn nhỏ, phòng tập thể thao, phòng trà, một cái hoa viên hơn 200 mét vuông, thậm chí còn có một bể bơi rộng hơn 20 mét vuông ở trong giữa biệt thự trên không này. Phía trên nước hồ màu xanh, là một mái vòm thủy tinh. Nếu như bơi lội vào buổi tối, xung quanh bể bơi sẽ sáng lên quang mang lam sắc. Nhìn lên trên, chính là vô tận tinh không. Cảm giác hoàn mỹ như vậy, đủ để khiến bất kì kẻ nào cũng phải mê say. Ngoại trừ như vậy, trong biệt thự thậm chí còn có một diễn võ trường nho nhỏ, dùng chất liệu đặc thù cùng hệ thống phòng ngự Hồn Đạo Khí kiến tạo mà thành, có thể phòng ngự tuyệt đại đa số Hồn kỹ công kích của cấp bậc Hồn Thánh trở xuống. Khi mới vừa vào ở trong gian phòng biệt thự trên không này, tất cả mọi người của Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội cũng đều phải động dung, tửu điếm xa hoa như vậy, cho dù Đái Hoa Bân là con trai của Công tước, cũng vẫn là lần đầu tiên được như vậy. Hai mươi gian phòng, đối với toàn bộ đội ngũ chỉ có mười mấy người, mỗi người một phòng cũng còn dư. Thức ăn mỗi ngày có thể tự mình quyết định, hơn nữa toàn bộ đều là miễn phí và do tửu lâu cung cấp. Đây là sự phục vụ và bố trí cao cấp nhất cho đội ngũ dự thi lần này. Chỉ có tám đội có thể hưởng thụ được. Mà Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội ở tại biệt thự trên không số một . Ở phương diện này, Nhật Nguyệt đế quốc có vẻ thập phần khách khí, biệt thự số một chẳng những là xa hoa nhất, cũng tượng trưng cho bọn họ là đội ngũ vô địch của kì đại tái trước. Quay người lại, Vương Thu Nhi nhìn về phía không gian xa hoa thật lớn kia, trong ánh mắt lộ ra một nét mê mang, lầu bầu nói: "Đây là vinh quang mà Sử Lai Khắc ban cho sao? Chính là do bọn họ ở trong kì đại tái trước tranh đấu được sao?" "Đúng vậy. Đúng là như vậy. Nếu như không có sự biểu hiện hoàn mỹ của bọn họ trong kì đại tái trước, chúng ta căn bản không thể ở nơi này. Trên thực tế, bọn họ mới có tư cách ở nơi này, mà không phải ở những căn phòng nhỏ chật chội phía dưới kia." Trương Nhạc Huyên đi tới. Cầm trong tay một ly rượu màu đỏ,nhưng bên trong lại là rượu vang trắng lâu năm có màu sắc như màu hổ phách. Nhàn nhạt hương thơm quanh quẩn ở miệng ly, nhưng lại không phát tán ra ngoài, đây là loại rượu cao cấp nhất do hiệp hội thương nghiệp của Thiên Hồn đế quốc luyện chế ra. "Muốn uống một ly không?" Trương Nhạc Huyên thản nhiên nói. Vương Thu Nhi lắc đầu, nói : "Ta không hy vọng bị mấy thứ này ảnh hưởng tâm trí của mình." Trương Nhạc Huyên nhấp một ngụm rượu, vị rượu hơi chua xót nhưng vô cùng nồng đậm, hương thơm hoa quả vô cùng phong phú, mùi vị nhàn nhạt càng làm dư vị kéo dài. "Đôi khi cũng nên học cách phóng túng bản thân. Tinh thần của ngươi kéo quá căng. Trước đây ta cũng có một đoạn thời gian giống như ngươi vậy. Nhưng sau đó ta phát hiện như vậy không được, đối với sụ tu luyện của mình ngược lại có tác dụng phụ. Hiện tại ngươi càng nghiêm trọng hơn so với ta lúc trước. Tâm tình của ngươi, đã căng thẳng tới một trình độ nhất định. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng sẽ xuất hiện vấn đề." "Ta không có." Vương Thu Nhi lạnh lùng nói. Trương Nhạc Huyên cười thầm nhìn nàng, "Không có? Làm một người từng trải, bộ dáng bây giờ của ngươi ta quá quen thuộc. Ngươi giống như ta năm đó. Từ sau khi ngươi cùng Hoắc Vũ Hạo trở về, ta chưa bao giờ thấy trên mặt ngươi có nét tươi cười. Ngoại trừ đốc thúc mọi người tu luyện, ngươi cũng chỉ biết ngẩn ngơ một mình. Là bởi vì Hoắc Vũ Hạo đúng không?" Vương Thu Nhi hơi chút sững người, không có hé răng, cũng không có phản bác. Trương Nhạc Huyên thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng, ngươi có cơ hội không?" Vương Thu Nhi vẫn không nói gì, nhưng hai tay lại không tự chủ nắm chặt lại. "Không có cơ hội đúng không? Không ngờ, ngươi cũng giống như ta. Ha ha." Trương Nhạc Huyên nở nụ cười, tựa hồ rất vui vẻ, nhưng sâu bên trong mắt lại ngấn lệ. "Giống như ngươi?" Vương Thu Nhi nghi hoặc nhìn nàng. Trương Nhạc Huyên cười nói: "Đúng vậy! Bởi vì chúng ta đều đã yêu một người, một nam nhân căn bản không có khả năng ở bên cạnh mình. Có lẽ, ngươi còn có một chút cơ hội, ít nhất ngươi cùng hắn rất xứng đôi. Còn ta…., ha ha." Uống một hơi cạn sạch ly rượu ngon. Trương Nhạc Huyên xoay người đi vào trong biệt thự. Nhìn thân ảnh thoáng run rẩy và có chút cô đơn của nàng, Vương Thu Nhi theo bản năng đi theo. Trương Nhạc Huyên đột nhiên dừng bước lại, đưa lưng về phía Vương Thu Nhi, nói : "Thu nhi, ngươi nói xem, nữ nhân chúng ta nhất định phải sống dựa vào nam nhân sao?" Vương Thu Nhi không chút do dự nói: "Đương nhiên là không." Trương Nhạc Huyên xoay người, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Vậy thì hãy cho hắn biết, ngươi mạnh hơn hắn. Cho dù không chiếm được tình yêu của hắn, cũng không để hắn thấy được sự yếu đuối của ngươi. Đây là tự tôn cuối cùng của chúng ta." nguồn . Vương Thu Nhi ánh mắt ngưng tụ, nhìn thấy sự chấp nhất của Trương Nhạc Huyên, thậm chí trong ánh mắt cố chấp còn mang theo một chút điên cuồng, nàng dùng sức gật đầu, "Ừm." Sáng sớm hôm sau rốt cục cũng công bố quy chế của đại tái. Mỗi một đội ngũ đều nhận được một tờ thuyết minh về quy chế của đại tái từ ban tổ chức. Khi Hoắc Vũ Hạo nhận được tờ thuyết minh này, không khỏi nhíu chặt mày. Quy chế lần này cùng lời nói lúc trước của Huyền Lão, có khác biệt a. Dựa theo quy chế lần này, toàn bộ đại tái chia làm hai giai đoạn, vòng loại và vòng chung kết. Tông môn đại biểu đội cùng học viện đại biểu đội tất cả đều tham gia chung với nhau. Ở giai đoạn vòng loại, đúng là đấu loại. Nhưng tựa hồ lại thay đổi một chút. Sàn đấu được thiết lập ở vùng ngoại ô của Minh Đô, chứ không phải như mọi lần, ở trong trung tâm thành thị. Trong thuyết minh có viết một điều khiến cho Hoắc Vũ Hạo chú ý. Cho dù là vòng loại hay vòng chung kết, cũng chỉ hạn chế đường kính của sân đấu mà không giới hạn độ cao. Đừng nhìn một câu thuyết minh đơn giản như vậy, nhưng lại khiến cho sự cảnh giác ở trong lòng của Hoắc Vũ Hạo tăng lên rất nhiều. Cái gì gọi là không giới hạn độ cao? Các học viên đến đây dự thi có thể có cường giả cấp bậc Hồn Thánh sao? Hiển nhiên là không có. Hồn Đế cũng đã là cực hạn của tuổi 20. Nghĩa là việc không giới hạn độ cao đối với Hồn Sư mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, trừ một số Hồn Sư có Vũ Hồn có thể phi hành, còn tuyệt đại đa số mọi người là không thể bay được! Nhưng mà tình huống như nhau, ở trên người của Hồn Đạo Sư là hoàn toàn không giống nhau. Chỉ cần có được phi hành Hồn Đạo Khí, tứ hoàn Hồn Tông Hồn Đạo Sư sẽ có thể bay lượn trên bầu trời, từ trên trời tiến hành công kích xuống dưới mặt đất. Không thể nghi ngờ, quy chế đại tái lần này cực kì ưu đãi cho Hồn Đạo Sư. Đấu La Đại Lục bốn quốc gia, Nhật Nguyệt đế quốc, Tinh La Đế Quốc, Thiên Hồn đế quốc và Đấu Linh đế quốc. Chính thức có được số lượng khổng lồ Hồn Đạo Sư, trên thực tế cũng chỉ có Nhật Nguyệt đế quốc mà thôi. Quy chế của đại tái này quả thực chính là thiên vị trắng trợn. Nhật Nguyệt đế quốc, quả nhiên là cường thế. Đương nhiên, Nhật Nguyệt đế quốc cũng không dám làm quá, ngoại trừ điều này ra, phương thức tính điểm ở vòng đấu loại cá nhân cũng có chút thay đổi, tính toán dựa theo nhân số bị đánh bại. Nói cách khác, nếu như ở trong vòng đấu loại cá nhân, có một bên có thể một mình toàn thắng bảy trận, như vậy dựa theo tính toán bọn họ sẽ có bảy điểm, trận đấu đoàn đội sau đó thậm chí không cần phải tiến hành. Bởi vì đoàn đội thi đấu chỉ được năm điểm, không có cách để lật ngược thế cờ. Đương nhiên, ở các kì đại tái, muốn một mình toàn thắng bảy trận cơ hồ là không thể nào. Cho nên, nếu như bên giành được thắng lợi ở vòng đấu loại cá nhân không thể đạt được hơn năm điểm, như vậy, đoàn đội thi đấu nhất định sẽ được tiến hành. Đối thủ sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ. Đương nhiên, điểm số cũng rất quan trọng. Điểm số của mỗi trận thi đấu đều được ghi chép lại. Khi gặp phải một ít tình huống đặc biệt, những điểm số đó sẽ mang tính quyết định. Thí dụ như, tổng cộng có 167 đội ngũ dự thi, Nhưng vòng chung kết của 32 đội mạnh nhất, cũng chỉ có hai mươi mấy đội trực tiếp vào vòng trong thông qua đấu loại. Phần còn lại là những đội ngũ bổ sung, sẽ lấy điểm số cao thấp tiến vào vòng trong. Mà tiến vào vòng chung kết của 32 đội, điểm số càng cực kỳ quan trọng. Các bảng thi đấu sẽ dựa theo điểm số tiến hành bài danh. Cuối cùng vòng tứ kết 8 đội, mặc dù cũng khôi phục đấu loại, nhưng điểm số cũng sẽ quyết định thứ hạng của các đội ngũ. Việc thay đổi tỷ số này cũng tương đối tốt, làm cho hệ thống thi đấu càng trở nên nghiêm chỉnh và có trình tự hơn. Quy chế đại tái thay đổi, nhất định làm cho tình huống của trận đấu càng xuất hiện thêm biến hóa, trong lúc Hoắc Vũ Hạo đang nhắm mắt trầm tư. Tiếng đập cửa vang lên. "Phanh, phanh, phanh" Tiếng đập cửa dồn dập mà mạnh mẽ biểu hiện ra tâm tính của người tới đang rất là vội vàng. Vương Đông Nhi đang giặt quần áo cho Hoắc Vũ Hạo ở trong nhà tắm, vội vàng đi ra, "Ai vậy?" "Là ta, Cửu Cửu." Thanh âm của công chúa điện hạ Hứa Cửu Cửu của Tinh La Đế Quốc truyền đến. Vương Đông Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt vừa tiếp xúc, hai người cũng đều toát ra một tia mỉm cười. Vị công chúa điện hạ này, tới thật là nhanh. Mở cửa, Vương Đông Nhi mời công chúa Cửu Cửu tiến vào. Ngày hôm nay Hứa Cửu Cửu mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, tóc dài được búi lên, càng biểu hiện ra khí chất cao quý của nàng. Chẳng qua lúc này sắc mặt của nàng hơi đỏ lên, mặc dù đã tận lực áp chế, nhưng sự hưng phấn ở sâu trong đáy mắt cũng không thể nào che dấu được. Phía sau của Hứa Cửu Cửu, chính là vị lão bà váy đỏ kia. ngày hôm qua Hoắc Vũ Hạo cũng cố ý hướng Trương Nhạc Huyên hỏi thăm một chút, vị lão bà váy đỏ này cũng là một cường giả thành danh đã lâu, mọi người cũng chỉ biết tên của bà là Mạn Y, nhưng không ai biết bà ta họ gì. Vũ Hồn là Tinh Vân Phiến, phong hào Tinh Vân, cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La. Dựa theo cách nói của Trương Nhạc Huyên, tu vi của vị Tinh Vân Đấu La này còn chưa đạt tới Siêu cấp Đấu La cấp 95. Cấp 95 cũng không phải dễ dàng vượt qua được. Đó cũng là một thế giới mới của cấp bậc Phong Hào Đấu La bình thường. "Xin chào công chúa điện hạ. Xin mời ngồi." Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn, hướng Hứa Cửu Cửu hơi hơi thủ lễ mời. Lúc này Hứa Cửu Cửu rõ ràng biết mình nhất định phải tĩnh táo, nhưng tâm tình của nàng nói sao cũng không bình tĩnh được. Sáng sớm hôm nay Tinh Vân Đấu La quay trở lại, sau khi nàng đem kết quả thực nghiệm nói cho Hứa Cửu Cửu, Hứa Cửu Cửu chỉ cảm thấy bản thân quả thực muốn điên ….., loại tâm tình này, đã hoàn toàn không thể dùng từ khiếp sợ hay giật mình để hình dung. Sau đó nàng tức tốc tới nơi này. Thở sâu, miễn cưỡng áp chế một chút tâm tình trong lòng, ngẩng đầu nhìn về hướng người thanh niên trước mắt chỉ có thể động một cánh tay này.
Hoắc Vũ Hạo cười híp mắt, mang một bộ dáng vô hại, giống như là hắn căn bản cũng không biết vị công chúa điện hạ này tại sao lại tới đây. "Hoắc Vũ Hạo, ngươi chắc hẳn đã biết vì sao ta đến đây?" Công chúa Cửu Cửu dù sao cũng trải qua vô số cuộc gặp mặt cấp cao, cho dù tâm tình kích động, nhưng vẫn miễn cưỡng bình tĩnh lại. Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nét tươi cười trên mặt đột nhiên thu liễm, nhàn nhã nói: "Nhất định là bởi vì quy chế mới của kì đại tái lần này nên mới đến đây. Nhật Nguyệt Đế Quốc thật là quá đáng, tự nhiên không giới hạn độ cao trong trận đấu. Đây quả thật là vì những hồn đạo sư của Nhật Nguyệt đế quốc mà quy định ra quy chế." Hứa Cửu Cửu nghe vậy sửng sốt, "Ngươi nói cái gì?" Hoắc Vũ Hạo đem tờ thuyết minh quy chế đại tái đang cầm trong tay đưa qua cho nàng, lúc này mặc dù tâm tình của Hứa Cửu Cửu không ở chỗ này, nhưng đại tái cũng rất quan trọng. Không tránh khỏi được nàng không chú ý. Đơn giản nhìn một lần, nàng đã hiểu ý tứ của Hoắc Vũ Hạo, chân mày nhíu lại, nói : "Vậy ngươi cho rằng nên làm thế nào?" Hoắc Vũ Hạo trên mặt tức giận biến thành trầm tĩnh, "Tập thể chống lại." Hứa Cửu Cửu hừ một tiếng, nói : "Có tác dụng không?" Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói : "Cũng phải thử một chút, ít nhất cũng gây cho bọn họ một chút áp lực, để cho bọn họ sau này sẽ không làm ra động tĩnh gì nữa." Hứa Cửu Cửu hơi gật đầu, nói : "Chuyện này đợi một lát chúng ta nói sau. Gia Cát Thần Nỏ Pháo và bình sữa mà các ngươi cung cấp, chúng ta cũng đã thí nghiệm qua." Hoắc Vũ Hạo thần sắc không thay đổi, "Kết quả như thế nào?" Hứa Cửu Cửu nhìn bộ dáng mỉm cười và bình tĩnh của hắn, thật muốn bay qua dùng sức tát một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi rất đắc ý sao?" Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên nói: "Ta có sao?" Hứa Cửu Cửu cả giận nói: "Vậy ngươi cười cái gì?" Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười nói : "Mặt mỉm cười chẳng lẽ không phải là tôn trọng công chúa điện hạ sao? Nếu như ngài không muốn nhìn thấy, ta đây không cười là được." Nói xong, hắn quả nhiên thu liễm tươi cười, ngồi nghiêm chỉnh lại. “….." Hứa Cửu Cửu nhìn bộ mặt của tên này đột nhiên trở nên phớt tỉnh, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Tức giận trong lòng cũng tự nhiên tan hết vài phần. "Chúng ta khảo nghiệm qua Gia Cát Thần Nỏ Pháo và cái bình sữa phong kín của các ngươi, hiệu quả rất tốt. Nếu như chúng ta muốn mua với số lượng lớn, có thể có chiết khấu hay không?" Công chúa Cửu Cửu chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh, ưu nhã dựa vào ghế sô pha nói. Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói : "Chỉ sợ không được." "Không được? Ngươi có biết ta muốn mua bao nhiêu không?" Thanh âm của công chúa Cửu Cửu thoáng đề cao vài phần. Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói : "Ta không biết công chúa điện hạ muốn mua bao nhiêu, nhưng mà số lượng mua cũng sẽ không thấp. Ta chỉ biết năng lực sản xuất của Đường Môn có bao nhiêu. Trước mắt Hồn Đạo Đường của Đường Môn chúng ta đang tiến hành xây dựng thêm, cần phải hao phí một số lượng lớn nhân thủ. Bởi vậy ở khả năng sản xuất, vẫn còn có cực hạn. Mặc dù ta cảm thấy rất xấu hổ, nhưng có một tin tức phải nói cho ngài biết. Ngày hôm qua ta vừa mới nhận được tin tức từ tông môn, bởi vì nguyên vật liệu khan hiếm, sản phẩm của chúng ta có khả năng phải tăng giá khoảng 30%, xin công chúa điện hạ thứ lỗi." "Cái gì? Hoắc Vũ Hạo!" Hứa Cửu Cửu vừa nghe tức thì nóng nảy, mạnh mẽ đứng dậy, bộ ngực không ngừng phập phồng, cắn răng nghiến lợi nói : "Lúc này còn chưa đến hai ngày, ngươi chơi ta à?" Hoắc Vũ Hạo rùng mình một cái, "Không dám, không dám. Công chúa điện hạ, ngài không nên nói lung tung. Ta còn muốn cưới vợ mà." "Ngươi. . ." Hứa Cửu Cửu cảm giác như mình muốn điên mất rồi, tên này quả thực là rất đáng giận mà. Vương Đông Nhi ở sau lưng của Hoắc Vũ Hạo cũng lặng lẽ nhéo hắn một cái, tên bại hoại này, bẻ cong ý tứ của người ta còn nói những lời ung dung. Đồng dạng là nữ nhân, Vương Đông Nhi đã có chút đồng tình công chúa Cửu Cửu. Đương nhiên, bây giờ nàng đang nam trang, tự nhiên cũng không thể biểu hiện ra thần thái của nữ giới, chỉ có thể cúi đầu cố nén cười. Sắc mặt của Tinh Vân Đấu La Mạn Y cũng không tốt, đứng lên trầm giọng nói: "Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? Lật lọng, tất phải bị báo ứng đó." Sự uy hiếp trong giọng nói hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ. Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng, cười khổ nói: "Thật sự xin lỗi hai vị. Ta cũng không muốn như vậy. Nhưng các ngươi cũng biết, hơn bảy mươi phần trăm kim loại hiếm trên toàn bộ đại lục đều bị Nhật Nguyệt đế quốc thao túng, còn nghiêm cấm bán ra. Đường Môn chúng ta vừa mới khôi phục không bao lâu, nào có đường dây để mua nguyên vật liệu với số lượng lớn như vậy! May là Sử Lai Khắc thành cũng đủ phồn vinh, nếu không, đến luyện chế hàng hóa chỉ sợ chúng ta cũng không thể cam đoan được. Nguyên vật liệu khan hiếm, tất nhiên sẽ dẫn đến giá cả tăng lên. Ta cũng không có biện pháp." Hứa Cửu Cửu cả giận nói: "Ngươi đừng gạt người nữa. Đường Môn vốn là vài người các ngươi làm chủ. Ngươi còn dám nói Đường Môn các ngươi cùng học viện Sử Lai Khắc không có bất cứ quan hệ nào sao? Có học viện Sử Lai Khắc điều động tài nguyên của Sử Lai Khắc thành, các ngươi còn thiếu nguyên liệu? Huống chi, Gia Cát Thần Nỏ Pháo kia của các ngươi cũng chỉ sử dụng một chút cương thiết có mật độ cao mà thôi." Bản thân là người phụ trách tình báo của Tinh La Đế Quốc. Hứa Cửu Cửu cũng không phải dễ dàng bị lừa như vậy. Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, nói : "Nếu đã như vậy, công chúa điện hạ nếu không ngại cứ điều tra một chút, trước mắt chúng ta có bao nhiêu khách hàng. Ngoại trừ Nhật Nguyệt đế quốc. Thiên Hồn cùng Đấu Linh hai đế quốc cũng đều là những bên hợp tác rất quan trọng của chúng ta. Không sai, bên ngoài Gia Cát Thần Nỏ Pháo chỉ là sử dụng cương thiết có mật độ cao, nhưng mà, cấu tạo nòng cốt bên trong của nó thì sao? Không có kim loại hiếm. Có thể hoàn thành chế luyện sao?" Hứa Cửu Cửu cười lạnh nói: "Dù sao phần trọng yếu cũng không có cách nào mở ra được, mở ra sẽ phát nổ, ngươi muốn nói sao chả được." Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, nói : "Công chúa điện hạ, nếu như ngài vẫn còn dùng thái độ này nói chuyện với ta, ta cho là chúng ta không cần thiết nói tiếp nữa. Hợp tác tự nhiên là căn cứ trên cơ sở song phương tin lẫn nhau và cùng có lợi. Chuyện tăng giá ta thật lòng xin lỗi, nhưng đúng là không còn cách nào khác. Ngài xem như vậy thì sao, trước tiên ngài hãy về trước, bình tĩnh một chút. Sau đó tính toán một chút giá trị của Gia Cát Thần Nỏ Pháo và bình sữa phong kín sau khi đã tăng giá. Chúng ta mới tiếp tục đàm phán." "Hừ." Hứa Cửu Cửu tức giận hừ một tiếng, liền bước đi ra ngoài. Ngoài mặt mặc dù nàng rất tức giận, nhưng lúc này nội tâm lại hết sức tĩnh táo. Nàng rất rõ ràng, ở trong lần đàm phán này mình đã hoàn toàn bị Hoắc Vũ Hạo áp chế. Tiếp tục nói nữa, ngoại trừ thỏa hiệp ra, không có khả năng nào khác. Mà thỏa hiệp, tuyệt đối là điều mà nàng không muốn. Nàng cũng rất tin, Hoắc Vũ Hạo và Đường Môn tuyệt đối sẽ không bỏ một khách hàng lớn như Tinh La Đế Quốc. Đúng lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên, làm cho công chúa Cửu Cửu đang đi ra ngoài không khỏi dừng bước lại. Vương Đông Nhi đã đi qua mở cửa, đứng ngoài cửa là hai vị thiếu nữ xinh đẹp cùng một người nam tử trung niên. Đứng ở phía trước, là một thiếu nữ mặc bộ váy dài màu trắng, khí chất trong trắng mà lạnh lùng, tướng mạo cực đẹp. Nhìn thấy Vương Đông Nhi mở cửa, nàng cũng hơi sửng sờ, trong ánh mắt dường như nhớ lại cái gì đó, lẩm bẩm: "Ngươi….., ngươi là?" Vương Đông Nhi mỉm cười, nói : "Sao vậy? Mộ Tuyết tiểu thư không nhận ra ta rồi sao? Ta là Vương Đông. Chúng ta từng gặp mặt qua một lần." Đông Nhi nam trang, cơ hồ làm tuyệt đại đa số thiếu nữ đều không thể kháng cự, mặc dù lúc trước tóc ngắn biến thành tóc dài như bây giờ, nhưng cũng vô cùng anh tuấn, đủ để khiến tất cả thiếu nữ lâm vào trầm mê. Mộ Tuyết ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt lạnh như băng rõ ràng tan chảy vài phần, "Hóa ra là ngươi. Lần trước gặp Hoắc Vũ Hạo, bên cạnh hắn có một nữ tử rất giống ngươi." Vương Đông Nhi lạnh nhạt nói: "Đó là Vương Thu Nhi. Ở trong học viện Sử Lai Khắc đại biểu đội, tin tưởng không lâu sau ở đại tái ngươi có thể nhìn thấy nàng." "Tỷ tỷ của ngươi?" Trong mắt của Mộ Tuyết rõ ràng như có lửa Bát Quái đang thiêu đốt. Vương Đông Nhi mỉm cười nói: "Mộ Tuyết tiểu thư lần này đến đây, chỉ là vì hỏi thăm ta hay sao?" Mộ Tuyết sắc mặt cứng đờ, có chút oán hận nhìn nàng một cái, nói : "Chúng ta có thể đi vào được chưa? Hoắc Vũ Hạo có ở nhà hay không? Đồ vật mà hắn sai người mang qua cho chúng ta, chúng ta đã tiến hành thí nghiệm. Lần này đến đây là muốn đàm phán chuyện hợp tác với hắn." Vương Đông Nhi tránh khỏi vị trí của cửa, dùng tay ra dấu mời. Ba người đi vào phòng, vừa vặn đối mặt cùng công chúa Cửu Cửu. Ánh mắt của Hứa Cửu Cửu không có dừng lại ở trên người Mộ Tuyết, mà là lướt qua nàng rơi vào trên người vị thiếu nữ thứ hai. Vị thiếu nữ này mặc váy dài màu vàng nhạt, nhìn qua bộ dáng thập phần nhu nhược, trong đôi mắt to xinh đẹp còn có một ít nước gợn lưu chuyển, cho dù nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được trên người nàng có một tia ôn nhu như ẩn như hiện. Tướng mạo, vẻ đẹp thậm chí còn hơn Mộ Tuyết. "Duy Na?" Hứa Cửu Cửu kinh hô một tiếng. Cô gái kia cũng nhìn thấy nàng, "Cửu Cửu, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Thanh âm dễ nghe vang lên, cô gái mặc váy vàng tiến lên vài bước, vẻ mặt vui mừng. Duy Na và Mộ Tuyết này đúng là người trong đoàn người của Thiên Hồn Đế Quốc mà lúc trước Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi chạm mặt ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, người trung niên hôm nay đi theo các nàng đến đây còn không phải là người dẫn đội lần đó của đoàn người Thiên Hồn đế quốc, Mạc Phi Vân sao? Hoắc Vũ Hạo một tay chuyển động xe lăn của mình, hướng Mạc Phi Vân mỉm cười, nói : "Xin chào Mạc đại thúc, đã lâu không gặp." Mạc Phi Vân nhìn thấy bộ dáng của hắn cũng chấn động, "Tiểu Hoắc, ngươi đây là. . ." Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Xảy ra một chút ngoài ý muốn. Hiện tại cũng chỉ còn cánh tay này là có thể động." Vừa nói, hắn quơ quơ cánh tay phải của mình. Nghe được Hoắc Vũ Hạo cùng Mạc Phi Vân nói chuyện, ánh mắt của Mộ Tuyết cùng Duy Na cũng không khỏi nhìn qua. Khi Mộ Tuyết nhìn thấy bộ dáng của Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn, cũng không khỏi ngẩn ngơ. "Ngươi. . . , làm sao ngươi lại biến thành cái dạng này?" Lần trước nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi, cũng chưa lâu lắm mà. Nàng tuyệt đối không ngờ, lúc gặp lại, một người vốn sinh long hoạt hổ, thực lực cường hãn như hắn lại là một người tàn tật. Hoắc Vũ Hạo tự giễu cười, nói : "Có lẽ là sự trừng phạt do ta xâm nhập không phận của thủ đô Thiên Hồn Đế Quốc. Mộ Tuyết tiểu thư , Duy Na tiểu thư, xin chào." "Xin chào." Duy Na nhìn Hoắc Vũ Hạo, trong mắt lộ ra vài phần thương hại. Một Hồn Sư chỉ có thể động được một cánh tay, này là chuyện thảm cỡ nào, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, ngược lại vô cùng phóng khoáng. Ban tổ chức an bài căn phòng cấp thấp nhất, lúc này đứng nhiều người như vậy thực sự có chút chật chội. Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Hứa Cửu Cửu nói : "Công chúa điện hạ, ngài không phải đi về suy nghĩ sao? Ta đây xin phép không tiễn." Hứa Cửu Cửu liếc mắt một cái nhìn Hoắc Vũ Hạo, hừ lạnh một tiếng, nói : "Ta cùng Duy Na đã lâu không gặp. Ta đợi nàng đi cùng." Vừa nói, ánh mắt của nàng cũng dần dần biến thành nhìn chằm chằm. Không hề nghi ngờ, cục diện mắt trước mắt nhìn thì như vô tình gặp được, nhưng nhất định là do tên chết tiệt này an bài. Hoắc Vũ Hạo tự nhiên nhìn thấu được ý tứ trong ánh mắt của nàng, cười khổ nói: "Ta muốn nói đây là trùng hợp, công chúa điện hạ có tin hay không?" "Ngươi nói xem?" Hứa Cửu Cửu ngước cằm. "Được rồi. Vậy cứ coi như là ta an bài đi." Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói, "Các vị, chỗ này của chúng ta hơi nhỏ, các ngươi tùy ý ngồi đi." Khiến cho Hoắc Vũ Hạo có chút kinh ngạc chính là trong ba người của nhóm Mộ Tuyết, mở miệng không phải là nàng và Mạc Phi Vân, mà là thiếu nữ nhìn qua nhu nhược yếu ớt, giống như đánh nhẹ cũng đau, Duy Na. Duy Na mỉm cười tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, "Xin chào, Vũ Hạo. Không biết ta có thể cùng ngươi nói chuyện riêng hay không." Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói: "Ngươi xem, gian phòng của ta cũng chỉ lớn như vậy, nói chuyện riêng chỉ sợ có chút khó khăn." Duy Na nói : "Nếu như ngươi không ngại, ta có thể đẩy ngươi về phòng của ta. Sau khi nói xong ta sẽ đẩy ngươi trở về." "Không được!" Hai cái giọng nữ đồng thanh kêu lên. Trong hai thanh âm này không có Vương Đông Nhi, mà là Mộ Tuyết và công chúa Cửu Cửu. ánh mắt của công chúa Cửu Cửu rốt cục tái hiện vội vàng, còn Mộ Tuyết thì vẻ mặt đề phòng. Vương Đông Nhi đứng ở một bên cũng đang cười, cười có chút quỷ dị. Chẳng qua lúc này ngoại trừ Hoắc Vũ Hạo không ai chú ý tới nàng mà thôi. Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói: "Các vị, các vị, ta chỉ là một người tàn tật." Mộ Tuyết hừ một tiếng, "Vậy cũng không được, ta phải có mặt. Ta cùng Duy Na cùng nhau mang ngươi đi qua đó nói chuyện, sau đó lại tiễn ngươi trở về." Hứa Cửu Cửu sắc mặt lại trầm xuống, nói : "Không được, ngươi không thấy được ta cùng hắn đang đàm phán sao? Cũng phải có thứ tự đến trước đến sau chứ." Mộ Tuyết liếc nàng một cái, nói : "Công chúa Cửu Cửu của Tinh La Đế Quốc đúng không. Nếu như ta không nhìn lầm, lúc chúng ta mới vừa tới, ngươi đã muốn rời đi. Như vậy có thể thấy, chuyện của các ngươi đã nói xong rồi. Nên giờ đến phiên chúng ta." Hai nữ bốn mắt nhìn nhau, lập tức phát ra mãnh liệt ánh lửa. Duy Na thì mang theo vài phần áy náy nhìn Hoắc Vũ Hạo, lại nhìn Hứa Cửu Cửu. Hoắc Vũ Hạo cố ý làm cho các nàng gặp mặt sao? Thật sự là không phải. Đối với thân phận của Mộ Tuyết, Hoắc Vũ Hạo đã sớm đoán được một ít, khi còn ở Đường Môn, bọn họ đã tìm hiểu tin tức có liên quan đến Thiên Hồn Đế Quốc. Thiên Hồn Đế Quốc giáp với Nhật Nguyệt đế quốc, tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Tinh La Đế Quốc, Quốc lực còn kém hơn Tinh La. Rất có thể sẽ càng nguy hiểm. Khi thông qua hệ thống tình báo điều tra của Sử Lai Khắc thành, Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiện, đã từng thấy qua nhu nhược thiếu nữ xinh đẹp Duy Na, lại chính là công chúa của Thiên Hồn đế quốc. Cho dù địa vị của nàng không thể so sánh với Hứa Cửu Cửu ở Tinh La Đế Quốc. Nhưng thật sự nàng cũng là một vị công chúa điện hạ